Học Y Ở Thế Giới Song Song
Buổi trưa về nhà, sau khi ăn cơm trưa do chị ba Nhị Hương nấu, Liên Hoàn Liên cùng Bao Ngọc
Thủy ngã lưng nghỉ trưa một lát, liền lại thức dậy đi lên rừng. Buổi
chiều Tiểu Hàm không được đi cùng mà ở nhà, đổi thành Tứ Tự đi theo.
Suốt buổi chiều hôm đó, Tiểu Hàm ngồi nhìn cái đồng hồ duy nhất ở trong nhà
đếm từng giờ từng phút trôi qua. Cô là chờ trời tối để đi vào không gian xem thử. Buổi sáng lo lắng sợ bị cha mẹ tìm không thấy mà vội đi ra, cô còn chưa kịp nhìn kỹ không gian thế nào.
Từ suốt buổi trưa tới
chiều, cô nhiều lần muốn chạy vào nhà tắm rồi di vào không gian, nhưng
là lo sợ sẽ bị phát hiện, cho nên đành ráng nhẫn nhịn chờ trời tối. Thật ra cũng là vì cô muốn rèn luyện tính nhẫn nại cho mình. Tính nhẫn nại
là một đức tính tốt đẹp. Đời trước cô không có được tính này, cô đời
trước có một chút nóng tính và không giỏi nhẫn nại. Mà đời này, từ lúc
đi vào không gian ban sáng kia, tâm hồn của cô như được gột rửa qua.
Trước đó dù biết rằng mình được xuyên, mình đã là người đặc biệt rồi, nhưng
tâm tính vẫn như đời trước. Nhưng từ lúc vào không gian, cô chợt nhiên
cảm thấy mình nên thay đổi tính cách, học cách càng hướng thiện, cùng
với học các đức tính tốt đẹp.
Không gian tốt đẹp như vậy, còn có
lời dặn dò và câu chuyện Ma Y Sư đã kể, cô liền nghĩ rằng mình cần phải
tu tâm dưỡng tính, thì mới xứng đáng với ngọc ngũ sắc, với không gian
được cho mượn này.
Tu tâm dưỡng tính, nói thì dễ, làm mới khó, cho nên cô bắt đầu học. Đầu tiên là học cách kiên nhẫn.
....
Ngồi đếm giờ suốt một buổi trưa, buổi chiều phụ chị ba Nhị Hương nấu cơm,
dọn cơm, sau đó nhân lúc cha mẹ còn chưa về tự mình tắm rửa. Chỉ cần cô
tắm sạch trước khi mẹ muốn tắm cho mình, liền có thể thoát khỏi "ma
chưởng" của mẹ. Cho nên cô bắt đầu đi tắm sớm.
Buổi chiều ăn cơm
là món ếch kho với canh rau dại mẹ hái vào buổi sáng. Cơm xong, lại giúp chị ba đi úp chén nồi vào kệ. Cả nhà liền lên nhà trên ngồi chơi với
nhau một lát. Khi trời sụp tối, liền mỗi người về giường của mình mà
ngủ.
Đèn đã tắt, trong nhà tối mịt mù, bên tai loáng thoáng nghe
tiếng thở đều đều của chị ba Nhị Hương, biết rằng chị đã ngủ. Tiểu Hàm
lại vẫn nằm yên trên giường thêm một lúc, lắng tai nghe tiếng ếch nhái
kêu ở bên ngoài.
Đồng hồ gõ đúng tám giờ. Tiểu Hàm mới nhẹ nhàn ngồi dậy, đứng lên xỏ dép, đi ra khỏi phòng rồi vòng ra nhà tắm phía sau nhà.
Đi vào nhà tắm, đem cửa nhà tắm đóng lại. Tiểu Hàm liền hít sâu một hơi, dùng ý niệm muốn đi vào không gian.
Trước mắt lóe lên một cái, khung cảnh đã thay đổi.
Ban nãy ở bên ngoài trời tối mịt mù, giơ tay không thấy năm ngón, nhưng ở
trong không gian chỗ hành lang này trời vẫn sáng, không phải sáng trưng
sáng chói, nhưng vẫn thấy rõ năm ngón tay cùng chỉ tay..
Dọc dãy hành lang, hai cánh cửa ở trước mặt.. trên mặt đất, vài chiếc lá xanh ban sáng lúc này đã héo lại rũ người trên mặt đất.
Tiểu Hàm đi tới chỗ mấy chiếc lá, ngồi xuống nhặt hết lên, lúc này cô hoàn
toàn quên mất ban sáng con sâu kia bò qua những chiếc lá này, cho nên
nhặt thật tự nhiên. Nếu để cô chợt nhớ lại, thế nào cũng sẽ ném thêm một lần nữa.
Nhặt lá lên xong, liền dùng ý niệm đi ra ngoài. Nhoáng một cái, thân thể đã ra ngoài.
Tiểu Hàm đem lá nhét vào góc ngách ở cửa nhà tắm, rồi mới tay không dùng ý niệm đi vào không gian.
Nhìn hai cánh cửa, Tiêu Hàm nhớ tới lời nói của Ma Y Sư, rằng cánh cửa bên
tay trái là thời gian trôi nhanh hơn bên ngoài, ở bên phải là thời gian
trôi chậm hơn bên ngoài. Cô liền quyết định đi vào cánh cửa thời gian
trôi nhanh trước. Truyện này được tác giả đăng tại trangtruyenmang.com
và dienanlequydon.com.
Tay nắm vào cánh tay cầm ở cửa, đẩy vào... nhưng cứng ngắt. Tiểu Hàm dừng một chút, hít sâu một hơi, kéo ra... Cánh cửa liền mở.
Thì ra cánh cửa này là kéo mở ra bên trong chứ không phải đẩy mở vào.
