An Dĩ Mạch nhìn thấy thức ăn ngon, tạm thời để chuyện của An Mặc Hàn bỏ vào sau đầu.
"Ô, anh còn chưa nói vì sao anh ở nhà đâu?"
An Dĩ Mạch ăn cũng không nhàn rỗi, nhìn An Mặc Hàn cũng đang ăn nồng
nhiệt. Dì Lan làm bữa cơm này không có sai, nhưng là dì Lan đi đâu rồi.
Thấy An Dĩ Mạch nhìn xung quanh, An Mặc Hàn nhíu mày. Thật là ăn cơm cũng không thành thật.
"Dì Lan đi tản bộ cùng chú Trương rồi, anh cũng vậy vừa mới trở về. Anh đói bụng, cho rằng em cũng sắp tỉnh, cho nên trở về ăn cơm cùng em. Nhưng
mà, ăn xong còn phải đi làm."
Nghe An Mặc Hàn nói tủi thân như vậy, An Dĩ Mạch cười cười.
"Gần đây công ty bề bộn nhiều việc lắm sao?"
Trước kia cho tới bây giờ An Mặc Hàn đều không muốn ở công ty đợi như vậy, trừ phi là rất bận rộn, anh sẽ không thích ở công ty.
An Mặc Hàn gật đầu một cái, quả thật có chút vội. Bởi vì phải thay đổi
theo quý, trong vòng ba tháng bọn họ sẽ phải đưa tất cả kế hoạch toàn bộ vận hành chính thức, cho nên có hơi bận.
"Anh có thể để cho Toàn Ti Dạ giúp đỡ anh, dù sao cậu ấy cũng nhàn rỗi không có việc gì làm."
An Dĩ Mạch suy nghĩ một biện pháp tốt giúp anh, sau khi nghe xong An Mặc
Hàn lại lắc đầu. Sáng sớm hôm nay Toàn Ti Dạ đã bị cha cậu ta lôi về
nhà.
"Cậu ta bị lão cha kéo về nhà chịu trừng phạt rồi."
Cảm giác An Mặc Hàn nói có chút vui sướng khi người gặp họa, Sau khi nghe
xong An Dĩ Mạch cũng đã thấy nhưng không thể trách. Bởi vì Toàn Ti Dạ
thường xuyên trốn nhà đi, cuối cùng kết cục đều là bị An Mặc Hàn bán
đứng, sau đó bị lão cha anh ta lôi cổ về nhà. Nhưng là, nhiều năm như
vậy cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, có nhiều chuyện không muốn làm vẫn là
tìm đến An Mặc Hàn và Chiếm Nam Huyễn.
"Em còn có một ý kiến."
An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn ăn cơm rất ngon, hơi đau lòng. Nhất định là từ
buổi sáng đến bây giờ anh chưa có ăn cơm, cho nên hiện tại mới đói như
vậy.
"Ô, em có thể giúp anh."
"Em...."
An Mặc Hàn
nghe xong đề nghị của An Dĩ Mạch ngay cả cơm đều quên nuốt xuống. Anh
không hề nghe nhầm, thế nhưng Dĩ Mạch lại nói đến công ty giúp anh.
"Không phải là em không thích sao?"
Anh biết Dĩ Mạch không thích việc này. Cho nên, Dĩ Mạch mới đi học đại học
chuyên ngành thiết kế, mà anh học là tài chính. Anh cũng không thích tài chính, nhưng mà không còn cách nào khác. Ba mẹ giao công ty cho hai
người bọn họ, Dĩ Mạch không thích, anh chỉ có thể thích, như vậy Dĩ Mạch mới có thể làm chuyện mình thích.
"Em có thể đến giúp anh làm việc mấy ngày."
An Dĩ Mạch đương nhiên biết trong lòng An Mặc Hàn nghĩ gì, cô không thích
.Nhưng mà công ty này là ba mẹ để lại cho bọn họ, cho tới bây giờ đều là một mình An Mặc Hàn chống đỡ. Anh mới hai mươi ba tuổi, cũng đã làm
công ty đạt được thành tích tốt. Cô cũng không thể tự do buông thả tiếp
nữa, cô phải giúp anh.
Thực ra, trước đó cô đã tóm tắt lý lịch
của mình nộp vào công ty, vốn là cô muốn nộp vào tập đoàn châu báu Thước Quang. Suy cho cùng công ty này là dẫn đầu về châu báu. Mà quốc tế Mặc
Mạch cũng chỉ liên quan tới lĩnh vực này mà thôi. Nhưng mà, vì giúp đỡ
cho An Mặc Hàn, cô vẫn đem lý lịch nộp vào quốc tế Mặc Mạch. Mặc dù cô
vẫn còn một khối châu báu vẫn chưa làm, chỉ có điều cô vẫn còn thời gian để có thể đến giúp anh.
Sau đó hai người đều không hề nói
chuyện, bữa cơm rất nhanh đã ăn xong. Tiếp đó An Mặc Hàn đi công ty, An
Dĩ Mạch muốn đi nhờ xe của anh.
