"Nhưng mà, nơi này thế nào cũng không có khách đây?"
Hạ Hi cũng phát hiện ra tình huống này, theo cô biết, mặc dù nơi này là
hội sở Hoàng Gia nhưng mà cũng rất được hoan nghênh, mỗi ngày nơi này
đều sẽ có rất nhiều người tới dùng cơm, nhưng hôm nay, từ khi bọn họ đi
vào cũng phát hiện ra không có một bóng người, rất là kỳ quái.
Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ hai người nhìn nhau, không có nói gì, chỉ là,
trong lòng lại có một chút vui vẻ, nhưng bọn họ cũng là vừa mới biết nơi này được An Mặc Hàn đặt bao hết.
"Chúng ta vào xem một chút thì biết."
Toàn Ti Dạ hai tay nhét vào túi, vẻ mặt cà lơ phất phơ.
"Ô, được rồi, tôi thật đói."
An Dĩ Mạch rất không có hình tượng xoa bụng của mình, dáng vẻ của cô một đại tiểu thư bụng đói rất thê thảm.
"Đại tiểu thư, đi thôi, chúng ta cũng đói bụng."
Chiếm Nam Huyễn một cái tay khoác lên trên bả vai An Dĩ Mạch, bộ dáng là một
người anh hai tốt bụng, An Dĩ Mạch chau chau mày, Chiếm Nam Huyễn xoa
xoa cái mũi của mình, cười cười, lúc này mới để tay xuống.
"Chiếm thiếu gia, Toàn thiếu gia......"
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào một gian phòng, nhưng là, khi bọn họ mới
vừa mở cửa, đối diện với bọn họ lại nghênh đón bốn người, ba người An Dĩ Mạch đều rất quen thuộc, một người khác là người xa lạ.
diễn/đàn/Lê/Quý/Đôn
Trong lòng An Mặc Hàn đang oán trách Ferman
thế nhưng bỏ ra chi phí lớn như vậy bao hết cả hội sở Hoàng Gia, cũng
không phải là tiếc tiền, chỉ là, anh cảm thấy không cần thiết lắm, lần
này đoán chừng người phụ nữ Hàn Ngữ Yên này lại muốn suy nghĩ nhiều.
Kết quả, dọc theo đường đi Hàn Ngữ Yên đều líu ríu bên lỗ tai của anh, anh
cũng nể mặt của Lillian không nói thêm gì, chỉ là, Ferman không còn có
may mắn kia, dọc theo đường đi ánh mắt của An Mặc Hàn quả thật có thể để cho anh chết trăm ngàn lần rồi.
Chỉ là, khi An Mặc Hàn đi tới
nơi này thấy Chiếm Nam Huyễn còn có An Dĩ Mạch bọn họ tâm tình đột nhiên khá hơn, hơn nữa, nhiều ngày như vậy anh cũng không có nhìn thật kĩ Dĩ
Mạch rồi.
Nhưng là, khi Hàn Ngữ Yên thấy bọn họ đã không còn bình tĩnh, hơn nữa khi cô nhìn thấy An Dĩ Mạch lại nhìn vẻ mặt An Mặc Hàn
không giống như mới vừa rồi ở trên xe, trong lòng ghen tỵ càng ngày càng sâu, móng tay của cô bấm vào trong thịt, nếu như không phải Lillian cầm tay của cô, cô thật sẽ không kiềm chế được mà đi lên cho An Dĩ Mạch một cái tát.
"An tiểu thư cũng ở đây sao!"
Hàn Ngữ Yên cười
rất vui vẻ, chỉ là, An Dĩ Mạch lại rất rõ ràng thấy được dáng vẻ Hàn Ngữ Yên cắn răng nghiến lợi, hơn nữa, mới vừa rồi cô vẫn còn nghe Dư Huyên
và Hạ Hi nói Hàn Ngữ Yên hôm nay ăn mặc rất khác so với quá khứ, cô cũng cẩn thận quan sát một cái, quả nhiên, hôm nay trang phục của Hàn Ngữ
Yên rất rõ ràng là bắt chước cô.
