Ánh nắng hoàng hôn vàng ruộm hắt xuống sân trường cao trung Arise, tạo
nên một khoảng không gian được nhuộm màu vàng cam ảm đạm. Tiếng chuông
vang lên từng hồi giòn giã như phá vỡ cái im lặng tĩnh mịch. Không lâu
sau, từng tốp học sinh đã túa xuống như bầy ong vỡ tổ. Âm thanh của sự
huyên náo dần chiếm chỗ, để lại trong lòng mỗi người một kỉ niệm không
thể phai nhạt về thời thanh xuân tươi đẹp.
Bảo Bình không được
may mắn như thế. Cô từ sau lúc nghe Song Ngư kể về việc có bạn trai đã
chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện đứng lên ra về nữa. Đợi Song Ngư
nhắc mãi, cô mới hoàn hồn.
"Về thôi!"
"Ớ?" Bảo Bình tròn mắt "Hôm nay chẳng phải cậu sẽ về với thầy Trịnh sao?"
Song Ngư nghe xong, khuôn mặt xinh xắn liền đỏ bừng. Cô vẫn chưa quen với
việc bản thân trở thành bạn gái anh. Thận chí chuyện xảy ra đối với cô
trưa nay quả thật li kì chả khác gì một cơn mơ mà tối qua cô vẫn chưa
kịp thức giấc.
"Không biết..." Song Ngư lúng túng đáp "Chúng ta cứ về đi."
"Ớ!" Bảo Bình lại lơ ngơ đáp, lần này là vì lý do khác.
Bảo Bình đã lỡ có hẹn với Thiên Bình mất rồi. Anh thấy Bảo Bình suốt ngày
cắm đầu vào laptop chơi game nên đã quả quyết hôm nay sẽ dẫn cô nàng đi
chơi đâu đó. Về phần Bảo Bình, cô hẳn là sướng đến chết mất, dù là đi
đâu hay làm gì, chỉ cần với Thiên Bình, đó há chẳng phải là niềm hạnh
phúc lớn rồi hay sao?
Tuy nhiên, để Song Ngư biết chuyện này thì không hay lắm. Bởi vì hiện giờ Thiên Bình đang thích Song Ngư, dù cho
Song Ngư có không thích lại anh hay đã có bạn trai đi chăng nữa thì...
ai biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai, tốt nhất vẫn nên tạo cho Song Ngư
một ấn tượng tốt không chút vết ố về Thiên Bình trước đã. Bảo Bình nghĩ
như vậy, nhưng hiện tại thì vẫn chưa nghĩ ra cách thoái lui trước lời đề nghị của Song Ngư.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng Bảo Bình
thành tâm cầu nguyện. Vừa đi ngang phòng giáo viên, tiếng kéo cửa đã
vang lên nổi bật giữa không gian hành lang vắng lặng. Đây là nơi tập
trung toàn mấy vị cao nhân, học sinh đương nhiên là không dám bén mảng
tới. Chính vì thế, khi khuôn mặt điển trai của anh lấp ló sau cánh cửa,
Song Ngư đã thấy nhịp tim mình tăng vọt, gấp gáp hơn bao giờ hết.
"Thầy Trịnh!" Bảo Bình hí hửng gọi, biết rõ đây là người có thể giúp mình thoát khỏi tình thế khó xử này.
Song Ngư khẽ véo tay Bảo Bình một cái. Bảo Bình giật mình nhưng chỉ quay
sang cười hì hì với bạn thân, ánh mắt nói rõ: "Tớ đang giúp cậu đấy. Hãy cảm ơn tớ đi!"
Song Ngư không hề biết rằng dù cho Bảo Bình có im lặng không lên tiếng đi chăng nữa, Ma Kết cũng đã phát hiện ra hai cô
học trò nhỏ của mình. Mục đích ra khỏi phòng giáo viên của anh là tìm
bạn gái mình. Đã có sẵn bóng hình người cần tìm kiếm trong tâm trí thì
dù có ở giữa đám đông xô bồ náo nhiệt, anh nhất định cũng sẽ nhận ra
người ấy.
