Sau khi bọn họ đi vào phòng An Dữ Triết, quả
nhiên như dì Lan nói. Có điều, dì Lan chỉ nói An Dữ Triết đã cử động
rồi. Thế nhưng, khi bọn họ đến An Dữ Triết đã từ từ mở mắt ra.
"Ba."
"Ba."
Bước chân của hai người An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch có chút run rẩy, bọn họ run run đi đến gần An Dữ Triết. Ban đầu An Dữ Triết mở mắt nhìn bọn họ thì
có chút mê man, có điều sau khi hai người An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đi
đến gần ông, ánh mắt ông mới từ từ trở nên trong trẻo.
"Mặc Hàn... Dĩ Mạch..."
Có thể là vì đã quá lâu rồi không nói chuyện, giọng nói của An Dữ Triết
thoạt nghe vô cùng khàn, có điều, vẻ dịu dàng trìu mến trên khuôn mặt
vẫn giống như trước đây.
"Ba, ba thật sự đã tỉnh lại rồi."
An Dĩ Mạch kích động chạy tới dựa vào lòng An Dữ Triết như một đứa bé.
Nhìn con gái thương yêu nhào tới An Dữ Triết đương nhiên vui vẻ, ông
cũng ôm thật chặt con gái của mình, trìu mến vuốt mái tóc đẹp của cô. An Dĩ Mạch không nhịn được, nước mắt từ từ rơi xuống.
An Mặc Hàn
nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được, đã rơi lệ. Hiện giờ Lãnh
Hạ không ở nhà, An Mặc Hàn nghĩ nếu như Lãnh Hạ biết An Dữ Triết tỉnh
lại, nhất định sẽ vô cùng kích động. Anh đang nghĩ như vậy, cửa phòng
của An Dữ Triết đã bị người ta kích động đẩy ra.
Lãnh Hạ sững sờ
nhìn người trong phòng, nhìn người vốn dĩ nằm yên trên giường không có
tri giác gì, hiện giờ đã ngồi ở trên giường, nhìn mình với ánh mắt xúc
động.
"Triết..."
Chỉ vỏn vẹn một chữ như vậy, đã khiến Lãnh Hạ không nhịn được mà òa khóc.
"Hạ, anh tỉnh rồi."
An Dữ Triết giang rộng vòng ôm. An Mặc Hàn cũng ôm An Dĩ Mạch chờ Lãnh Hạ
đi đến. Lần này cuối cùng Lãnh Hạ đã phản ứng lại, cho đến khi bà được
An Dữ Triết ôm vào lòng, bà vẫn lo sợ có phải mình đang nằm mơ không.
Hai người An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn vui mừng nhìn cảnh này, sau đó hai người lặng lẽ lui ra ngoài. Lãnh Hạ cứ tựa vào lòng An Dữ Triết như vậy, An
Dữ Triết cũng ôm bà thật chặt, giống như muốn bù đắp lại hết quãng thời
gian ba năm qua.
Quả nhiên hôm nay là một ngày vui vẻ. An Dữ
Triết hôn mê ba năm đã tỉnh lại, Thượng Quan Niên đã thoát khỏi nguy
hiểm, nếu như không có gì bất trắc thì sẽ tỉnh lại vào hôm nay. Hơn nữa, hôm nay còn là ngày đấu thầu mảnh đất Kinh Đô, là cuộc đấu thầu An Mặc
Hàn đã lặng lẽ chuẩn bị rất lâu.
An Mặc Hàn lái xe nghĩ đến cuộc
đấu thầu hôm nay, để lộ một nụ cười khát máu, có điều lại để An Dĩ Mạch
nhìn thấy. An Dĩ Mạch hơi nghi ngờ, nhưng trong lòng đã có suy nghĩ.
Cũng đúng, An Mặc Hàn không chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Mặc
Mạch, anh còn là con trai của An Dữ Triết. Cuộc đấu thầu hôm nay, e là
An Mặc Hàn sẽ không dễ dàng buông tha cho An Dữ Kình.
"Mặc Hàn, đừng để mình gặp nguy hiểm."
An Dĩ Mạch nhẹ nhàng vuốt ve chân mày anh, vuốt thẳng chân mày hơi nhíu
lại kia. Đã đến nơi, An Mặc Hàn dừng xe, không xuống xe ngay, mà đặt tay An Dĩ Mạch lên môi mình hôn một cái.
"Dĩ Mạch, em yên tâm, anh sẽ không để mình gặp chuyện, tin anh."
"Vâng."
