Mà người đàn ông hấp dẫn người nhất chính là đôi mắt, đó là một đôi mắt
hoa đào xinh đẹp, đôi mắt này giống như là có linh hồn, nhưng đây không
phải là điều quan trọng nhất, chủ yếu nhất là đôi mắt hoa đào này của
ông ấy mọi người cũng không xa lạ, nhưng nó ở trên gương mặt của một
người khác mà thôi.
Tổng giám đốc Mặc Mạch quốc tế An Mặc Hàn có
đôi mắt hoa đào xinh đẹp mê người, điều này tất cả mọi người đều biết,
hơn nữa, ngay hôm nay khi mọi người tới tham gia yến tiệc còn phát hiện
một đôi mắt như vậy, chính là một cậu thanh niên tiếp khách ở cửa ra vào hôm nay, nhìn anh ta khoảng chừng hai mươi hai tuổi, cũng có một đôi
mắt hoa đào xinh đẹp như vậy, hơn nữa, tất cả mọi người nhìn ra, ba
người họ có gương mặt gần như giống nhau.
Lúc này tất cả mọi
người tụ tập ở nơi này nhìn An Dữ Kình từ trên lầu chậm rãi đi xuống, ở
bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông hơn 50 tuổi, chắc là quản gia
của cái nhà này.
An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch hai nguời cùng nhau đi
tới trước mặt mọi người cứ như vậy nhìn An Dữ Kình và chú Trần đi xuống, giờ khắc này, An Mặc Hàn biết chiến tranh giữa anh và An Dữ Kình cũng
chính thức bắt đầu.
Từ nay về sau anh không còn là người ở ngoài
sáng, An Dữ Kình cũng sẽ không là người ở trong tối đó nữa, rốt cuộc bọn họ cũng có thể tự lấy bản lãnh thật sự của mình bắt đầu khai hỏa trận
chiến tranh này rồi.
An Mặc Hàn một tay cầm lấy tay An Dĩ Mạch
thật chặt, An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn một chút, sau đó cho anh một nụ
cười sáng rỡ đến mức tận cùng, An Mặc Hàn cũng nở nụ cười an tâm với cô, lúc này, An Dữ Kình bước trên bậc thang đồng thời cất lên giọng nói.
"Chào mọi người."
An Dữ Kình nói câu nói đầu tiên, lúc này, tất cả mọi người yên tĩnh lại, chờ đợi An Dữ Kình nói lời kế tiếp.
"Chào mọi người, tôi là An Dữ Kình, chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên, hôm nay tôi
rất vui vì mọi người có thể ở trong lúc bận rộn tới đây tham gia bữa
tiệc, mọi người đã cho An Dữ Kình tôi mặt mũi, như vậy, mọi người cho
tôi thể diện lớn hơn nữa, hôm nay, mọi người nhất định phải ăn uống
nhiệt tình, chơi vui vẻ, tôi mong tất cả mọi người có thể xem như ở nhà
mình."
Lời của An Dữ Kình vừa nói ra đã vang lên tiếng vỗ tay, An Dĩ Mạch nhìn nụ cười trên mặt của một số người, nở nụ cười châm biếm,
mục đích của những người này thật ra thì cô cũng có thể đoán được một
hai, có thể tới đây tham gia bữa tiệc tối nay, thật ra thì, nguyên nhân
chủ yếu nhất là bởi vì tập đoàn Hạo Thiên.
Tập đoàn Hạo Thiên, là tập đoàn lớn xếp thứ hai toàn thế giới, dùng thời gian 5 năm từ một
công ty nhỏ vô danh nhảy một cái trở thành tập đoàn lớn như hôm nay, là
ai cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc, cũng đều sẽ nghĩ muốn leo lên một cái tập đoàn lớn như vậy.
Thật ra thì, bọn họ cũng đều không có sai,
những công ty nhỏ không muốn leo lên một công ty lớn thay vì hợp tác,
hơn nữa, chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên vốn là vô cùng thần bí, tập đoàn
Hạo Thiên vẫn luôn có cố vấn tài chính Lục Viêm đứng ra chủ trì, hôm
nay, ông chủ lớn sau lưng của tập đoàn Hạo Thiên rốt cuộc ra mặt, đương
nhiên bọn họ muốn tới làm quen một chút.
