Vậy là cuối cùng, quán cafe cũng có 5 người, công việc phục vụ cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn. Nhưng thợ pha chế và đầu bếp thì vẫn bận rộn không thay đổi chút nào. Bởi công việc này chỉ có Xử Nữ và Cự Giải thực hiện
được. Ngoài Nhân Mã vô dụng biết pha mỗi nước cam thì những người còn
lại chỉ ăn và uống là giỏi.
Công việc bận bù đầu mà thỉnh thoảng Xử Nữ vẫn phải chạy vào bếp phụ giúp Cự Giải. Mọi thứ xung quanh như quay cuồng.
Điều tốt nhất là mọi người đã trở nên thân thiết hơn. Họ gọi nhau bằng tên,
kính ngữ được bỏ dần để thay thế bằng những câu trêu chọc, vui đùa. Duy
chỉ có Nhân Mã một mực phản đối việc Song Tử xưng hô như vậy với mình.
Cô nàng buộc anh phải gọi "Tần Nhân Mã" trong khi anh chỉ thích nhắc đến cô bằng những biệt danh như "Tiểu Mã", "Mã Mã",...
Xử Nữ không
hiểu đã có vấn đề gì xảy ra với cặp đôi này nhưng ngày nào cũng như ngày nào, Song Tử luôn tìm cách trêu chọc Nhân Mã. Mà cô vốn ngây thơ và cả
tin nên luôn luôn sập bẫy. Cứ như thế, những trận đấu khẩu không hồi kết giữa hai người lại được dịp bùng nổ.
Sau vài ngày dưỡng thương
thì Kim Ngưu cũng đã trở lại với công việc làm thêm của mình. Chút ngỡ
ngàng trước sự thân thiết đột ngột của các thành viên trong quán đã
nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác hụt hẫng khi chứng kiến cảnh
Song Tử và Nhân Mã hằm hè đối mắt nhau. Sự việc vừa rồi khiến cô dù
không muốn cũng phải thừa nhận cảm xúc thật của bản thân dành cho đàn
anh cùng trường đại học.
Nhưng cũng nhờ Song Tử mà không khí quán trở nên nhộn nhịp hẳn. Xử Nữ cũng phải công nhận anh đúng là có chút
nhan sắc... nhưng đến mức các cô gái trẻ người níu tay áo người xin số
điện thoại thế này thì cô lại không nghĩ tới. Tuy nhiên, Xử Nữ sẵn sàng
bỏ qua những hình ảnh khiến cô không mấy vui mắt, hồ hởi thông báo vấn
đề tài chính của quán đã được cải thiện đáng kể, sắp có thể nâng cấp cơ
sở vật chất rồi.
Nhưng cũng vì thế mà công việc trở nên bận rộn
hơn bao giờ hết. Ngày nào Xử Nữ cũng phải vùi mình trong quán cafe, công việc như nhân đôi mỗi khi Cự Giải có tiết học. Cự Giải mà học thì Nhân
Mã cũng đi. Thế là ba người còn lại chỉ biết trao nhau những ánh mắt
đồng cảm trước khi chìm trong đám việc đã sắp qua khỏi đầu.
Hương thơm thoang thoảng của cafe hòa quyện cùng mùi vị nồng đượm của bánh
ngọt từ đó đã in sâu vào tâm trí các thành viên trong quán, trở thành kỉ niệm không thể phai nhạt của tuổi thanh xuân bận rộn.
Chính vì thế mà những tiết học trở nên mất hiệu quả với Xử Nữ. Cô thường ngủ gật trong giờ học và những lúc làm bài tập ở nhà.
Một hôm, giáo sư cho gọi Xử Nữ đến phòng làm việc.
Thầy là một giảng viên lớn tuổi, đã có nhiều kinh nghiệm trong giảng dạy.
Thầy thích để tóc dài trắng xóa, điều này cực kì bất tiện đối với những
tiết học thực hành giải phẫu. Lúc đó, bao giờ thầy cũng sai Xử Nữ đi
kiếm dây thun để thầy buộc tóc. Sau vài lần vất vả chạy từ khoa này sang khoa khác tìm dây thun, cô liền rút kinh nghiệm, lúc nào trong túi cũng có vài sợi thun, khi thầy cần đến là có ngay.