Nhìn ánh mắt kiên định của An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch cũng kiên định gật đầu,
cho dù thế nào cô cũng tin anh, sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Hai người ngồi ở trong xe một lát, nhìn thấy rất nhiều nhân vật nổi tiếng đã đi
vào, lúc này bọn họ mới xuống xe đi vào trong quảng trường.
Cuộc
đấu thầu này được cử hành trên quảng trường, bởi vì thời tiết rất đẹp,
cho nên đã lựa chọn cử hành ngoài trời, như vậy cũng thể hiện rõ mức độ
rộng lớn của mảnh đất.
Hai người An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch vừa
xuống xe, Ferman đã nhìn thấy bọn họ rồi đi đến, trên tay Ferman còn cầm một vài tài liệu, An Dĩ Mạch biết đó là tài liệu An Mặc Hàn cần.
Bọn họ vừa mới vào quảng trường đã có rất nhiều phóng viên vây lại, có
điều, đám Tiểu Trương, Ferman cũng không phải đứng chơi, toàn bộ các
phóng viên đều bị bọn họ ngăn lại ở bên ngoài. Hai người An Mặc Hàn và
An Dĩ Mạch thuận lợi đi vào khu đất, sau khi bọn họ đến đã ngồi thẳng
xuống hàng thứ hai, ở đó, Toàn Ti Dạ, Chiếm Nam Huyễn đã ngồi sẵn rồi.
Bọn họ mới vừa ngồi xuống, bên ngoài đã có một cơn náo động, đám An Mặc Hàn quay đầu nhìn thử, chỉ thấy là An Dữ Kình, sau lưng ông ta, chú Trần,
Lục Viêm đều có mặt.
Chỉ thấy bọn họ trả lời đơn giản một vài câu hỏi của các phóng viên, sau đó đã đi vào. Đương nhiên bọn họ cũng nhìn
thấy đám An Mặc Hàn, có điều chỉ gật gật đầu, xem như là đã chào hỏi,
sau đó bọn họ ngồi xuống hàng thứ hai bên ngoài cùng.
"Mặc Hàn, anh nói xem, nếu như An Dữ Kình nghe thấy tin ba đã tỉnh thì có tức đến mức hộc ra máu hay không?"
An Dĩ Mạch nhìn An Dữ Kình cười châm chọc, nói câu này bên tai An Mặc Hàn, đương nhiên, hiện giờ cũng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được.
Tin tức An Dữ Triết đã tỉnh, hiện giờ bọn họ vẫn chưa thể cho người khác biết.
"Ha ha, Dĩ Mạch, có muốn biết biểu cảm của ông ta không, chờ lát nữa, anh đưa em đi xem một vở kịch hay."
An Mặc Hàn cưng chiều mà ấn một nụ hôn lên môi An Dĩ Mạch, sau đó ôm cô để cô thuận thế tựa vào lòng anh.
Bên này hai người Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ nhìn thấy hai người bọn họ
ân ái ở đây cũng không thể trách được, có điều, bây giờ, hai anh lại
càng nhớ đến người yêu của mình.
"Ha ha, được, em chờ xem vở kịch hay."
An Dĩ Mạch cười tinh nghịch, sau đó thản nhiên quăng về phía An Dữ Kình
một ánh mắt, tiếp đó nhìn chăm chú lên sân khấu ở phía trước, bởi vì
cuộc đấu thầu đã sắp bắt đầu rồi.
Quả nhiên, khoảng chừng hơn hai phút, một người đàn ông đã đi lên bậc thềm, dùng micro tuyên bố các
điều khoản thủ tục của đấu thầu lần này, đồng thời giới thiệu từng tập
đoàn tới tham gia đấu thầu ngày hôm nay.
Nghe người đàn ông đó
giới thiệu từng tập đoàn, ý tứ của nụ cười trên mặt An Mặc Hàn càng thêm thâm sâu. Anh thật sự không ngờ nhiều tập đoàn như vậy đều đã đến, gần
như công ty thuộc top 30 mạnh nhất thế giới đều đã tụ họp ở đây.
"Mặc Hàn, hôm nay người đến góp vui thật sự là không ít."
Toàn Ti Dạ nói, An Mặc Hàn gật đầu, quả thật không ít, chỉ là, với năng lực
của những công ty đó, e rằng bọn họ không có khẩu vị để tiêu hóa mảnh
đất này, cũng chỉ là đến góp vui mà thôi.
"Không cần quá để ý đến những công ty đó, bọn họ cũng chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi. Hơn nữa,
đấu thầu lần này, vốn dĩ mở ra là vì tập đoàn quốc tế Mặc Mạch và tập
đoàn Hạo Thiên, cho nên chúng ta chỉ cần nhìn hành động của An Dữ Kình
là được rồi."