Đó chính là Song Ngư.
Đằng này, Song Ngư đang
tắm mình trong ánh hoàng hôn nhàn nhạt giữa hành lang vắng lặng. Đôi gò
má ửng hồng, cánh mũi phập phồng lo lắng, ánh mắt như lung linh hơn dưới tác động của sự căng thẳng. Ma Kết rất dễ dàng nhận ra. Là chính cô đó.
Bảo Bình thấy hai bạn trẻ nhìn nhau không chớp, trong lòng cảm thấy rất khó chịu vì nhiều loại cảm xúc hỗn tạp cứ thay nhau chen chúc. Buồn cho
Thiên Bình, vui cho Song Ngư, khó hiểu cho Ma Kết,... Chỉ là cô không
biết thứ cảm xúc nào chiếm phần hơn trong lòng.
"Thầy Trịnh! Nếu thầy muốn đưa bạn gái về thì em cũng không tranh phần đâu ạ."
Ánh mắt Ma Kết khẽ động. Từ đầu năm, anh đã nhận ra Bảo Bình là một cô học
trò rất thú vị. Câu nói tưởng chừng như vô tình thôi nhưng đã trở nên
đầy ẩn ý khi cô nhấn mạnh một cách rõ ràng những từ vốn không phải trọng tâm nhưng trong dụng ý của cô nàng thì chính là trọng tâm như thế đó.
Như "bạn gái" chẳng hạn, khiến cho khuôn mặt Song Ngư càng điểm xuyến thêm những vệt đỏ hồng xấu hổ.
"Bạn học Tô này, có ai đưa em về không?" Ma Kết chuyển hướng sự chú ý sang Bảo Bình.
"Thầy lo cho bạn gái trước đi đã." Bảo Bình ranh mãnh đáp "Em về với ai là chuyện của em chứ hi hi."
Nói rồi, không đợi bạn thân mình kịp phản ứng, cô đã chạy mất sau khi bỏ lại một câu động viên, khích lệ:
"Song Ngư, cố lên!"
Song Ngư muốn khóc. Cố lên là cố lên cái gì? Cô không hiểu rõ ý bạn mình thì làm sao biết phải phấn đấu cho điều gì.
Còn lại một mình... à không phải là hai mình chứ, Song Ngư càng muốn khóc
to hơn. Mặc dù cô đã mang danh bạn gái người ta rồi, đã làm bạn gái lần
thứ n trong đời rồi nhưng đứng trước người này lại làm cô lo lắng hơn
bao giờ hết. Ai bảo hồi trưa cô mạnh miệng, ai bảo hồi trưa cô can đảm,
hậu quả là bây giờ bản thân tuy đã có danh phận nhưng chả biết phải ứng
xử thế nào cho phù hợp, thậm chí cô còn tự hỏi cái danh phận này liệu có ăn được hay không...
Là ăn theo nghĩa đen đấy...
Ma Kết
không suy nghĩ nhiều như Song Ngư. Nếu cô đã là bạn gái anh thì anh phải có trách nhiệm đến cùng chứ. Mà trách nhiệm cụ thể ở hiện tại là giúp
cô qua kì thi tốt nghiệp một cách suôn sẻ.
Tuy nhiên, anh vẫn còn thứ được gọi là tôn trọng bạn gái:
"Song Ngư, hôm nay tôi sẽ kèm em học."
"Á!"
Song Ngư choáng váng. Trời ơi! Đã thân thiết đến mức gọi tên từ lúc nào vậy?
"Thầy Trịnh... Thực ra... em chưa sẵn sàng..."
Ma Kết nhíu mày tỏ vẻ không vui:
"Em chưa sẵn sàng cái gì? Chưa sẵn sàng làm bạn gái tôi hay chưa sẵn sàng học?"
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc làm... bạn gái thầy từ rất lâu...
trong tâm tưởng rồi nhưng... huỵch toẹt ra thì xấu hổ chết mất. Cô có
thể nói là chưa sẵn sàng cả hai không?