"Dạ thưa giáo
sư..." Xử Nữ đã cảm thấy sợ hãi từ khi nghe tin thầy muốn gặp mình, nên
tâm thế khi bước vào phòng cũng mang vài phần rụt rè.
"Xử Nữ đó hả em?" Thầy đẩy cặp kính lão trên sống mũi, vẫy tay ra hiệu cho Xử Nữ đang thập thò ngoài cửa chính "Vào đây đi em."
Giọng thầy khàn, rất dịu dàng, không mang chút dấu hiệu nào của người sắp
giận dữ cả. Tuy cô hiểu rõ tính thầy nhưng không thể không thấp thỏm lo
âu.
Văn phòng của thầy lúc nào cũng tràn đầy mùi hương thiên
nhiên, cửa sổ sau bàn làm việc có vẻ chẳng bao giờ được đóng. Chính vì
thế, sàn nhà của thầy lúc nào trông cũng có vẻ giống bãi cỏ sân vườn
hơn. Xuân được trải thảm cánh hoa đào. Hạ ngập tràn trong nắng. Thu rải
rác lá úa. Đông tuyết phủ mỏng lạnh tanh. Có lẽ vì thế mà sinh viên
trường Y luôn cảm thấy sợ hãi trước những sở thích và thói quen kì dị
của thầy. Tất nhiên, Xử Nữ thì không. Một phần do mối quan hệ thân thiết giữa ba cô và thầy, một phần cũng vì thầy chính là người chăm sóc cho
cô từ bé đến giờ. Gọi thầy là người cha thứ hai của cô cũng không sai.
Nhưng không hiểu sao, cô chẳng thể ép mình quá thân thiết với thầy nhưng lại thích quấn quít bên anh trai hơn. Phải chăng đây chính là "một giọt máu đào hơn ao nước lã"?
"Dạo này bận rộn quá hả em?"
"Một chút ạ." Xử Nữ lí nhí đáp.
"Ừm... Thầy nghe các bạn bảo gần đây em hay ngủ gật trong giờ học và tinh thần có vẻ không được thoải mái lắm."
"Em xin lỗi." Cô không biết nói gì hơn, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi.
Câu nói của thầy khiến tim cô bất giác đập mạnh hơn.
Đây hình như là câu cửa miệng của thầy đối với Xử Nữ. Thuở bé, cô không
hiểu lắm. Nhưng khi đã đầy đủ nhận thức, cô có thừa tinh tế để nhận ra
câu nói của thầy còn ám chỉ sâu xa hơn thế nữa. Nhất là khi thầy không
giấu được hàm ý của mình qua ánh mắt già nua như xoáy sâu vào tâm can
người đối diện.
"Thật ra, hôm nay thầy gọi em đến không phải để khiển trách gì em nhưng là có việc muốn nhờ. Em làm được chứ?"
"Xin thầy cứ nói."
Vị giáo sư đáng kính hơi hắng giọng, chầm chậm nói:
"Thầy có một sinh viên năm ba khả năng vượt trội hơn người, thật sự rất xuất
sắc, tương lai có thể tiến xa hơn nữa. Nhưng tiếc là thầy không có đủ
thời gian và sức khỏe để kèm cặp và chỉ dạy cặn kẽ cho em ấy những kiến
thức nâng cao. Em có thể thay thầy làm việc này chứ? Dù gì thì em cũng
là một sinh viên rất tài năng, xuất chúng."
Xử Nữ cắn môi, hơi đỏ mặt:
"Em không chắc lắm."
"Không sao. Cũng không tốn nhiều thời gian đâu. Chỉ cần cùng em ấy nghiên cứu
thêm một số vấn đề, giải đáp những thắc mắc của em ấy trong phạm vi kiến thức em có được."