Hơn nữa, An Dĩ Mạch cũng biết những người này cũng có một phần nguyên nhân là muốn xem náo
nhiệt, ai cũng biết An Dữ Kình là nhị gia của An gia, hơn nữa còn là phó chủ tịch Mặc Mạch quốc tế, nhưng kể từ ba năm trước đây An Dữ Triết gặp chuyện không may sau đó An Mặc Hàn nhận lấy Mặc Mạch quốc tế, rồi An Dữ Kình rời khỏi thành phố S đi đến nước F, vẫn không trở về, hôm nay trở
lại thì có một cái thân phận như vậy, hơn nữa, phải biết, Mặc Mạch quốc
tế và tập đoàn Hạo Thiên đang đối đầu nhau, hai cái công ty này hiện tại còn đang vì mảnh đất trống kinh đô kia mà giằng co đấy.
Khi An
Dĩ Mạch đang suy nghĩ những việc này, trước mặt An Dữ Kình lại đang nói
những thứ gì, sau đó mọi người đều tự giải tán, chỉ là, có rất nhiều
người đi tới bên cạnh An Dữ Kình để chào hỏi ông ta, dĩ nhiên, có rất
nhiều người đều có thể tới nịnh bợ ông ta, hơn nữa, đừng quên hôm nay
ông ta mở cái bữa tiệc này còn có một mục đích khác đó là tìm cho An
Thần hạo một người vợ.
An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn hai nguời không
đến đó chỗ ông ta mà hai nguời đi tới chỗ ngồi mới vừa rồi bọn họ đã
ngồi, lúc này, Toàn Ti Dạ cũng đã đi tới bên cạnh bọn họ.
"Nam Huyễn cũng không đến sao?"
An Dĩ Mạch hỏi, Chiếm Nam Huyễn cũng sẽ không đến, hôm nay ngay cả chú
Chiếm đều tới, nếu như Nam Huyễn không đến cũng thật là không có lễ
phép.
"Đã tới, chỉ là, mới vừa đi rồi, tôi nghĩ cậu ta phải đi
bệnh viện rồi." Toàn Ti Dạ trả lời, hơn nữa, ngay vừa rồi Chiếm Nam
Huyễn còn mang Hạ Hi đi theo, điều này làm cho anh vô cùng mất hứng, Hạ
Hạ đi anh sẽ không có người đi cùng, cho nên chỉ có một mình vừa đi tới
nơi này uống rượu rồi.
"Hi Hi cũng đi?"
An Dĩ Mạch khẽ
chau mày, Toàn Ti Dạ có chút ủy khuất gật đầu một cái, An Dĩ Mạch bất
đắc dĩ trợn trắng mắt, thật ra thì, cô cũng không muốn đứng yên ở đây
rồi, nhưng cô và An Mặc Hàn tạm thời còn chưa thể rời đi.
"Mặc Hàn, hôm nay cũng không có nhìn thấy Lục Viêm."
Ánh mắt Toàn Ti Dạ nhìn chung quanh anh nói với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn gật đầu một cái, anh quả thật không thấy anh ta.
"Điều tra như thế nào?"
Thấy bọn họ đang nói chuyện của Dư Huyên, An Dĩ Mạch cũng nghiêm túc nghe.
"Đúng là Lục Viêm đang giúp Hàn Ngữ Yên, ngày đó hai người tuyên bố đính hôn
Hàn Ngữ Yên gặp được Dư Huyên sau đó bị cô ấy đả kích, sau đó gần đây
cho tới nay rất nhiều tiết mục đều tìm tới Dư Huyên, Hàn Ngữ Yên cũng
bởi vì ghen tỵ, cho nên lại đi tìm Lục Viêm, để cho anh ta giúp cô ta."
Những thứ này mặc dù bọn họ đều đã nghĩ đến, khi nghe được đáp án chính thức
vẫn rất tức giận, thật là không nghĩ đến bọn họ độc ác như vậy.
"Điều tra được chủ nhân của chiếc nhẫn sao?"
"Điều tra được, chỉ là, anh ta đã xuất ngoại, tôi đã phái người đi tìm anh
ta, hai ngày nay sẽ có tin tức, nhưng tôi nghĩ chuyện này không có quan
hệ với An Dữ Kình, hoặc là ông ta căn bản cũng không biết."
Toàn
Ti Dạ nhìn An Mặc Hàn ánh mắt lạnh lẽo, sau đó có nhìn một chút An Dữ
Kình đang bên kia cùng người khác nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
An Mặc Hàn gật đầu một cái, anh biết chuyện này nên chỉ có giữa Lục Viêm
và Hàn Ngữ Yên đơn thuần giao dịch, mặc dù chuyện này không có quan hệ
đến An Dữ Kình, nhưng lần này, anh sẽ không bỏ qua cho Lục Viêm rồi, như vậy, sẽ để cho anh tới chặt đứt một cánh tay trái của An Dữ Kình thôi.
"Sau khi tìm được người kia lập tức cho tôi biết, sau đó sẽ phái người bắt
Hàn Ngữ Yên và Lục Viêm bí mật giam lại, đợi đến khi tang lễ của mẹ Dư
được an táng xong sau đó chúng ta sẽ bắt đầu tính sổ."
