“Đi đi, đây không phải nơi dành cho hạng nữ tử như ngươi. Chẳng lẽ ngươi
muốn gặp Vương phi của bọn ta là có thể gặp sao? Những người muốn gặp
Vương phi xếp thành hàng đã dài đến trăm dặm, ngươi tự nhìn bộ dạng của
mình đi, mau tránh qua một bên.” Thủ vệ giữ cửa khinh thường đánh giá
Thiển Ly vài lần, không kiên nhẫn bảo nàng cút đi.
Nàng đã sớm
biết sẽ như vậy, mắt chó nhìn người thấp, bất luận là ở đâu thì cũng đều như thế. Đưa tay vào vạt áo cầm lấy hôn thư, Thiển Ly định trực tiếp
đưa hôn thư này cho thủ vệ, sau đó chạy lấy người. Dù sao hôn thư này
nàng cũng đã đưa cho bọn họ, đồng nghĩa với việc nàng đã từ hôn, có gặp
Võ Vương phi hay không cũng không quan trọng. Nàng không muốn ngày ngày
phải nhìn vẻ mặt khinh bỉ của bọn họ mà sống, nàng còn muốn đi du ngoạn
khắp đại lục.
Về phần khi nào thì người của Võ Vương phủ mới phát hiện hôn thư, hoặc là hôn thư có bị thủ vệ ném đi hay không, nàng chẳng quan tâm, dù sao cũng là trách nhiệm của bọn họ.
“Vương phi, ta
nghĩ vương phủ nên tăng cường quản lý. Người nhìn đi, loại người có phẩm cách như thế này cũng dám đứng ở cửa lớn khua môi múa mép, làm tổn hại
uy nghiêm vương phủ. Sau này sư tỷ của ta được gả vào đây, tuy không
nhất định sẽ sống trong vương phủ, nhưng tốt xấu gì đây cũng là nhà
chồng của nàng, nếu danh tiếng bị bôi nhọ thì không tốt lắm đâu.” Ngay
lúc này, cửa lớn vương phủ đột nhiên mở lớn, một nhóm người từ trong phủ bước ra. Đi đầu là một nữ tử có dung mạo mềm mại ngọt ngào, nhưng giọng điệu khi nói chuyện thì lại vô cùng ngạo mạn.
Có thể nói những
lời như vậy trước mặt Vương phi, lại nghe hàm nghĩa của những lời kia,
chẳng lẽ nữ tử này là người của Thiên Sơn điện? Thiển Ly ngẩng đầu nhìn
qua.
Chỉ thấy một nhóm năm sáu người, hai vị mặc y phục màu trắng trang điểm thanh lệ thoát tục, vừa nhìn liền biết không phải người
thường, phỏng chừng chính là người của Thiên Sơn điện.
Ngoài ra,
có một người mặc y phục Vương phi được người hầu hạ, thoạt nhìn ôn hòa
nhân hậu, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ quý khí, hẳn là Võ Vương
phi.
Đi theo hầu phía sau bà là hai ma ma, hẳn là nữ quan thân cận bên người.
“Tiểu Khả, sao lại không biết lớn nhỏ như thế, ăn nói hàm hồ, còn không mau
xin lỗi Vương phi.” Hai nữ tử áo trắng tuổi đã khá cao, diện mạo ôn nhu
khiển trách nữ tử vừa mở miệng kia một câu, sau đó khẽ cúi đầu nhận lỗi
với Võ Vương phi: “Xin Vương phi thứ tội, Tiểu Khả được sư phụ và Thánh
Nữ sư tỷ nuông chiều, nói chuyện không suy nghĩ, mong Vương phi đừng
trách tội.”
Võ Vương phi nghe vậy cười ôn hòa: “Tiểu Khả nói rất có lý, sao lại không suy nghĩ chứ, ý kiến này rất tốt, bổn phi rất thích.”
Mỹ nhân mềm mại ngọt ngào tên Tiểu Khả vừa nghe vậy lập tức cao hứng cười
rộ lên: “Nhìn đi, Vương phi cũng nói muội không nói sai, Tam sư tỷ chỉ
biết giáo huấn ta thôi.”
Tam sư tỷ Lưu Vân bất đắc dĩ duỗi tay xoa đầu Tiểu Khả, mỉm cười ôn nhu.
Hiển nhiên nàng ta cũng cảm thấy đuổi một người thường đi cũng không có cái gì không ổn cả.
“Ngươi, cút ngay, cản trở đường đi của bổn cô nương, ngươi không thấy sao?”
Tiểu Khả cười hì hì bước một bước xuống bậc thềm, sau đó quát Thiển Ly
đang đứng dưới bậc thềm.
Thiển Ly nâng mắt nhìn Tiểu Khả đang đứng cách mình ít nhất mười mét, mặt không biểu cảm đứng không nhúc nhích.
Tiểu Khả lập tức nổi giận: “Kêu ngươi cút ngươi không nghe thấy sao. Một
người bình thường hèn mọn mà cũng dám cản đường bổn cô nương, đúng là tự tìm chết.” Trở tay rút đao ra bổ về phía Thiển Ly.
Càn rỡ! Thiển Ly cảm thấy lúc nàng càn rỡ nhất cũng không càn rỡ đến thế. Nữ tử này
có phải bị bệnh hay không, cho rằng khắp thiên hạ chỉ có mình nàng ta là lớn nhất sao? Ánh mắt lạnh lùng, năm ngón tay Thiển Ly năm chậm rãi nắm thành quyền.
“Tiểu Khả, không được đánh.” Lưu Vân ngăn lại hành
động của Tiểu Khả, quay đầu nhìn Võ Vương phi: "Nơi này là cửa vương
phủ, nên để Vương phi xử lý mới phải.”
Võ Vương phi nghe vậy, vỗ
vỗ vai trấn an Tiểu Khả, sau đó lạnh lùng ra hiệu bằng mắt cho thủ vệ,
lạnh nhạt ra lệnh: “Dám làm khách quý bổn phi tức giận, đánh chết mang
rồi mang đi cho chó ăn.”