Mặt trời lên cao, những tia nắng đã lọt vào
phòng, nhảy múa theo bản nhạc của gió làm những cánh hoa anh đào trên
sàn nhà bừng sáng, khẽ lay động. Thầy vẫn nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt chờ đợi.
Cuối cùng thì cô cũng đồng ý, tiện tay lấy một tờ giấy note ghi lại thông tin của cậu sinh viên được đánh giá cao này.
Thầy coi cái gật đầu của cô như một dấu hiệu để kết thúc cuộc gặp gỡ. Thầy
chầm chậm đứng lên, ánh mặt trời phủ kín tấm lưng đã khòm, tạo thành một cái bóng đen dài bao trùm cả người Xử Nữ.
Trước khi rời khỏi phòng, thầy còn để lại một câu khiến cô rùng mình:
"Chắc em ấy đang chờ em đấy. Hình như chiều nay em cũng không có tiết?"
Xử Nữ ngơ ngẩn một hồi lâu. Sau đó sực tỉnh thì liền nhận ra có muốn bãi
công cũng không được. Bóng thầy đã khuất sau dãy hành lang dài như vô
tận.
Xử Nữ cúi xuống tờ giấy note còn đang cầm trên tay, lẩm nhẩm đọc:
"Dương Thiên Yết. Sinh viên năm ba khoa Tim nội. Theo thời khóa biểu thì đang học lớp Tâm lý Y học của giáo sư Từ."
Khóe môi cô hơi giật giật, thật ra cô vẫn chưa đăng ký học môn này, định để
năm cuối rồi học luôn vì theo cô nghĩ môn này không khó lắm, chỉ cần
chút kiến thức về đạo đức, pháp luật là ổn... Nhưng hóa ra đã có người
học từ năm ba rồi cơ à?
Vì cùng khoa tim nội nên cô chỉ cần đi
hỏi thăm vài người đã tìm ra giảng đường vừa tổ chức xong buổi học trong chương trình Tâm lý Y học. Hình như họ chỉ vừa kết thúc buổi học, hành
lang vẫn còn đông đúc sinh viên nói cười vui vẻ, đa số là nam sinh cao
hơn cô cả nửa cái đầu.
Xử Nữ vất vả lắm mới tìm được hai cô gái hiếm hoi đang tựa lưng vào bức tường trắng cách cửa chính của lớp học không xa.
"Xin hỏi... Đây là lớp Tâm lý Y học của giáo sư Từ đúng không ạ?"
Hai cô gái hơi ngẩn người một lúc, sau đó cả hai cặp mắt không hẹn mà cùng sáng lên:
"Chị... chị là Vương Xử Nữ đúng không?"
"À..." Cô vì bất ngờ nên phản ứng chậm mất mấy nhịp "Vâng, là tôi đây."
"Oaaaa!!" Một cô gái chộp lấy tay cô, ánh mắt long lanh lấp lánh "Em hâm mộ chị
đã lâu, nay lại được gặp chị ở đây, quả thật là rất vinh hạnh. Nước mắt
em đã muốn rơi rồi đây."
Xử Nữ cũng đã sắp khóc đây. Rốt cuộc cô đã làm gì để bị người ta hâm mộ vậy? Trên đời này cô ghét nhất là phiền phức.
Xử Nữ không biết nguyên nhân vì sao tên mình lại được truyền tai nhau khắp Học viện Y danh tiếng chỉ vì cô vốn chẳng nhận thức được tài năng cũng
như ngoại hình của bản thân đều đáng để người ta hâm mộ. Đặc biệt hơn
nữa, cô chính là nữ nhân duy nhất vượt qua hàng ngàn nam sinh, lọt vào
top 3 thành tích xuất sắc của thế hệ năm tư, chưa kể đến lượng kiến thức uyên thâm mà cô tự mày mò tìm hiểu không nằm trong các bài giảng của
giáo sư. Điều này làm cô trở nên có giá trị hơn hẳn các sinh viên nữ
khác vốn đã rất được coi trọng trong giới Y khoa, đặc biệt là ngành tim
nội vốn đã khó nhằn.