An Mặc Hàn nói vô cùng lạnh lẽo và khát máu, làm cho người ta nghe cũng sẽ cảm
thấy vô cùng sợ, chỉ có điều Dĩ Mạch và Toàn Ti Dạ lại cảm thấy việc
này rất bình thường, hơn nữa chuyện này cũng là thời điểm nên giải
quyết.
"Mặc Hàn, anh muốn xử lý Hàn Ngữ Yên như thế nào."
An Dĩ Mạch hỏi, Hàn Ngữ Yên người phụ nữ này một lần hai lần thật là quá
đáng, hơn nữa không biết tiếp nhận dạy dỗ, An Dĩ Mạch cũng không phải
hận cô ta.
"Đến lúc đó em tự tính toán."
An Mặc Hàn hướng
về phía An Dĩ Mạch cưng chiều nở nụ cười, Hàn Ngữ Yên lại nhiều lần nhằm vào An Dĩ Mạch điều này làm cho An Mặc Hàn vô cùng tức giận, cho nên
anh quyết định giao Hàn Ngữ Yên cho An Dĩ Mạch, để cho cô xử lý.
"Ừ, được."
Bên này, Toàn Ti Dạ thấy An Mặc Hàn sắc mặt thay đổi thật nhanh trong lòng
nhất thời khinh bỉ nhìn anh thật lâu, mới vừa còn là như đám mây mù, bây giờ đối với An Dĩ Mạch chính là tình ý triền miên, hu hu, hai người bọn họ như vậy ở trước mặt anh ân ái cũng không biết suy nghĩ đến cảm thụ
của anh nha, lúc này Toàn Ti Dạ chỉ có thể ở trong lòng gọi Hạ Hạ rồi.
"Đúng rồi, Mặc Hàn, hôm nay ông ta tìm anh có chuyện gì?"
An Dĩ Mạch nghĩ đến bọn họ mới vừa đi vào chú Trần liền dẫn An Mặc Hàn đi
tìm An Dữ Kình, Toàn Ti Dạ cũng biết chuyện này, anh cũng mặt nghiêm túc nhìn An Mặc Hàn.
An Mặc Hàn nghĩ đến chuyện đã xảy ra giữa anh
và An Dữ Kình trong thư phòng ánh mắt trong nháy mắt trở nên vô cùng
lạnh lẽo, tràn đầy sát khí.
Nhìn An Mặc Hàn quanh thân nhanh
chóng thay đổi hơi thở, An Dĩ Mạch và Toàn Ti Dạ nhìn nhau, trong mắt
hai nguời cũng xuất hiện nghiêm túc, nhìn tình huống An Mặc Hàn bây giờ, xem ra An Dữ Kình ông ta thật sự nói với An Mặc Hàn những gì.
"Mặc Hàn, ông ta nói cái gì?"
Toàn Ti Dạ cũng đã hỏi ra ngoài, mặc dù anh biết An Dữ Kình và An Mặc Hàn
chắc chắn sẽ không nói chuyện gì để cho người khác vui mừng, nhưng nhìn
trạng thái An Mặc Hàn hôm nay, hẳn là rất nghiêm trọng.
An Mặc
Hàn trầm mặc một hồi, lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía An Dĩ
Mạch và Toàn Ti Dạ ánh mắt khôi phục lại sự trong sáng, anh vươn tay kéo An Dĩ Mạch, giọng nói trầm thấp nói chuyện đã xảy ra giữa anh và An Dữ
Kình ở trong thư phòng hôm nay.
Hôm nay khi anh và Dĩ Mạch mới vừa đến chú Trần liền dẫn anh đi lên, chú Trần cũng chỉ nói một câu.
"Thiếu gia cậu phải bảo vệ tiểu thư thật tốt, tôi nghe nói hai người muốn đám
cưới rồi, thiếu gia và tiểu thư nhất định phải hạnh phúc mới được."
Còn không đợi An Mặc Hàn nói gì, bọn họ đã đến cửa thư phòng của An Dữ Kình.
Chú Trần trầm tư một chút, cuối cùng vẫn mở cửa cho anh, An Mặc Hàn nhìn chú Trần gật đầu một cái. Cuối cùng đi vào.
Sau khi anh đi vào liền thấy An Dữ Kình đứng ở trước cửa sổ, ở bên tay ông ta còn để cây gậy.
An Mặc Hàn thu lại sát khí quanh thân mình thật tốt, sau đó ngồi vào ghế
sa lon bên cạnh, trên bàn đã có chuẩn bị hai ly cà phê nóng, An Mặc Hàn
bưng lên ly cà phê gần anh nhất, uống một hớp, không nói gì, An Dữ Kình
đứng ở bên cửa sổ cũng không có mở miệng nói chuyện.
