Đúng lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, một giọng
nói chói tai đánh vỡ sự ấm áp giữa bọn họ, sau khi An Dĩ Mạch nghe thấy
liền nhíu mày, lúc nào thì Toàn Ti Dạ lại quen biết với một người phụ nữ như thế, nghe giọng điệu cứ như có quan hệ gì với anh vậy.
Mới
vừa rồi còn hiếu kỳ xem là người phụ nữ như thế nào, nhưng khi An Dĩ
Mạch ngẩng đầu lên lại nhìn thấy người phụ nữ kiêu căng trước mặt thì
nhất thời cảm thán, đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Có việc gì sao?"
Toàn Ti Dạ hoàn toàn không thèm nhìn cô ta, so với An Dĩ Mạch mà nói, căn bản một ánh mắt anh cũng không muốn bố thí cho cô ta.
Nghe thấy Toàn Ti Dạ nói thế với mình, Thượng Quan Hồng càng thêm phẫn nộ,
hôm nay sau khi cô ta tức giận mà rời khỏi công ty An Mặc Hàn liền gọi
điện thoại cho ba, mách với ba là Toàn Ti Dạ bắt nạt cô ta, ba cô ta
bằng lòng gọi điện thoại yêu cầu chú Toàn giải thích chuyện này.
Sau đó chú Toàn liền gọi điện dỗ cô ta, cô ả vốn không vui, vì lẽ đó mà
buổi tối đi cùng bạn bè đến Phi Tinh Đới Nguyệt vui chơi một chút, ai
biết ở đây lại nhìn thấy Toàn Ti Dạ mặt mày toàn ý cười nói chuyện cùng
một người phụ nữ.
"Anh phải xin lỗi tôi vì chuyện xế chiều hôm nay, nếu không tôi sẽ nói với chú Toàn là anh đến Phi Tinh Đới Nguyệt tìm phụ nữ."
Cô ả cho rằng người phụ nữ bên cạnh Toàn Ti Dạ là tiểu thư ở Phi Tinh Đới Nguyệt.
An Dĩ Mạch nghe được lời cô ta nói cũng không tỏ vẻ gì, song Toàn Ti Dạ
thực sự không bình tĩnh nổi, không khí xung quanh anh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, biểu cảm trên mặt dường như biến đổi, nhìn thấy Toàn Ti
Dạ sắp nổi giận, thực ra Thượng Quan Hồng hơi sợ hãi, nhưng ngày hôm nay bạn bè cô ta cũng ở đây, với cả vốn là lỗi của Toàn Ti Dạ, cho nên cô
ta sẽ không chùn bước.
"Cô thử nói lại lần nữa."
Giọng nói Toàn Ti Dạ rét lạnh đến đáng sợ.
"Tôi..."
Nhìn thấy ánh mắt giết người của Toàn Ti Dạ, Thượng Quan Hồng không nói ra
được lần nữa, cô ta có chút run rẩy lùi về phía sau, bạn bè cô ta liền
đỡ lấy cô ta.
"Hồng Hồng."
Bạn bè cô ả cũng vì cô ta mà lo lắng, dĩ nhiên cũng sợ hãi cả ánh mắt của Toàn Ti Dạ nữa.
"Ti Dạ."
Một bàn tay An Dĩ Mạch vỗ nhẹ lên tay Toàn Ti Dạ, lúc này Toàn Ti Dạ lúc
này mới thu lại ánh mắt giết người, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
Bấy giờ mọi người không thể không chú ý tới người phụ nữ bên cạnh Toàn Ti Dạ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật mình.
Cùng là phụ nữ với nhau, nhìn thấy cô gái xinh đẹp hơn mình, trong lòng ít
nhiều gì đều sẽ có chút ghen tỵ, đặc biệt là Thượng Quan Hồng, cô ta
nhận ra An Dĩ Mạch.
"Là cô."
Thượng Quan Hồng chỉ vào An Dĩ
Mạch, An Dĩ Mạch liền đứng lên, cô cao hơn Thượng Quan Hồng một chút, cô cười thật rực rỡ, duỗi bàn tay mềm mại như ngọc nắm lấy ngón tay đang
chỉ về phía mình của Thượng Quan Hồng.
"Lẽ nào Tổng giám đốc Thượng Quan không dạy cho cô biết, dùng ngón tay chỉ vào người khác là rất không lễ phép sao?"
Cô cười rất đẹp, thế nhưng trọng giọng nói lại lộ ra một tia tà khí.