"Còn nữa, tôi đã gọi em là Song Ngư rồi mà em còn một tiếng thầy Trịnh, hai tiếng thầy Trịnh là thế nào?"
Cái này thì phải xem lại. Ai cho phép thầy gọi em là Song Ngư vậy hả hả hả? Ấy nhưng không phải tất cả những bạn trai trước đó của cô đều tự động
gọi Song Ngư sao?
"Thầy Ma Kết..." Song Ngư hơi run khi tên anh được thốt ra từ chính đôi môi của mình "Thật ra em chưa..."
"Tôi biết em vẫn chưa đủ kiến thức để tham dự kì thi tốt nghiệp, thậm chí có khi còn không có..."
Ma Kết cắt lời cô thì không nói gì, đằng này cách ăn nói của anh làm người ta hận không thể bốc hỏa trước mặt anh đây. Cô cần phải giữ hình tượng
dịu dàng thục nữ trước mặt bạn trai.
"Thế cho nên tôi mới giúp đỡ em."
"Nhưng em nói là em vẫn chưa..."
"Đừng nói với tôi là em vẫn chưa sẵn sàng." Ma Kết đen mặt làm Song Ngư nhất
thời hoảng sợ "Em bảo em không học được vì em chưa có bạn trai. Giờ thì
em không những có bạn trai mà còn là một người bạn trai có thể giúp đỡ
em trong việc học tập nữa."
Lần này thì Song Ngư chính thức câm
nín. Với một người học thức có hạn như cô thì việc đấu khẩu với thầy
giáo là chuyện rất xa vời.
Được! Học thì học, bà đây không sợ đâu! Nhưng khi Ma Kết đề nghị địa điểm học là nhà Song Ngư thì cô mới bắt đầu hoảng.
"Không phải đến nhà em thì sẽ tiện việc chăm sóc cho bà hơn à? Lỡ bọn côn đồ đó lại đến..."
"Thầy đừng có nói xui!" Song Ngư nổi giận "Bọn chúng hôm trước đã sợ thầy lắm rồi. Một chấp bốn là quá kinh khủng. Hơn nữa... Hơn nữa..."
Thật ra... chuyện điểm số tệ hại, chuyện bị phê bình kỉ luật, cô vẫn chưa
báo cáo với bà. Chính vì thế bản thân cô trong mắt người bà đáng kính
này luôn là mẫu học sinh chăm ngoan, hiền lành, học giỏi, thân thiện,
tích cực, phải là người giúp đỡ bạn khác học tập chứ không tệ đến nỗi
phải bắt thầy giáo đến tận nhà kèm cặp như thế này.
"Thầy học võ ở đâu, từ hồi nào mà siêu thế?"
"Ồ!" Ma Kết tất nhiên nhận ra Song Ngư đang lảng tránh chủ đề này, nhưng vẫn cố tình làm như không biết "Bố tôi rất quan trọng chuyện tự vệ nên đã
cho tôi theo học một võ sư từ nhỏ..."
Trong khi đó thì Song Ngư vẫn nghĩ cách. Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
"Lúc đầu tôi rất lười, phản kháng liên tục. Nhưng sau đó chứng kiến cảnh bạn của mình bị một đám con nít ăn hiếp mà chẳng thể làm được gì, tôi quyết tâm phải rèn luyện, sau này nhất định sẽ bảo vệ cô ấy."
Song Ngư khựng lại, mọi suy nghĩ chẳng biết từ lúc nào bay đi mất. Ma Kết cũng nhận ra mình nói hơi nhiều, liền đổi chủ đề:
"Sao rồi Song Ngư, em đã suy nghĩ được lý do từ chối tôi về nhà em kèm em học chưa?"
Song Ngư chẳng thèm xấu hổ khi bị người ta phát giác nữa. Giờ đây, trong tâm trí cô chỉ tồn tại duy nhất một câu hỏi.
Cô ấy... là ai?