Chiếm Nam Huyễn nói như vậy, Toàn Ti Dạ gật đầu,
bọn họ cũng đến để góp vui, có điều, bọn họ đến cũng là để cổ vũ cho An
Mặc Hàn, hiện giờ giá trị địa vị của An Mặc Hàn vẫn chưa bằng An Dữ
Kình, vậy thì sẽ cần anh và Chiếm Nam Huyễn ra tay rồi.
Đương
nhiên, ở bên kia sau khi nghe MC giới thiệu, An Dữ Kình cũng nhìn mọi
người, có điều, ý nghĩ trong lòng ông ta lại giống An Mặc Hàn, ông ta
cũng chỉ sai Lục Viêm để ý kĩ hành động bên phía An Mặc Hàn là đủ rồi.
Theo ông ta thấy, nếu như không có sự giúp đỡ của Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam
Huyễn, An Mặc Hàn chưa chắc đã thắng. Cho dù là một người ngoài của tập
đoàn quốc tế Mặc Mạch, trong tay ông ta vẫn còn có 20% cổ phần của tập
đoàn quốc tế Mặc Mạch, cộng thêm 25% cổ phần của tập đoàn Thượng Quan,
và cả 90% cổ phần của tập đoàn Hạo Thiên, ông ta không tin hôm nay ông
ta lại thua An Mặc Hàn.
Hơn nữa, ông ta cũng đã tìm người điều
tra kỹ, 45% cổ phần của tập đoàn quốc tế Mặc Mạch trên tay An Mặc Hàn,
cộng thêm 15% cổ phần trong tay An Dĩ Mạch, và cả 68% cổ phần của tập
đoàn Thượng Quan trong tay An Dĩ Mạch, cộng dồn lại nhiều như vậy, An
Mặc Hàn và ông ta chỉ có thể xem là sức lực ngang nhau.
Như vậy
thì cho dù ông ta không thể lấy được toàn bộ mảnh đất kia, cũng sẽ lấy
được một nửa. Ha ha có một nửa mảnh đất đã đủ để ông ta lợi dụng rồi,
ông ta không ngại để nửa còn lại thuộc về An Mặc Hàn, hơn nữa An Mặc Hàn cũng phải có năng lực nuốt được nửa kia mới được. Nghĩ đến đây, An Dữ
Kình lại cười, cười đến mức cực kỳ khát máu.
"Sau đây, cuộc cạnh
tranh đấu thầu sẽ bắt đầu, mời từng công ty phái một người mang giá trị
địa vị công ty mình sở hữu lên đây, chúng tôi có sẽ có giám khảo chuyên
môn đến tính toán, nửa tiếng sau, sẽ có đáp án."
Sau khi MC nói
xong, mỗi công ty đã phái một người đưa tài liệu trong tay lên, sau đó
mọi người đều căng thẳng chờ kết quả. Có điều, An Mặc Hàn lại không căng thẳng chút nào, đương nhiên, An Dữ Kình cũng không căng thẳng, bởi vì
bọn họ vẫn chưa để lộ quân át chủ bài trong tay mình ra.
Tài liệu bọn họ nộp lên cũng chỉ là cái mọi người đã biết, có một số thứ người
khác không biết, chưa đến phút chót bọn họ sẽ không lấy ra.
Cứ
như vậy, trong sự căng thẳng của một số người, và trong sự nhàn nhã của
một số người, một lần nữa MC đó đã đi lên sân khấu. Lúc này, trong tay
anh ta cũng chỉ có hai bản tài liệu, cũng chính là tài liệu của những
người có tư cách tham gia cạnh tranh đấu thầu cuối cùng.
"Bây
giờ, chúng tôi đã cho ra kết quả, hai công ty trong tay tôi, có thể tham gia cạnh tranh đấu thầu lần này. Hai công ty lần lượt là tập đoàn quốc
tế Mặc Mạch và tập đoàn Hạo Thiên."
Đều ở trong dự liệu của mọi người, vậy nên kết quả không hề khơi lên sự kích động của số đông, kế tiếp MC lại bắt đầu lên tiếng.
"Qua tính toán chuẩn xác của chuyên gia của chúng tôi, giá trị địa vị trong
tay tổng giám đốc An Mặc Hàn của tập đoàn quốc tế Mặc Mạch thấp hơn giá
trị địa vị trong tay tổng giám đốc An Dữ Kình của tập đoàn Hạo Thiên
20%. Xin hỏi, tổng giám đốc An còn có bổ sung gì không?"
Người đó nhìn về phía An Mặc Hàn, An Mặc Hàn không hề vội lên tiếng, mà chậm rãi đứng dậy đi tới vị trí MC đang đứng.