An Dĩ Mạch nghe được Hàn Ngữ Yên nhìn cô chào hỏi, cũng đi lên trước, cùng Hàn Ngữ Yên đứng chung một
chỗ, vốn là người của cô cao hơn so với Hàn Ngữ Yên, coi như hôm nay cô
chỉ là mặc một bộ quần áo đơn giản, Hàn Ngữ Yên trước mặt cả người mặc
bộ trang phục ngay ngắn lại tuyệt không thấp hơn cô một chút nào, ngược
lại, khí chất của Hàn Ngữ Yên vĩnh viễn cũng kém xa so với Dĩ Mạch.
"Hàn tiểu thư cũng ở đây sao?"
"Chúng tôi tới dùng cơm, hơn nữa, Ferman mới vừa nói nơi này cũng được Mặc Hàn bao hết rồi, An tiểu thư ở chỗ này để làm gì?"
Khi Hàn Ngữ Yên đang ở nơi này che đậy xuống kiêu ngạo, nhưng là, ở An Dĩ
Mạch nhìn ra cũng rất là châm chọc, An Dĩ Mạch nâng lên khóe môi đẹp
mắt, nụ cười xinh đẹp kia nhất thời giết chết ánh mắt của tất cả mọi
người, chỉ là, khi tất cả mọi người cũng không có chú ý đến, thân thể
Lillian lại cứng ngắc một cái.
"Đã bao hết? Nam Huyễn, Ti Dạ, khi chúng ta bước vào đây tại sao không có người nào nói cho chúng ta biết
nơi này đã được người bao hết rồi, nếu như nơi này thật bị tổng giám đốc An bao hết rồi, cũng có khả năng là sau khi chúng ta đi vào, cho nên,
nếu như hôm nay chúng ta thật phải ở chỗ này dùng cơm, coi như là tổng
giám đốc An sẽ vì người đẹp mà tiêu tiền như nước, cũng sẽ không mang
chúng ta đuổi ra ngoài chứ."
Mặc dù An Dĩ Mạch là nói chuyện với
Hàn Ngữ Yên, chỉ là, đôi mắt sáng ngời của cô lại chăm chú nhìn An Mặc
Hàn, An Mặc Hàn nghe An Dĩ Mạch nói, vốn là gương mặt tuấn tú không có
bất kỳ biểu tình kia nhất thời nở một nụ cười giống y hệt với nụ cười An Dĩ Mạch mới vừa rồi.
"Ha ha, thật ra thì nhiều người cũng vui vẻ, Ngữ Yên sẽ không ngại chứ, cô Lillian, người cảm giác như thế nào?"
An Mặc Hàn trực tiếp nhìn về phía Lillian hỏi, Lillian lại nở nụ cười tao
nhã, mặc dù đã hơn 40 tuổi rồi, chỉ là, nụ cười của bà còn là đẹp động
lòng người như vậy, chính là An Dĩ Mạch cũng nhìn ngây người, lúc này Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ cuối cùng cũng thấy
được nữ thần năm đó nổi tiếng nhất thời trong lòng mọi người.
"An tiểu thư thông minh xinh đẹp như vậy, cùng An tiểu thư dùng cơm là vinh hạnh của chúng tôi, huống chi, còn có Dư tiểu thư ở đây, trước kia cũng đã nghe qua danh hiệu của Dư tiểu thư, quả nhiên trăm nghe không bằng
gặp mặt, Dư tiểu thư là một người rất quyến rũ.
"Cô Lillian quá
khen, tôi cũng rất sùng bái cô Lillian đã lâu rồi."" Dư Huyên cười rất
quyến rũ, nhưng mà một chút cũng không có thua Lillian.