"Chị muốn hỏi gì? Muốn tìm giáo sư Từ hay muốn tìm ai?"
Hai cô gái ríu rít luôn miệng, kéo tay cô vào lớp học, giới thiệu:
"Bọn em vừa kết thúc lớp Tâm lý Y học, sắp tới là tiết Hóa học cao cấp nên
còn khá nhiều sinh viên ngồi ở đây. Tất nhiên là trừ những thành phần
cúp tiết, không đăng kí môn này hoặc đã thuận lợi qua môn. Chắc chị
không xui xẻo đến thế đâu nhỉ?"
"Ừm..." Xử Nữ đáp, có phần hơi lo lắng "Dương Thiên Yết, khoa tim nội năm ba"
Hai cô gái khựng lại, nhìn nhau đầy ẩn ý. Một người không cẩn thận, lời thì thầm khẽ thoát ra khóe môi:
"Đại nhân!"
Người còn lại thì rất mạnh dạn lấy micro của giảng viên kêu lớn:
"Dương Thiên Yết-sama*, có người tìm cậu này!"
(hậu tố đứng sau tên gọi trong tiếng Nhật, khi người gọi muốn thể hiện vẻ cung kính, tôn trọng với người được gọi.)
Ngay lập tức, mọi hoạt động nhốn nháo trong phòng đều dừng lại. Không gian
rộng lớn trở nên yên tĩnh lạ thường. Ánh mắt của mọi sinh viên đổ dồn về phía bục giảng. Xử Nữ hơi chột dạ.
"Ừm... Dương Thiên Yết, tôi có thể gặp một chút không?"
Giọng nói nhẹ nhàng vang khắp giảng đường nhờ công của cô gái đang cầm micro đã nhanh tay đưa về phía Xử Nữ.
"Vâng." Một người con trai đứng lên, khuôn mặt lãnh cảm mà tri thức nhờ cặp kính đen trên sống mũi cao.
Xử Nữ suýt sặc, người mà giáo sư giao cho cô là một tên con trai sao?
Một tiếng "Ồ!" như sấm dậy lan tỏa khắp không gian rộng lớn. Mọi người cười đùa, thi nhau buông lời chọc ghẹo. Lí do chắc là vì câu hỏi của Xử Nữ
quá... mờ ám chăng?
"Đó không phải là Vương Xử Nữ-sama sao?"
"Trời ơi! Sinh viên nữ xuất sắc nghìn năm có một của khoa tim nội đó. Thiên
Yết, cậu quen với người nổi tiếng hồi nào vậy? Bí mật quá nha. Bạn bè
vậy đó hả?"
"Tôi cự tuyệt cậu, Dương Thiên Yết. Sao cậu lại có thể thu phục thiên thần trước bọn tôi chứ?"
"Dương công tử có bạn gái đến tìm aaaaa"
"Mau khao anh em đi nào, Thiên Yết!"
Trong khi Xử Nữ như con tôm đã bị những lời trêu chọc kia nướng cho chín lựng thì Thiên Yết rất bình thản thu dọn sách vở, bút viết trên bàn. Xong
việc, anh đứng thẳng lên, khẽ hắng giọng. Những tiếng ồn nhanh chóng bị
lấn át, trả lại sự yên tĩnh đáng sợ cho nơi này. Anh đeo balo, tiến ra
khỏi cửa lớp, khi ngang Xử Nữ còn ra hiệu cho cô đi theo mình. Cô nhìn
theo bóng anh, con người này thật sự rất có tiếng nói trong tập thể aaa.
"Chị là người giáo sư Nhạc đã nhắc đến?"
"À... Chắc là vậy." Xử Nữ như bị khí thế của cậu áp đảo, chỉ có thể ăn nói rụt rè, khác hẳn với tính cách thường ngày.
"Vậy chúng ta xuống sân trường nói chuyện, sẽ thuận tiện hơn."
"Cậu không học lớp Hóa học cao cấp sao?"
"Đã qua môn từ năm ngoái" Thiên Yết mỉm cười nhẹ.