Anh nhìn về phía vị trí của An Dữ Kình. 45% cổ phần của tập đoàn quốc tế
Mặc Mạch cộng thêm 15% cổ phần của Dĩ Mạch, cũng chính là 60% cổ phần
của tập đoàn quốc tế Mặc Mạch, thấp hơn 20% so với 90% cổ phần của tập
đoàn Hạo Thiên trong tay An Dữ Kình, từ điểm này đã có thể nhìn ra được
tập đoàn quốc tế Mặc Mạch có tài sản hùng hậu hơn tập đoàn Hạo Thiên.
*Lời editor: đoạn cổ phần này mình đã cố hết sức chuyển ngữ cho sát với bản
gốc, cũng không biết tại sao 60% lại thấp hơn 90% 20% =)) các bạn đừng
ném đá mình nhé
"Tổng giám đốc An Dữ Kình, chi bằng mời ông
trước, chênh lệch 20%, tôi vẫn có thể giải quyết được. Có điều, chỉ
không biết cổ phần trong tay tổng giám đốc An Dữ Kình còn có thể cao hơn tôi bao nhiêu phần trăm?"
An Mặc Hàn lạnh lùng nhìn về phía An
Dữ Kình, An Dữ Kình nhìn An Mặc Hàn một cái, sau đó từ từ bước lên bục,
An Mặc Hàn nhường vị trí cho ông ta, sau đó An Dữ Kình lấy cổ phiếu khác trong tay mình ra.
Ông ta đã biết số cổ phần trong tay An Mặc Hàn, vậy nên ông ta cũng không cần che giấu số lượng trong tay ông ta.
Ông ta giao tài liệu trong tay cho MC, MC gật đầu, sau đó đi về phía vị trí của chuyên gia, khoảng chừng năm phút, MC đã đi tới.
"Tổng giám đốc An Dữ Kình, vừa rồi chuyên gia của chúng tôi đã tính toán số
lượng ngài cung cấp, 20% cổ phần của tập đoàn quốc tế Mặc Mạch, cộng
thêm 25% cổ phần của tập đoàn Thượng Quan, hiện giờ ngài đã cao hơn tổng giám An Mặc Hàn 50%."
MC vừa nói, phía dưới đã xôn xao một
tràng. 50% đó nha, hơn đến một nửa giá trị địa vị, xem ra An Mặc Hàn rất khó đuổi kịp. Có điều, An Mặc Hàn cũng đã biết những thứ này đã là cổ
phần trong tay An Dữ Kình rồi.
Chỗ ngồi bên kia, sau khi Toàn Ti
Dạ và Chiếm Nam Huyễn nghe được đều nhíu mày, giá trị địa vị của An Dữ
Kình không phải là giả, hiện giờ bọn họ đã bắt đầu lo lắng cho An Mặc
Hàn.
An Dĩ Mạch lại giao tài liệu trong tay cho Ferman, sau đó
Ferman đã bước lên bục đứng ở phía sau An Mặc Hàn, An Mặc Hàn ra hiệu
cho Ferman một cái, sau đó Ferman bèn giao tài liệu cho MC.
"Nếu
như tổng giám đốc An Dữ Kình đã lấy ra toàn bộ cổ phần, vậy tôi cũng
không thể giấu giếm nữa. Đây đã là cổ phần cuối cùng của tôi rồi, kết
quả cuối cùng ra sao, tổng giám đốc An Dữ Kình, chúng ta cùng mỏi mắt
mong chờ."
An Mặc Hàn đến gần An Dữ Kình hơn một chút, biểu cảm
trên mặt cực lạnh, chính là ánh mắt nhìn kẻ thù. An Dữ Kình hình như đã
quen với ánh mắt này của An Mặc Hàn, chỉ híp đôi mắt đào hoa ưa nhìn cực kỳ giống với An Mặc Hàn, sau đó đưa tay ra với An Mặc Hàn.
"Mỏi mắt mong chờ, An Mặc Hàn."
An Mặc Hàn cũng nắm tay ông ta, chỉ vọn vẻn giây lát, đã buông ra.
Thời gian tính toán của lần này hơi dài, khoảng chừng mười phút. MC lại một
lần nữa quay trở lại khán đài, cười với An Mặc Hàn và An Dữ Kình, có
điều, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cả người anh ta đang run rẩy, nhất là bàn tay
cầm tài liệu.
Có thể không run sao, anh ta lớn thế này rồi vẫn
chưa từng nhìn thấy nhiều tài sản như vậy. An Mặc Hàn và An Dữ Kình thật sự không phải người thường, tài sản của bọn họ thật sự có thể mua được
cả một quốc gia.