"Buông tay ra, tôi chính là không lễ phép đấy, làm sao sánh được với tiểu thư
như cô, ngày hôm qua còn cùng một người đàn ông đi mua dây chuyền, ngày
hôm nay lại đổi một người đàn ông khác, không biết Toàn thiếu có ngại
chiếc giày rách bị bao người xuyên qua như cô hay không đây?"
Lời Thượng Quan Hồng nói thật cay độc, mọi người đều cho rằng An Dĩ Mạch
nghe thấy lời này sẽ không còn mặt mũi mà ở lại đây nữa, nào ngờ An Dĩ
Mạch lại không hề tức giận, trái lại nụ cười trên mặt càng đậm.
"Tôi nghĩ Ti Dạ sẽ không ngại đâu, ngược lại tiểu thư Thượng Quan có hài lòng sợi dây chuyền mua ngày hôm qua không?"
Nhắc tới chuyện này, gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Hồng lập tức xám xịt như gan heo, đây là điều cấm kỵ của cô ta, cô ta đã nhìn trúng sợi dây
chuyền đó từ lâu rồi, nhưng quả thực là quá đắt, mỗi tháng ba ba cho cô
ta tiền tiêu vặt cũng có hạn, vì lẽ đó cô ả không thể bỏ ra một số tiền
lớn như vậy để mua sợi dây chuyền kia được.
Thế cho nên, một lần
ăn cơm cùng An Mặc Hàn, khi anh đi rửa tay liền đưa thẻ cho cô ta đi
tính tiền, sau đó An Mặc Hàn cũng không thèm lấy lại tấm thẻ đó, Thượng
Quan Hồng đối với chuyện này rất vui mừng, cũng không phải vấn đề có bao nhiêu tiền, mà vào lúc ấy cô ta cảm thấy An Mặc Hàn đối xử với cô ta
khác biệt.
Tuy rằng An Mặc Hàn có rất nhiều scandal, song xưa nay chưa từng thấy anh ấy ăn cơm cùng người phụ nữ nào nhiều lần như vậy,
chỉ có duy nhất mình cô ta, vì vậy mà khi ba sắp xếp cho cô ta đi xem
mắt cô ả đều không đi.
Mà ngày đó trùng hợp cô ta đi dạo phố cùng bạn bè, đi thẳng tới cửa hàng chuyên doanh bán sợi dây chuyền kia, thế
nhưng lại nhìn thấy An Dĩ Mạch đang cầm sợi dây chuyền đó.
Đây là đồ cô ta yêu thích đã lâu, hơn nữa cô ả biết cửa hàng đó là cửa hàng
trang sức dưới chướng tập đoàn Mặc Mạch, cho nên cô ả rất tự nhiên mà
lấy ra thẻ của An Mặc Hàn, đồng thời nói với mọi người, ả là vị hôn thê
của An Mặc Hàn.
Cô ta nhớ lúc đó khi nhắc tới vị hôn thê của An
Mặc Hàn thì An Dĩ Mạch mới ngẩng đầu lên nhìn cô ả một cái, sau đó cho
cô ta một trận liền bỏ đi.
Hiện tại cuối cùng cũng gặp được nàng ta, làm sao cô ả có thể buông tha nàng ta được.
"Tất nhiên đó là sợi dây chuyền rất phù hợp rồi, đây là sợi dây chuyền lam
tinh thạch duy nhất trên thế giới, hơn nữa còn là món quà Mặc Hàn tặng
cho tôi, làm sao mà tôi không thích cho được chứ?"
Đúng là nói
dối mà không biết ngượng, An Dĩ Mạch thầm cảm thán, trước ánh mắt chăm
chú của mọi người An Dĩ Mạch đưa tay về phía chiếc cổ trắng ngọc của
mình, ở nơi đó một sợi dây chuyền lấp lánh trước mặt tất cả mọi người.
Thượng Quan Hồng trợn to cả hai mắt, làm sao có thể, chiếc vòng cổ này...
Không sai, về sau quầy chuyên doanh gọi điện đến nói với cô ta thẻ của An Mặc Hàn đã bị đóng băng, thế cho nên cô ta phải trả lại sợi dây chuyền, mà
hiện tại làm sao có thể ở trên cổ của người phụ nữ này được.
"Dĩ Mạch, dây chuyền của cô đẹp thật đấy."
Toàn Ti Dạ là người thông minh, khi anh nhìn thấy động tác của An Dĩ Mạch
liền biết đại khái câu chuyện, anh cũng không ngại ở đây thêm dầu vào
lửa.