Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Khả, hơi hơi mỉm cười: "Tiên tử đang diễn kịch sao?”
Lại dám trào phúng nàng không có tiền, nên yêu cầu chưởng quầy diễn kịch
với mình để che dấu sự thật nàng không có tiền! Quả thực buồn cười, Tiểu Khả giận dữ, vung tay lên, một chồng ngân phiếu lập tức xuất hiện trong tay nàng.
“Bổn cô nương không giống nhà giàu mới nổi, đến tiền
giấy cũng không có một tờ, chỉ có thể lấy ra bạc khối không ai cần.”
Tiểu Khả hung tợn liếc mắt trừng Thiển Ly một cái, sau đó rút ra một
chồng tiền giấy, đồng thời nói: "Tất cả đều có thể đến xem, đây là ngăn
chứa tiền giấy thông dụng của Phượng Lam đại lục.”
Ngăn chứa tiền giấy là do hoàng thất Phượng Lam chế tạo, là sản vật của hoàng thất,
cho nên có thể dùng ở bất cứ đâu trên đại lục Phượng Lam.
Số tiền giấy này chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt thật giả, mọi người trơ
mắt nhìn Tiểu Khả dùng bốn trăm mười sáu vạn lượng bạc mua số dược liệu
vốn chỉ mười ba vạn lượng, một đám người vừa đau lòng lại vừa hưng phấn, nếu số tiền đó có thể chia cho bọn họ một chút thì quá tốt, đáng tiếc,
bọn họ không dám.
Nhìn Tiểu Khả trả xong số tiền này, Thiển Ly
gật gật đầu, đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Người ngốc tiền nhiều, từng thấy qua nhiều người ngốc nhưng chưa từng thấy ai ngốc như vậy, tu tiên tu đến ngốc luôn sao.”
Dùng hơn bốn trăm vạn để mua số dược liệu chỉ đáng giá mười mấy vạn, ngu xuẩn.
Lắc đầu, Thiển Ly đột nhiên búng tay với chưởng quầy một cái: “Chưởng quầy, bây giờ lấy cho ta mai rùa bất tử một ngàn năm, hoàn hồn thảo một ngàn
năm, trường sinh hoa hai ngàn năm, ứng thảo một vạn năm, bá vương cốt
một vạn năm, giác ưng quả một vạn năm, mỗi loại mười cân.”
“Oanh……” Thiển Ly thong thả ung dung nói xong, trong ngoài Dược Vương trai
"Oanh" một tiếng nổ vang, không phải cái gì nổ mạnh, mà là đầu óc cả đám người xung quanh hoàn toàn sôi trào.
Đùa cái gì vậy, đang đùa cái gì vậy!
Mai rùa bất tử một ngàn năm, hoàn hồn thảo một ngàn năm, trường sinh hoa
hai ngàn năm, ứng thảo một vạn năm, bá vương cốt một vạn năm, giác ưng
quả một vạn năm. Đây là những thứ gì, ngươi có biết hay không? Có biết
hay không?
Lại còn toàn bộ đều phải mười cân, mẹ nó, ngươi mua cỏ dại ven đường sao?
Điên rồi, thật sự muốn phát điên rồi.
Mai rùa bất tử một ngàn năm chỉ có trong xác ma thú cao cấp ở đại lục Tu
La. Mỗi năm người ở đại lục Phượng Lam có thể mua từ bên ấy năm cân thì
đã xem là vận may trời cao rồi.
Hoàn hồn thảo một ngàn năm chỉ lớn lên ở đại lục Luyện Ngục, mỗi một gốc đều có giá trên trời.
Còn cái gì mà trường sinh hoa hai ngàn năm, ứng thảo một vạn năm, bá vương
cốt một vạn năm, giác ưng quả một vạn năm, chết tiệt, sao nữ nhân này
không đi cướp luôn đi.
Mọi người ồ lên, chưởng quầy kia khiếp sợ há to miệng, nửa ngày cũng không thể ngậm lại.
Thiển Ly thấy vậy thì hơi nghiêng đầu nhìn chưởng quầy, tỏ vẻ nghi ngờ: “Thế
nào, không có ư? Dược Vương trai cũng không có những dược liệu này sao?”
Chưởng quầy kia bị câu nói này của Thiển Ly làm cho tỉnh táo, lập tức gật đầu
nói: “Có, nhưng không có nhiều như vậy, số dược liệu này quá trân quý,
thật sự không dễ có.”
Thiển Ly nghe vậy cũng không trách cứ chưởng quầy, chỉ nhàn nhạt nói: “Có bao nhiêu thì gói bấy nhiêu.”
"Dạ dạ.” Chưởng quầy kia không dám chậm trễ, tự mình đi lên lầu hai chuẩn bị.
Người có thể biết được số dược liệu kia và quen với những người đứng đầu ở
thời đại này, khẳng định không phải người thường. Ông ta không dám đắc
tội nhóm người Tiểu Khả, mà vị cô nương thoạt nhìn có địa vị không thấp
này, ông ta cũng không dám đắc tội.
Đại sảnh Dược Vương trai lúc
này lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngây ngốc ngước nhìn Thiển
Ly, bọn họ không thể tưởng tượng ra vị nữ nhân này là ai, rốt cuộc có
bao nhiêu tiền, có lẽ là không thể nào đếm hết.