"Tuyên bố đi."
Sau đó MC mở tài liệu trong tay ra, đọc từng chữ trong kết quả cuối cùng hiển thị trên tài liệu.
"Qua tính toán nhiều lần của chúng tôi, đã tìm ra được người chiến thắng
cuối là cùng tổng giám đốc An Mặc Hàn của tập đoàn quốc tế Mặc Mạch.
Chúc mừng anh, đã thành công đấu thầu được mảnh đất này."
Sau khi MC nói xong câu này, thật sự là có người vui có người buồn. An Mặc Hàn
cong môi cười, mấy người An Dĩ Mạch cũng đã tiến lên đứng ở đằng sau An
Mặc Hàn. An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch, hai người không hề kinh ngạc vui mừng trước kết quả, mà châm chọc nhìn về phía An Dữ Kình đang không dám tin.
"Rất xin lỗi, chú à, chú thua rồi."
An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đi đến gần An Dữ Kình, sau đó cao ngạo nói ra câu này trước mặt ông ta. An Dữ Kình có chút đứng không vững, cây gậy trong tay suýt chút nữa trượt đi, may mà có hai người chú Trần và Lục Viêm
đứng sau lưng ông ta đỡ lấy, ông ta mới không thảm hại ngã xuống.
"Tại sao lại có kết quả như vậy, tôi không tin, An Mặc Hàn không thể thắng được, đưa đây, để tôi xem."
Sau đó, An Dữ Kình đã giành lấy kết quả cuối cùng trong tay MC đang hơi căng thẳng sợ hãi.
"Ha ha ha, thì ra là như vậy, An Mặc Hàn, cậu thật đúng là đã che giấu
không ít. Tập đoàn đá quý Mạch Duyên, thì ra, thì ra đây mới là cổ phần
cuối cùng của cậu."
Cả người An Dữ Kình giống như đã phát điên,
cầm tài liệu trong tay cười ha hả thật to, vừa cười vừa nói. An Mặc Hàn
và An Dĩ Mạch nhíu mày, có điều, lại không thông cảm cho An Dữ Kình,
tình thế này đều là ông ta tự chuốc lấy.
"Đúng vậy, Mạch Duyên là tài sản cuối cùng của tôi. Thật ra, chú à, tôi còn một bí mật nữa muốn
nói cho chú. Tôi nghĩ, chắc hẳn chú sẽ cảm thấy cực kỳ hứng thú."
An Mặc Hàn đi đến gần An Dữ Kình, Lục Viêm đang định ngăn cản anh, nhưng
lại bị Toàn Ti Dạ giữ lại. An Mặc Hàn đi đến gần An Dữ Kình, kề sát bên
tai ông ta, chậm rãi nói ra mấy chữ.
"Ba tôi tỉnh rồi, có phải chú rất vui mừng?"
Những người khác đều không nghe thấy An Mặc Hàn nói gì. Có điều, chỉ biết sau khi An Mặc Hàn nói xong câu này, biểu cảm của An Dữ Kình đã không thể
dùng từ khiếp sợ để hình dung nữa, ông ta vừa cười vừa tức giận, lại vừa không dám tin, cuối cùng gậy chống trong tay trượt đi, cả người cũng
ngã xuống ngất xỉu, may mà chú Trần và Lục Viêm đứng sau ông ta đỡ lấy,
ông ta mới không ngã sấp xuống đất.
Hiện trường hoàn toàn hỗn loạn, có người đã gọi 120. Chỉ một lát sau, 120 đã đến, có điều, cảnh sát cũng đến cùng.
Lục Viêm và chú Trần đang định đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, bên này, cảnh sát đã ngăn Lục Viêm lại.
"Anh Lục, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ việc bắt cóc, tai nạn
xe ô tô, buôn bán vũ khí, đã ra lệnh bắt giữ anh, mời anh đi với chúng
tôi một chuyến."
Sau đó còn không chờ Lục Viêm và những người
khác phản ứng lại, Lục Viêm đã ở trên xe cảnh sát. Chú Trần nhìn cảnh
sát đang rời đi, cuối cùng đi tới bên cạnh An Mặc Hàn, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.
"Thiếu gia, cám ơn cậu."
Chú Trần khom người với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn đưa tay đỡ ông dậy, sau đó nhìn An Dữ Kình được đưa lên xe cứu thương.
"Chỉ là tôi đã đồng ý với Tiểu Hạo."
Chú Trần nghe An Mặc Hàn nói vậy, cũng không nói gì nữa, có điều, trong
lòng vẫn đầy ắp biết ơn với An Mặc Hàn, sau đó đã lên xe cứu thương.