Hai nguời cứ trầm mặc như vậy năm phút đồng hồ, rốt cuộc An Dữ Kình xoay người, đôi mắt hoa đào sắc bén nhìn về phía An Mặc Hàn.
"Không ngờ nhiều năm như vậy không gặp, Mặc Hàn cháu càng thêm chững chạc."
An Dữ Kình nói ra những lời này sau đó liền giơ cậy gậy trong tay đi tới
ngồi xuống ghế ở trước bàn đọc sách, hơn nữa đốt một điếu xì gà.
Bên này, An Mặc Hàn vẫn là dáng vẻ nhàn nhã tự tại, lại uống một hớp cà phê cầm trong tay, lúc này mới đem cái ly bỏ vào vị trí cũ, một chân khoác
lên một chân khác, sau đó lười biếng tựa vào ghế sa lon trên nệm, làm
xong một chuỗi động tác lúc này mới lên tiếng nói chuyện.
"Tôi cũng không ngờ mấy năm không gặp, chú chính là bộ dáng này."
Khi An Mặc Hàn nói mắt liếc qua cây gậy trong tay An Dữ Kình, sau đó châm
chọc cười cười, nhưng An Dữ Kình cũng không tức giận, chẳng những không
tức giận, ngược lại phá lên cười ha ha.
"Ha ha, Mặc Hàn, đây tất
cả không phải là do cháu ban tặng sao? Phải biết, nhưng cho tới bây giờ
nhiều năm như vậy chú cũng không có quên đâu."
Mặc dù An Dữ Kình nói không giải thích được, chỉ là, An Mặc Hàn lại nghe đã hiểu, anh lạnh lùng cười cười.
"Không cần khách sáo, nếu như chú thích, tôi còn có thể cho chú thêm một cây gậy đấy."
An Mặc Hàn cười rất là sáng sủa, nhưng nụ cười cũng không có đạt tới đáy mắt, bên trong ánh mắt còn có sát khí lạnh lẽo.
"Chú lớn tuổi rồi, Mặc Hàn, những thứ này cháu giữ lại đưa cho người khác thôi."
An Dữ Kình cũng thế, mặc dù đang cười, chỉ là nụ cười kia cũng không có
đạt tới đáy mắt, cứ nhìn như vậy, vẻ mặt hai nguời nhất trí, hơn nữa
gương mặt của bọn họ tương tự nhau, không biết, còn có thể cho rằng bọn
họ là cha con đấy.
"Chú, chú suy nghĩ nhiều rồi, chú đang còn khỏe mạnh, hơn nữa Mặc Hàn còn có rất nhiều chuyện muốn xin lãnh giáo với chú đấy."
Hai nguời không hề nói đến chuyện cái chân của An Dữ Kình nữa, nhưng trong
lòng bọn họ cũng biết rõ, vừa mới bắt đầu nói đến cái chân An Dữ Kình
cũng đã kéo ra mặt đối lập hai nguời, phải biết, cái chân kia của An Dữ
Kình, nhưng bị An Mặc Hàn phế đi.
Dĩ nhiên, chuyện này cũng là
vào ba năm trước, sau khi An Dữ Triết và Lãnh Hạ gặp chuyện không may,
an Mặc Hàn trở về nước tiếp nhận mực mạch quốc tế, sau đó để cho người
điều tra được hung thủ đã tạo ra tai nạn xe cộ năm đó là Trần Chí, sau
đó chính anh một mình đi giết Trần Chí, cuối cùng không thành công, tuy
nhiên lấy được một tin tức anh không dám tin, cuối cùng, sau khi xác
nhận tin tức này, anh thành công đánh lén An Dữ Kình, sau đó phế bỏ chân này của ông ta, anh lại trở lại thành phố S quỳ ở trước giường An Dữ
Triết cả đêm.
Bắt đầu từ ngày đó, An Dữ Kình cũng không phải là
chú của anh mà là kẻ thù không đội trời chung của anh, sau đó anh liền
bắt đầu chỉnh đốn chuyện nội bộ của Mặc Mạch quốc tế, cuối cùng thay máu lãnh đạo cấp cao Mặc Mạch quốc tế một lần, cuối cùng lật đổ An Dữ Kình ở Mặc Mạch quốc tế.
Từ sau lần đó, anh cũng chưa từng thấy qua
An Dữ Kình, hơn nữa anh cũng đã chuẩn bị kỹ càng, bởi vì anh hiểu biết
rõ, gặp lại lần nữa, bọn họ chính là kẻ thù.