"Em không cho phép thầy về nhà em." Ngữ điệu của Song Ngư rất bình thường,
tuy nhiên khi được thốt ra với một tâm trạng không vui, câu nói bỗng trở nên đáng sợ, khiến Ma Kết không khỏi ngạc nhiên "Em sẽ học, nhưng không phải ở nhà em. Em sẽ dẫn thầy đến một nơi. Ở đó rất yên tĩnh, có thể
học được."
Ma Kết nhận ra không khí trầm lắng khác thường xung
quanh cô học trò nhỏ thì không nói gì nữa, chỉ theo sau những bước chân
lầm lũi của cô trên khoảng sân ngập ánh hoàng hôn. Anh đâu biết rằng,
giọt nước mắt đang được cô gắng hết sức giữ lại trên khóe mi bằng chút
kiên cường còn sót lại khi nghe anh kể về quá khứ của mình.
_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_
"Tới trễ quá! Trễ những 17 phút."
Thiên Bình xem đồng hồ, nói lớn khi thân ảnh nhỏ bé kia tiến lại gần bên mình.
"Không phải là tại anh đến sớm quá sao?"
Bảo Bình không phục, nét mặt trông vô cùng đáng yêu. Thiên Bình không cầm lòng được liền mỉm cười vui vẻ.
"Về thôi!"
Đôi nam nữ bước đi trong ánh hoàng hôn. Bầu trời màu vàng cam, những tia
nắng cuối ngày còn tinh nghịch nhảy múa trên khuôn mặt điển trai của
Thiên Bình, khiến Bảo Bình cứ ngắm mãi không chán. Thỉnh thoảng cô cũng
bị phát hiện. Đôi mắt của anh như sáng hơn trong ánh sáng của mặt trời
buổi chiều tà, nhìn cô như muốn hỏi. Những lúc đó, ngoài việc ngơ ngẩn,
cô chỉ lắc đầu, tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết.
Bảo Bình kể về
những chuyện vụn vặt ở lớp học. Cả hai thỉnh thoảng lại bật cười khúc
khích. Cô chỉ mong khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi.
Bảo Bình vô tình nhắc đến Song Ngư khiến Thiên Bình chợt thắc mắc:
"Hôm nay Song Ngư không về với em à?"
Chỉ là một câu hỏi bâng quơ thôi nhưng đã đủ sức xóa bỏ mọi thứ cảm xúc
lâng lâng trong cơ thể Bảo Bình từ nãy đến giờ. Đi bên cô nhưng hóa ra
sự chú ý của anh vẫn tập trung vào người con gái đó. Cái tên thoảng qua
môi cô dường như chỉ trong một khoảnh khắc rồi vỡ tan ra khoảng không
gian vắng lặng xung quanh, thế nhưng nó vẫn đọng lại trong tâm trí anh.
Trong chốc lát, ánh hoàng hôn bỗng chốc biến đổi trong đôi mắt Bảo Bình. Màu
vàng cam chẳng còn đẹp đẽ nữa nhưng lại ảm đạm, buồn tẻ đến lạ. Thiên
Bình nhanh chóng nhận ra sự im lặng của cô nhưng chẳng dám hỏi. Chỉ có
tiếng bước chân vẫn vang lên đều đặn, khô khốc.
Mãi một lúc sau, Bảo Bình mới lên tiếng, giọng nói buồn bã mà xa xăm:
"Song Ngư có bạn trai rồi anh ạ."
Nói rồi, Bảo Bình đưa tay ra sau lưng Thiên Bình như sẵn sàng đỡ bất cứ lúc nào nếu anh có lăn đùng ra ngất xỉu, đôi mắt cô vẫn chăm chú quan sát
anh để xem có điểm tối nào trên khuôn mặt điển trai đang bừng sáng trong ánh hoàng hôn hay không. Mọi hành động của Bảo Bình đều được thu trong
tâm trí anh. Thiên Bình thầm cười trong lòng, nhưng bên ngoài chỉ khẽ
cụp mắt:
"Thế à?"