Hai người An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch ôm nhau nhìn xe cứu thương đi càng lúc
càng xa, cuối cùng vẫn không nói gì, sau đó giao chuyện phía sau cho
Ferman, bọn họ lái xe quay về nhà họ An.
Thời gian trôi qua, có
một số người sẽ dần dần bị mọi người lãng quên, có một số chuyện cũng từ từ biến mất trong ký ức mọi người, có một số người cũng sẽ từ từ được
mọi người nhớ đến, ví dụ như Hàn Ngữ Yên, Thượng Quan Hồng, Tô Lạc, Tô
Nguyệt, An Dữ Kình, Lục Viêm, lại như An Thần Hạo, An Dữ Triết, Lãnh
Hạ...
Cách chuyện xảy ra hôm đó đã là một tháng, thời gian một
tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, giống như mọi người nói, cho dù
bạn vẫn luôn dừng chân trong ký ức, thì cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục.
Tập đoàn quốc tế Mặc Mạch đã lấy được mảnh đất Kinh Đô, dựng nên ở đó công
ty còn lớn hơn tập đoàn quốc tế Mặc Mạch ở thành phố S, do ba người An
Mặc Hàn, Toàn Ti Dạ, Chiếm Nam Huyễn hợp tác, mà vị trí tổng giám đốc
của tập đoàn quốc tế Mặc Mạch, An Mặc Hàn giao lại cho An Dữ Triết đã
tỉnh lại hơn nữa còn hồi phục như ban đầu.
Sau ngày đấu thầu đó
Thượng Quan Niên cũng đã tỉnh lại, đương nhiên An Dĩ Mạch cũng đã nói
toàn bộ chuyện đã xảy ra trong suốt nhiều ngày cho Thượng Quan Niên,
tiếp đó một lần nữa giao tập đoàn Thượng Quan vào tay Thượng Quan Niên.
Cô cũng tập trung bận chuyện của cuộc thi thiết kế trang sức vào tháng
sau.
Về phần tập đoàn Hạo Thiên, sau ngày hôm đó An Dữ Kình đã
quay về nước F. Tinh thần của ông ta không tốt lắm, chú Trần đã chủ động đưa An Dữ Kình về nước F. Hơn nữa, xã hội đen do Lục Viêm dẫn dắt cũng
đã bị giải tán, Lục Viêm vì phạm đủ loại tội ác nên đã bị phán tù chung
thân. Sau khi có quyết định, Chiếm Nhan đã đi gặp anh ta, có điều, không biết bọn họ đã nói những gì, ngày hôm sau có giám ngục phát hiện Lục
Viêm đã tự sát trong nhà tù.
Tập đoàn Hạo Thiên do An Thần Hạo
tiếp quản, vốn dĩ An Thần Hạo đã rất có năng lực, cho nên mọi người đều
tin tưởng dưới sự dẫn dắt của An Thần Hạo, tập đoàn Hạo Thiên sẽ càng
ngày càng tốt lên.
Rất nhiều chuyện đều đã giải quyết xong, cuộc
sống của mọi người đã quay về với sự bình lặng, bây giờ phải nói người
hạnh phúc nhất chính là An Dĩ Mạch.
Sau khi An Dữ Triết tỉnh lại, nụ cười trên mặt Lãnh Hạ cũng nhiều lên. Sau khi Thượng Quan Niên tỉnh
lại đã tái hôn với Lillian, hiện giờ, hai cặp ba mẹ của cô đều đã hạnh
phúc, về phần cô, ngày mai chính là lễ đính hôn của cô và An Mặc Hàn. Cô nhìn ngắm bầu trời sao ban đêm, sau đó mỉm cười hạnh phúc.
Ngày
hôm sau, trời chưa sáng, An Mặc Hàn đã bị Lillian gọi dậy, bởi vì sắp
đính hôn rồi, cho nên Lillian nói buổi tối hôm trước phải ở nhà Thượng
Quan, sau đó xuất phát từ nhà Thượng Quan đến khách sạn. An Dĩ Mạch
không lay chuyển được, sau đó đã đồng ý, dù sao cô cũng muốn ở bên cạnh
Lillian và Thượng Quan Niên.
Có điều, sáng sớm tinh mơ đã gọi cô
dậy, đã làm quá rồi, chỉ là một lễ đính hôn mà thôi, lại chưa phải là
kết hôn, đâu cần long trọng như vậy.
Sau khi An Dĩ Mạch thức dậy, thợ trang điểm đã đến nhà Thượng Quan, hơn nữa, đám Dư Huyên, Hạ Hi và
cả Chiếm Nhan cũng đã đến, An Dĩ Mạch thấy bọn họ còn nhiệt tình hơn cô
thì có chút bất đắc dĩ.