Đi tới công ty, hai người bọn họ
một trước một sau đi vào công ty. An Dĩ Mạch đi vào sau lập tức đi đến
bộ phận nhân sự, cô muốn đi đến xem mình có trúng tuyển hay không. An
Mặc Hàn trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc.
Bởi vì tất cả mọi
người đều đang làm việc, cho nên không ai nhìn thấy An Mặc Hàn và An Dĩ
Mạch có quan hệ gì. Chỉ có Tiểu Mỹ ở quầy lễ tân, nhìn thấy Tổng giám
đốc nhà mình và Dĩ mạch một trước một sau đi vào, rất kinh ngạc. Nhưng
mà, cô rất thức thời cái gì cũng đều không nói.
"Chào anh."
Dĩ Mạch đi tới bộ phận nhân sự, vào phòng làm việc của người quản lý.
"Xin chào, xin hỏi tiểu thư có chuyện gì không?"
Quản lý là một người đàn ông cỡ bốn mươi tuổi, nhìn thấy An Dĩ Mạ̣ch tới đây rất lễ phép. An Dĩ Mạch rất bội phục An Mặc Hàn, mặc kệ là ai tới đây,
trong công ty bọn họ rất lễ phép, hơn nữa chưa bao giờ ra vẻ ta đây.
Thật ra thì, cô không cần phải tự mình đến bộ phận nhân sự xem tin tức, nếu
cô trúng tuyển, hai ngày nữa sẽ có người gọi điện thoại lại cho cô.
Nhưng mà, cô nhìn đến An Mặc Hàn nhíu chặt mày, cô có chút không đành
lòng.
"Hai ngày trước tôi có nộp hồ sơ, giờ tôi đến xem kết quả, chắc là đã có kết quả rồi.
"Được. Xin cô chờ một chút, xin hỏi cô tên là gì."
Quản lý nhìn vào máy vi tính rồi hỏi tên của Dĩ Mạch.
"Angel."
"An Dĩ Mạch dùng tên đi học đại học ở đất nước M. Quản lý tìm một chút,
nhìn qua Dĩ Mạch, lại nhìn vào máy tính, cuối cùng đứng lên, cười nhìn
An Dĩ Mạch."
"Tiểu thư, hồ sơ của cô bị Anna thư ký tổng giám đốc lấy đi rồi. Cho nên ở đây chúng tôi không tra được."
Nghe được lời nói của người quản lý, An Dĩ Mạch nhíu mày. Cô hiểu rồi, chắc
là lệnh của An Mặc Hàn. Chẳng trách khi nghe cô nói đến công ty giúp
anh, vẻ mặt của anh lại kỳ quái như vậy.
An Dĩ Mạch nói cảm ơn
với người quản lý, sau đó trực tiếp đi đến văn phòng làm việc của An Mặc Hàn. Lúc này, trên bàn làm việc của An Mặc Hàn có một tập hồ sơ, nhìn
lên tên đúng là Angel.
"An Mặc Hàn...."
An Dĩ Mạch đẩy cửa vào, đi thẳng đến bên người An Mặc Hàn, nhìn đến trên bàn làm việc có để một tập sơ yếu lý lịch của mình.
"Dĩ Mạch, em muốn làm cái gì? Em muốn làm cái gì thì làm, nhưng mà không cần như vậy có được hay không..."
An Mặc Hàn nói không ra sao cả. Nhưng mà, An Dĩ Mạch vừa nghe thì đã hiểu.
"Như anh thấy, em muốn làm chính là việc này."
An Dĩ Mạch chỉ sơ yếu lí lịch ở trên bàn, nói cho anh biết đáp án của mình.
Thế nhưng, An Mặc Hàn lập tức đứng dậy cầm sơ yếu lí lịch xé thành hai nửa.
An Dĩ Mạch không tức giận, cô đã sớm biết rằng sẽ có kết quả như vậy. Cô
nhún nhún vai, kéo cánh tay của anh, để cho anh ngồi lại xuống ghế. Sau
đó đi đến phía sau, hai tay đè lên huyệt thái dương mát xa cho anh.
"An Mặc Hàn, là anh không cho em đến công ty, anh đừng hối hận nha. Em thế
nhưng là một nhân tài, anh thật sự không ngại khi em mang lợi ích đến
cho công ty khác."
An Dĩ Mạch nói vô cùng thoải mái, giống như là nói giỡn. Nhưng mà không thể không thừa nhận, Anh Dĩ Mạch nói như vậy,
tâm tình An Mặc Hàn tốt hơn rất nhiều.
"Chờ em thành công, anh sẽ đi phá hoại công ty đó…."
"Ha ha ha, được rồi. Chờ bản tiểu thư thành công, đến lúc đó sẽ không cho anh cơ hội chọc phá."
"Đứa ngốc...."
An Dĩ mạch cũng cười. Cũng đúng thôi, giữa bọn họ nên như vậy, ai vì ai mà ủy khuất, ai vì ai mà làm cái gì, đối với bọn họ không cần thiết, chỉ
cần bọn họ vĩnh viễn tin tưởng đối phương là tốt rồi.