Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 57: Chương 55


trướctiếp

Khương Trì gửi đi xong miệng hơi cười trả lại cho Tô Đường, anh sờ cằm, ngược lại có chút ngoài ý muốn vì Địch Lộ rất biết nói chuyện. Chí ít lời cô ấy nói, làm Khương Trì ghi trong lòng, khiến tâm trạng hiện tại rất tốt.

Tô Đường đã rất buồn ngủ, cô vừa định nói một tiếng ngủ ngon với Khương Trì, Khương Trì liếm liếm môi, đột nhiên nói: "Bánh Bao, anh có thể nói với em một câu không?"

Tô Đường mắt ngái ngủ, cô nghiêng đầu, hơi nghi hoặc hỏi: "Nói gì?"

Khương Trì nhếch miệng lên một nụ cười tà khí, đột nhiên anh tới gần, nói nhỏ bên lỗ tai nhỏ xinh của cô: "Em và tên của em đều ngọt."

Tô Đường. Đường bơ.

Phía trước là cô.

Phía sau là đường.

Nói cô và đường bơ làm gì.

Tô Đường đang buồn ngủ mà vì câu nói này của Khương Trì làm biến mất không còn chút nào. Và lúc này, đầu lưỡi của Khương Trì không có dấu hiệu nào từ trên môi cô nhẹ nhàng xẹt qua, lưu lại cảm giác nhẹ nhàng, Tô Đường không tránh kịp, chỉ có thể để anh được như ý.

Khương Trì liếm xong, chậm rãi ngồi dậy, khẽ cười một tiếng: "Hiện tại anh thu câu nói vừa rồi lại. Bánh Bao, so với đường bơ thì em ngọt hơn nhiều."

Khương Trì còn vô thức đặt nặng ba chữ hơn rất nhiều.

Tô Đường cắn môi dưới, chưa trả lời được từ câu nói của Khương Trì, thật sự là cô cũng không biết đáp lại ra sao. Cô vội vàng nói một tiếng ngủ ngon liền đỏ mặt trốn vào phòng mình.

Còn mình Khương Trì đứng nguyên chỗ nhịn không được cười rộ lên.

Noel, tết Nguyên Đán trôi qua, rất nhanh là thi cuối kỳ, mà thi cuối kỳ xong, chính là mười ngày nghỉ đông kỳ hai.

Mặc dù lớp mười hai nghỉ đông không được nhiều như hai lớp dưới, nhưng đã coi là dài rồi. Cho nên gần đến ngày nghỉ mọi người đều háo hức.

Thi cuối kỳ xong, Địch Lộ mặt mày ủ rũ. Cô nắm tay Tô Đường: "Môn Toán tớ chẳng khác nào nộp giấy trắng, sao thi lần này khó vậy? Làm sao bây giờ, học phách."

Thi đều đã thi xong, oán trời trách đất cũng không có chút tác dụng nào, Tô Đường nghĩ, nghiêm túc đề nghị nói: "Địch Lộ, trong kì nghỉ đông cậu đừng buông lỏng, mỗi ngày đều cố gắng học cho giỏi như ở trường, bổ sung thêm, làm một số môn yếu kém, ví dụ môn Toán."

Địch Lộ nghe xong "À” kêu một tiếng, cả người tuyệt vọng ghé vào bàn học: "Lớp 12 khổ như chó, ngày nghỉ còn không thể thả lỏng."

Tô Đường trấn an vỗ cánh tay cô: "Kiên trì một chút, còn chưa đến năm tháng nữa là có thể giải phóng."

Trong lòng Địch Lộ mới thoáng cân bằng, vừa nghĩ tới rất nhanh có thể tốt nghiệp trung học rồi, trong lòng cô tràn đầy nhiệt huyết và động lực. Còn không bỏ? Bây giờ còn chưa tốt nghiệp đâu, tốt nghiệm xong rồi hẳn trải nghiệm cảm giác này.

Cô nhìn Tô Đường: "Vậy tớ làm bài trong kì nghỉ mà không


trướctiếp