Rất nhanh, đã trang điểm xong. Sau đó, Dư Huyên lấy trang phục An Mặc Hàn đã chuẩn bị xong cho An Dĩ Mạch ra, vốn dĩ bọn họ chỉ cho là một lễ phục xinh đẹp, bởi vì là lễ đính hôn mà,
cho nên không quá long trọng. Có điều, sau khi lấy trang phục ra mới
phát hiện đây không phải là một bộ lễ phục, mà là một bộ áo cưới màu
trắng lóa mắt.
"Oa..."
"Thật là xinh đẹp..."
Các cô vừa mới lấy áo cưới ra, ai cũng đã không dời ánh mắt đi được, chiếc áo
cưới này tuyệt đối là trang phục đẹp nhất mà bọn họ từng thấy, 120 viên
kim cương khảm nạm phía trên cũng hoàn toàn trân quý, hơn nữa, trên khăn trùm đầu của chiếc áo cưới này còn in mấy chữ không hiện ra quá rõ,
chính là "Dĩ Mạch, anh yêu em."
Xem ra, đây là do An Mặc Hàn đặc
biệt tìm người chế tác cho An Dĩ Mạch. Nhìn thấy bộ áo cưới này An Dĩ
Mạch có chút cảm động muốn rơi lệ, cô còn nhớ lần trước cô nói muốn mặc
áo cưới màu trắng, An Mặc Hàn cũng nói lần này để cô mặc áo cưới màu
trắng. Lúc đó cô không để ý lắm, có điều, xem ra anh đã thật sự làm.
Hơn nữa, theo như Hạ Hi nói, cho dù bộ áo cưới này do nhà thiết kế trang
phục cao cấp nổi tiếng nhất chế tác cũng cần ít nhất thời gian nửa năm,
xem ra, An Mặc Hàn thật sự đã bắt đầu chuẩn bị từ rất lâu.
"Xong chưa, Mặc Hàn đến rồi."
Lillian đến gần căn phòng, bên này, An Dĩ Mạch cũng vừa mới mặc áo cưới, trong
giây phút xoay người, người ta vừa nhìn đã nhớ kỹ cả vạn năm.
Dung nhan tuyệt sắc lộ nụ cười mỉm, trong mắt còn có ánh lệ sắp rơi xuống
nhưng vẫn chưa rơi, áo cưới màu trắng càng tôn lên làn da trắng nõn của
An Dĩ Mạch, một người tuyệt sắc như thế, cho dù là tiên nữ trên trời
cũng không sánh bằng.
"Dĩ Mạch..."
Giọng nói của An Mặc
Hàn hơi khàn khàn, anh nhìn An Dĩ Mạch xinh đẹp mỹ lệ như vậy, đột
nhiên muốn giấu cô đi, có điều, anh cũng sẽ không quên hôm nay là ngày
gì.
"Quá xinh đẹp rồi."
Lillian tiến lên ôm An Dĩ Mạch một cái, đây là con gái của bà, hôm nay, là ngày hạnh phúc nhất của con gái bà.
"Mẹ cũng rất đẹp."
Vốn dĩ dung mạo của Lillian rất giống với An Dĩ Mạch, cho nên nhìn thấy
dáng vẻ hiện giờ của An Dĩ Mạch, Lillian cũng sẽ thường xuyên nhớ đến
dáng vẻ trước đây của mình.
"Đi thôi, đến giờ rồi."
An Mặc Hàn tiến lên nắm tay An Dĩ Mạch, anh đã rất nóng lòng muốn cưới cô vào cửa rồi.
Sau khi ngồi lên xe, An Dĩ Mạch nhìn tình hình bên ngoài trong lòng có chút nghi hoặc, mãi đến khi tiến vào hôn lễ ngoài trời, lúc này cuối cùng An Dĩ Mạch đã hiểu rõ.
"An Mặc Hàn, hôm nay là hôn lễ của chúng ta phải không."
Nhìn khách khứa qua lại, và cả trang phục của mình, An Dĩ Mạch nhìn về phía An Mặc Hàn vẫn luôn nắm tay cô.
"Ừ, hôm nay là hôn lễ của chúng ta, thích không?"
An Mặc Hàn hôn lên môi An Dĩ Mạch một cái qua lớp khăn trùm đầu, sau đó
còn không chờ An Dĩ Mạch nói gì, tiếng nhạc hôn lễ trong mơ đã vang lên.
Sau đó, hai người An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đã đi qua thảm đỏ, đi đến trước mặt MC.