Hai tiếng "Thế à?" của Thiên Bình qua
khả năng thỉnh âm của Bảo Bình lại như tiếng than thở ai oán. Nhưng cô
vẫn không dám nói gì, cứ mặc cho dòng suy nghĩ vẩn vơ của cả hai trôi
theo bóng chiều chập choạng.
Mãi mà thấy cánh tay Bảo Bình vẫn đặt sau lưng mình mình, Thiên Bình lúc này mới phì cười:
"Bỏ tay xuống đi em. Anh không sao!"
"Có thật là không sao không?" Bảo Bình hỏi lại, giọng ngập tràn lo lắng.
"Không sao thật." Thiên Bình khẳng định.
Nhìn đôi mắt của anh đã lấp lánh trở lại, Bảo Bình lúc này mới hơi yên lòng một chút, hạ cánh tay đã mỏi nhừ xuống. Cô cắn môi:
"Em xin lỗi. Là lỗi của em."
"Sao lại là lỗi của em?"
"Là em đã không giúp đỡ anh, khiến Song Ngư ngốc vẫn cứ mãi nghĩ rằng anh
với nó chẳng phải là mối quan hệ thân thiết gì, nên anh không thể thích
nó được. Cho đến khi em nhận ra thì Song Ngư đã nhào vào lòng em thông
báo rằng đã có bạn trai. Em cứ tưởng chắc là tên nào đó mà Song Ngư quen chơi như những lần trước. Nhưng lần này... bạn trai Song Ngư chính là
người mà nó rất thích. Có vẻ lần này... không phải là chơi đâu ạ...
Em..."
Trái tim Thiên Bình khẽ run rẩy, anh đặt tay lên vai Bảo Bình:
"Em không cần phải cảm thấy áy náy về chuyện này."
Bảo cô không để ý thế thì xem cô là xác chết à, hay chính là loại người vô
tâm đáng khinh trong xã hội? Bảo Bình quay hẳn người lại, mặt đối mặt
cùng Thiên Bình khiến anh cũng theo đó mà dừng bước.
"Anh à, em
nghĩ... có lẽ em không nên thân thiết với em nữa. Song Ngư vẫn nghĩ là
anh thân thiết với em hơn nên nó không để ý đến anh, để ý đến tình cảm
của anh..."
Thiên Bình sửng sốt nhìn cô gái trước mặt. Cô có cần
làm thế đâu? Cô sẵn sàng hy sinh một mối quan hệ để anh được thỏa lòng
mong mỏi?
Anh khẽ thở dài:
"Anh không cho phép."
Đôi mắt Bảo Bình sáng lên, đôi vai nhỏ bé nơi bàn tay anh vẫn còn ở đó, khẽ run rẩy. Giọng nói của anh dịu dàng vang lên giữa khoảng không gian
vắng lặng, khiến trái tim cô như ngừng đập.
"Song Ngư đã không cần anh nữa, Bảo Bình bỏ đi rồi, anh biết phải làm thế nào?"
Chẳng biết là do ánh hoàng hôn hắt bóng hay do cơ thể cứ theo cảm xúc mà phản ứng, khiến khuôn mặt Bảo Bình đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó mà
tăng vọt. Cô biết bản thân sắp mất tự chủ, liền mím môi thật chặt. Cô
không thể để bất cứ phát ngôn ngớ ngẩn nào làm phá đi bầu không khí hiện tại. Nhất là khi thứ thanh âm đó cứ vang vọng mãi trong tâm trí cô.
Giọng nói anh đẹp đẽ đến thế, cướp đi cả khả năng hô hấp trong cơ thể
cô.
"Bảo Bình, hôm nay anh sẽ dẫn em đến một nơi, đảm bảo em sẽ thích."
Nụ cười của Thiên Bình như rút cả hồn cô. Bảo Bình không còn thần trí đâu
mà suy nghĩ nhiều nữa, để mặc anh kéo đi trong ánh hoàng hôn đã dần tắt
hẳn.