"Đừng đứng ở nơi này nữa, chúng ta vào đi thôi, nhân viên phục vụ, chọn món ăn."
Một câu nói của Toàn Ti Dạ nhắc nhở mọi người, lúc này bọn họ mới đi vào
gian phòng, may nhờ cái bàn khá lớn, mấy người bọn họ ngồi vây quanh bốn phía ở cái bàn vẫn rất chật chội.
"Đúng rồi, cô Lillian, hai người này một người là Chiếm Nam Huyễn, một người là Toàn Ti Dạ."
Sau khi An Mặc Hàn ngồi xuống thay Lillian giới thiệu, Lillian nhìn về phía bọn họ gật đầu một cái.
"Cô Lillian, từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của người rồi, chẳng qua là chưa có cơ hội hợp tác."
Chiếm Nam Huyễn quả nhiên là ưu nhã hoàng tử, lời của anh cũng thành công làm cho Lillian nở nụ cười.
"Chiếm thiếu gia khiêm tốn rồi, ở thành phố S tam đại công tử nhưng hôm nay
tôi cũng gặp được hết, An Mặc Hàn, Chiếm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ, đại danh ba người các anh nhưng tôi đã sớm nghe nói, hôm nay rốt cuộc tôi cũng
gặp được, quả nhiên là đất nước rộng lớn có người tài xuất hiện, thế hệ
này của các anh, so với chúng tôi năm đó mạnh hơn nhiều."
"Cô Lillian khen ngợi."
"Chỉ là, tôi ngược lại rất muốn biết vị tiểu thư này là......"
Lillian chuyển lời nói một cái linh hoạt, một đôi mắt xinh đẹp cũng nhìn về
phía An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, anh cũng không có nghĩ đến
Lillian sẽ hỏi qua An Dĩ Mạch, chỉ là, ngay tại vừa rồi, cho nên anh
phát hiện ở trên người của An Dĩ Mạch và Lillian có điểm giống nhau,
nhưng mà, vẻn vẹn chỉ là một chút xíu mà thôi, khi Lillian hỏi An Dĩ
Mạch, anh cũng không có suy nghĩ tiếp giữa các cô có điểm giống nhau
nữa.
"Xin chào cô Lillian, tôi tên là An Dĩ Mạch, cô có thể gọi tôi là Angel."
Nụ cười của Dĩ Mạch rất là ưu nhã, nói chuyện với Lillian cũng rất là hào
phóng, Lillian từ một câu nói này cũng đã thích An Dĩ Mạch, giống như, ở trong lòng của bà cũng vì An Dĩ Mạch xác định, cô bé này không đơn
giản, Hàn Ngữ Yên không phải là đối thủ của An Dĩ Mạch.
"An Dĩ Mạch... An tiểu thư là người địa phương sao? Cho tới bây giờ hình như tôi cũng không có gặp qua An tiểu thư."
Thức ăn đã đưa lên, nhưng Lillian không có vì vậy mà giảm bớt hứng thú với An Dĩ Mạch.dđlqđ
"Nhiều năm tôi ở nước ngoài, rất ít trở lại nơi này, cho nên, cô Lillian không biết cũng không kỳ quái."
An Dĩ Mạch vừa ăn, vừa trả lời câu hỏi của Lillian, nhưng là, cũng giống
như quá khứ, tướng ăn của An Dĩ Mạch cũng không thể nào ưu nhã, với một
cô gái mà nói, rất là thô lỗ, Dư Huyên bọn họ cũng đã quen tướng ăn của
An Dĩ Mạch, cho nên không có nói cái gì, chỉ là Hàn Ngữ Yên ngược lại vẻ mặt ghét bỏ, mặc dù không phải là lần đầu tiên gặp được, chỉ là, cô còn là không tiếp thụ nổi tướng ăn của An Dĩ Mạch, ngược lại Lillian, ngược lại một chút cũng không có để ý, ngược lại cảm giác Dĩ Mạch rất thú vị.