MC hôm nay do Ferman đảm nhiệm, anh cười hì hì, cứ giống như người kết hôn hôm nay là anh vậy. Thật ra tất cả những người đến hôm nay đều vô cùng
vui vẻ, bọn họ cũng đã chờ ngày này rất lâu rồi.
"Hôm nay, là ngày kết hôn của An Mặc Hàn tiên sinh và An Dĩ Mạch tiểu thư."
Anh vừa dứt lời, đám Dư Huyên, Hạ Hi vừa mới đi đến gần sân khấu cũng kinh
ngạc một lát, có điều, nhìn hai người trời sinh một đôi phía trước một
cái, sau đó đi mỉm cười đi đến bên cạnh người yêu của bọn họ. Thì ra,
hôm nay là lễ kết hôn, mà không phải lễ đính hôn. Nhìn biểu cảm của An
Dĩ Mạch, đám Dư Huyên đã biết nhất định An Dĩ Mạch cũng vừa mới biết.
"An Mặc Hàn tiên sinh, anh có bằng lòng cưới An Dĩ Mạch tiểu thư làm vợ không?"
Không nói rườm rà, Ferman chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, sau đó có chút dí dỏm nhìn về phía đôi cô dâu chú rể trước mặt.
"Tôi bằng lòng. An Dĩ Mạch, anh bằng lòng cưới em làm vợ. Từ lần đầu tiên
anh nhìn thấy em hôn mê bất tỉnh, từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em vừa
tỉnh lại đã lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, anh đã nghĩ anh nhất định phải bảo
vệ nụ cười của em, cho dù phải trả giá lớn đến mức nào. An Dĩ Mạch, anh
nghĩ, cuối cùng anh đã làm được rồi. An Mặc Hàn tôi bằng lòng cưới An Dĩ Mạch làm vợ, một đời một kiếp, không rời không bỏ."
Từng chữ từng câu của An Mặc Hàn khắc ghi thật sâu vào lòng An Dĩ Mạch, ánh mắt cô ướt át, cảm động nhìn An Mặc Hàn.
"An Dĩ Mạch tiểu thư, cô có bằng lòng lấy An Mặc Hàn tiên sinh không?"
Ferman lại hỏi An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch gật đầu một cái thật mạnh.
"Tôi bằng lòng. An Mặc Hàn, em bằng lòng làm vợ của anh, một đời một kiếp, không rời không bỏ."
An Dĩ Mạch không nói thêm gì, có điều, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đều biết, bọn họ đã chờ ngày ngày rất lâu rất lâu rồi.
Tiếp theo là màn trao nhẫn cưới, sau khi trao nhẫn xong, chú rể đã có thể
hôn cô dâu, An Mặc Hàn dịu dàng vén khăn trùm đầu của An Dĩ Mạch lên,
sau đó để lộ dung nhan tuyệt mỹ, An Mặc Hàn hôn An Dĩ Mạch thật sâu.
Khoảnh khắc này chính là chân trời góc biển. Hai người ôm hôn nhau sâu nặng,
không biết chiếc màn hình cực lớn ở trước mặt bọn họ đã trình chiếu quá
trình từ lúc quen biết đến khi yêu nhau của bọn họ hết lần này đến lần
khác, mọi người đều đã bị làm cho cảm động.
Toàn Ti Dạ ôm thật
chặt Hạ Hi vào lòng mình, trong lòng này cũng bị một màn này làm cho cảm động, đương nhiên trong lòng cũng đã có kế hoạch. Mặc Hàn đã kết hôn
rồi, mà anh cũng sắp bắt đầu hạnh phúc của anh.
Hai người Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn cũng nhìn nhau mà cười, ánh mắt đó đã vĩnh viễn thuộc về lần nhau.
An Thần Hạo nhìn thấy An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch hạnh phúc như vậy, trong
lòng cũng vô cùng vui mừng cho bọn họ. Cậu nhìn Chiếm Nhan bên cạnh đã
cảm động rơi lệ, sau đó cong môi, đôi mắt đào hoa mỹ lệ híp lại, vẻ
phong tình vạn chủng trong nháy mắt lại chỉ đặt vào vào người này.
Cậu từ từ đưa bàn tay có chút ấm áp của mình ra khỏi túi, sau đó chậm rãi
di chuyển, nhẹ nhàng nắm lấy tay Chiếm Nhan. Chiếm Nhan ngẩng đầu nhìn
cậu một cái, sau đó không nói gì, cũng không rút tay mình ra. An Thần
Hạo cảm nhận được Chiếm Nhan không có hành động gì, trong lòng kích động vạn phần, nắm tay cô càng chặt hơn.