Cánh cửa đã mở ra, ánh sáng bên trong cũng giống như bên ngoài, có đều nhìn
vào bên trong, cây cối rậm rạp, không gian thoát mát hơn ở ngoài hành
lan rất nhiều, thậm chí còn có gió mát, nhìn kỹ bên trên không, tựa hồ
còn nhìn thấy được hai cái mặt trời.
Hít sâu một hơi, Tiêu Hàm
nhấc chân bước đi vào. Vừa vào bên trong ba bước, còn chưa kịp cảm nhận, cánh cửa đã tự mình đóng lại. Tiểu Hàm giật mình đánh run một cái, vuốt vuốt ngực, theo bản năng đi ngược trở lại nắm cánh cửa đẩy mở ra ngoài. Thấy cửa mở được bình thường, cô mới đóng lại, rồi đi vào bên trong.
Bên trong sát theo vách tường nối từ cánh cửa dài thâm thẳm vào trong, là
một dãi kệ chứa đầy các cuốn sách. Nhìn sơ qua đã thấy có trên ngàn
cuốn. Rất rất nhiều, có cuốn dầy, cuốn mỏng. Ở từng khu vực còn có một
tấm bảng ghi chú. Tựa như, "Mở đầu", "Châm cứu", "Chế dược", "tham
khảo", "Về mạch", "Các loại bệnh", "Đơn thuốc",....
Mỗi một thể
loại đều có cả ngàn quyển sách, mà nơi này có trên 30 thể loại. Đều liên quan tới vấn đề y học, từ cách nhận biết cây thảo dược cho tới nuôi
trồng cây thảo dược, rồi tới các con vật, cách nuôi dưỡng, những thứ có
thể lấy được từ các con vật để làm thuốc...
Nhìn một thư viện lớn toàn sách là sách, Tiêu Hàm há hốc một chút, kéo áo lau lau nước miếng. Vừa mừng, vừa sợ...
Nhiều sách như vậy, cô đọc tới chừng nào mới hết?
Sách thì nằm dọc theo vách tường, còn phần lối đi ở bên dưới đã được lót đá
hoa, trải bằng phẳng, mặt đường đi có độ rộng hơn năm mét. Lối đi rộng
lớn này được lót đi dọc theo vách tường trải dài. Cách một đoạn sẽ có
một chiếc bàn, mà ở đó là những dụng cụ pha chế thảo dược này nọ. Vật
dụng bằng đồng, bằng bạc, bằng nhôm, bằng gang, bằng vàng... có rất
nhiều ấm lô và lò.
Còn có sân phơi dược liệu, thậm chí còn có rất nhiều cái giường đá đặt theo từng khu vực thể loại của sách, hoặc là
bàn ghế đá, hoặc là võng cây...
Này là để thuận tiện ở khu nào đọc sách thì có chỗ nằm chỗ ngồi ở đó.
Ở trong này thì sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, hợp lý cực kỳ đi, nhưng chuyển
mắt nhìn vào bên trong khu vườn, Tiểu Hàm chỉ biết có trợn trắng mắt.
Bên trong này không gian rộng ngút ngàn, không tính lối đi rộng năm mét
chạy vòng theo bức tường. Mà chỉ nói khu vườn ở chính giữa thôi.
Nói là khu vườn, thay gì nói thẳng là rừng rậm.
Buổi sáng cô cùng cha mẹ lên rừng núi, nhìn thấy cây cổ thụ già lâu năm thật to thật lớn, cứ tưởng đó là đã to lớn lắm rồi, nhưng lúc này, nhìn
những gốc cây to lớn cứng cáp ở trước mắt, cô chỉ biết trợn mắt há hốc.
Chỉ thấy một góc xoài to hơn ba bốn vòng ôm của cô, trái xoài chín vàng ở trên cây, rồi lại rơi rụn đầy ở trên đất.
Có lẽ bởi vì thời gian trong này qua nhanh hơn so với bên ngoài, cho nên
cây cối mới phát triển nhanh như vậy, bên ngoài trăm năm, trong này cũng liền mười ngàn năm... Chính là... từ lúc vị Ma Y Sư kia rời đi còn
không biết là của năm nào, nói nơi này trôi qua vạn năm cũng không phải
là quá đáng.
Cũng may, cả khu vườn có rất nhiều loại cây, nhưng
dường như mỗi loại chỉ có một cây duy nhất, từ trái cây thân cây cổ thụ
cho tới cây cỏ, hay giây leo hay những cây gì đó, mỗi loại chỉ có một
cây duy nhất.
Ban đầu Tiểu Hàm không biết vì sao thế này. Cô là
nghĩ, trải qua ngàn năm, ít nhất cây cối phải chen lấn mọc tua tủa mới
đúng. Sau lại nhìn sách ghi chú về căn phòng này, cô mới biết được, này
là do Ma Y Sư cấm chế. Có lẽ Ma Y Sư sớm đoán được nếu để các cây thực
mọc tự phát triển, thì nơi này sẽ trở thành một mớ hỗn loạn khó kiểm
soát.
Bất quá.. dù mỗi loại chỉ có một cây thôi, nhưng vẫn khiến Tiêu Hàm than ngắn thở dài, bởi vì..
Một cái cây, nếu dựa vào thời gian bên trong không gian này so với bên
ngoài, thì cứ cách vài ngày cây lại ra hoa quả một lần, có thể do trước
kia không có người thu hoạch, cho nên trái rụng đầy trên đất, ngày này
qua ngày nọ, tháng này qua tháng kia, năm này tới năm khác. Hiện tại ở
trên đất đã là một mớ hỗn độn.
Tiêu Hàm nghĩ, mình cần phải dọn dẹp ở trong này thì mới mong ra có chỗ bước chân.07