Đùa nhau à? Môn Hóa học cao cấp Xử Nữ còn đang chật vật mong điểm trên trung bình đây.
Trong lúc đó, những tiếng xì xào bàn tán đã bắt đầu nổi lên:
"Được giáo sư mai mối luôn cơ á?"
"Hẹn hò ở sân trường không phải chuyện đơn giản đâu."
Lần này, Thiên Yết không buồn đe dọa nữa, chỉ cắm cúi bước thẳng. Xử Nữ
thật sự vô cùng khâm phục. Bị chọc mà vẫn có thể tỏ ra bình thản như
thế. Trong khi tay chân cô đã trở nên lóng ngóng cả rồi.
"Rất hân hạnh, em là Dương Thiên Yết. Sau này mong được chiếu cố nhiều hơn."
Giữa khoảnh sân rộng thênh thang của Học viện Y thành phố, Xử Nữ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay thon dài đẹp đẽ của Thiên Yết. Cô thầm nghĩ, đây quả là một bàn tay sinh ra để dành cho y thuật giải phẫu.
"Thật sự rất xin lỗi chị về việc khi nãy. Họ chỉ tìm thú vui sau những giờ học căng thẳng."
"Ừm..." Xử Nữ đáp, giọng thông cảm "Tôi hiểu mà, hiếm khi chọc được người như cậu. Những người đó rất biết tận dụng cơ hội."
Cô hơi khựng lại trước khoảng lặng đáng sợ sau khi câu nói kia vừa được
thốt ra. Hình như... cô vừa làm việc gì đó rất sai thì phải.
Trong khi đang tự nguyền rủa mình, Xử Nữ vô tình trông thấy nụ cười mỉm của
anh - nụ cười thật nhẹ, mong manh như thể chỉ cần chạm vào là có thể vỡ
tan ngay tức khắc.
"Không ngờ chị cũng là người biết đùa." Thiên Yết tinh tế nhận ra biểu cảm khó xử của cô, liền lên tiếng giải vây.
"Bộ mặt tôi nhìn nghiêm túc lắm sao?"
"Gần như là vậy."
Cả hai người không hẹn mà cùng bật cười.
Họ trao đổi nhau về lịch học và nghiên cứu làm Xử Nữ chợt nhận ra mình
chẳng có khoảng thời gian nào được coi là rảnh rỗi thật sự.
"Chị làm thêm?"
"Ừ." Xử Nữ lúng túng, cảm thấy vô cùng xấu hổ "Làm thế nào bây giờ?"
Thiên Yết trầm ngâm một lát rồi hỏi:
"Chị làm thêm ở đâu?"
"Ừm... Một quán cafe ở ngoại ô thành phố."
"Ồ, vậy sao?" Môi anh thấp thoáng một nụ cười "Thật trùng hợp, nhà em cũng ở gần đó. Quán cafe tên là gì vậy, có thể cho em biết vị trí chính xác
không? Em có thể tới đó học."
Xử Nữ ngập ngừng một lát rồi cũng quyết định thành thật trả lời:
"Nắng, bên cạnh ngọn đồi cỏ ba lá."
Ánh mắt Thiên Yết bâng quơ vô định trên nền trời cao thẳm. Một cơn gió thổi qua, cành cây khẽ lay động, những cánh hoa anh đào nương theo làn không khí trong trẻo bay vút lên cao.
Lúc này cô mới có dịp nhìn kĩ
anh. Tóc đen, đôi mắt đẹp nhưng lạnh lùng. Tuy nhiên, cô nhận ra đó
chính là điểm thu hút nhất ở anh. Giọng nói trầm ấm của anh chợt vang
lên, nghe thật xa xăm và mơ hồ như ngọn gió đã vô tình mang những âm
thanh bay vút lên tận mây cao.
"Em đã từng đến đó." Thiên Yết
quay lại nhìn người con gái đứng bên cạnh mình "Có phải chị là chủ quán? Em chợt nhận ra chị rất quen."
Trong tích tắc, tư duy của Xử Nữ như đã bay đến một nơi thật xa.