Kế hoạch ban đầu của Lão Dương bọn họ , là để Dương bang chủ tự mình đi
vào thăm dò đến cuối cùng, xem xem rốt cuộc đây chỉ là một tổ chức lừa
lọc đơn giản, hay là có đại ma đầu tọa trấn. Chờ thăm dò tình huống
xong, lại quyết định bước tiếp theo hành động như thế nào.
Dù sao trong trong ngoài ngoài đều là người già không thể va chạm.
Dụ tổng tự mình hỗ trợ cân nhắc, gần như suy xét tất cả chỗ nguy hiểm và biện pháp đối phó, nhưng trong đó không có cái nào là ''Lão Dương ra
trận chưa thắng trước lộ.''
Dương bang chủ đúng là một lão giang hồ, là biểu tượng trái nghĩa của
''Ngoài miệng không có lông, làm việc không đáng tin'', nếu ông ấy còn
không đáng tin cậy, thì võ lâm to như vậy còn có người đáng tin cậy sao?
Nếu ông Chu lại trẻ hơn hai mươi tuổi, lão Dương tuyệt đối sẽ chịu đựng
không lên tiếng, đi vào tìm cơ hội rồi cứu người cũng không muộn.
Thế nhưng lão Chu đã hơn bảy mươi, cả thân thể và tâm hồn, đều đã thoái
hóa thành cây sậy thưa thớt sức sống. Người đến bảy mươi đều là cây sậy
cả, dù không ai chạm vào, ông ấy cũng sẽ không có gió thổi mà lắc lư,
chịu không nổi một cú.
Sự lạnh lẽo trong mắt Hứa Thiệu Văn không hề rút đi: ''Ông Dương, ông có chuyện gì?''
Khi nói chuyện, ba bốn tên mặc áo khoác trắng xông lên, nửa cưỡng chế mà tóm lấy lão Chu. Lão Chu không biết là vì vừa rồi bị quăng ngã ngồi
trên mặt đất quá đau, hay là vì bị người khác dọa choáng váng, chân
dường như không nghe lời nữa, hai chân buông trên mặt đất, để cho người
ta kéo đi.
Lão Dương làm bộ như cố hết sức mà vươn cổ, chống quải trượng, đi tới
phía trước vài bước, ra vẻ kinh ngạc: ''Đây không phải là... Lão Chu
sao? Ông ấy ở dưới lầu nhà chúng tôi, ông ấy làm sao vậy? Làm cái gì
vậy?''
Hứa Thiệu Văn híp híp mắt: ''Tối như vậy ông cũng có thể nhìn rõ, ông à, thị lực của ông tốt thật đấy.''
''Cái gì?'' Lão Dương làm bộ lỗ tai không nghe rõ, nghiêng đầu về hướng
Hứa Thiệu Văn bên kia, sau đó cũng không tiếp lời hắn, mà vẻ mặt mê mang nói với toàn thể các bạn già đi cùng xe, ''Lão Chu là người tốt, mấy
hôm trước đột nhiên không thấy đâu, người nhà đều gấp phát điên rồi, còn báo cả cảnh sát, ai dè ông ấy ở đây! Như vậy sao không gọi điện thoại
cho người nhà? Aiz, tiểu Hứa, cậu mau bảo người ta thả ông ấy ra, tôi
thấy nên đưa đến bệnh viện đi!''
Khóe mắt Hứa Thiệu Văn nhảy lên ---- Nhóm lão già này cực kỳ dễ bị ma
quỷ ám ảnh, lừa bọn họ lấy tiền giao tiền lên thuyền giặc rất dễ, nhưng
xúc động vốn không thể lâu dài. Buổi tối đầu tiên mới tới căn cứ, là lúc bọn họ dễ hối hận nhất, cũng dễ phấp phỏng trong lòng nhất. Vốn dĩ phải cần rất nhiều lời ngon tiếng ngọt theo kịch bản mới có thể dụ bọn họ ở
lại được.
Ai biết còn chưa kịp phát huy lời ngon tiếng ngọt, liền gặp phải chuyện
ngoài ý muốn như vậy. Những cụ già vừa từ trên xe bước xuống do dự bất
định nhìn nhau, tiếng xì xào bàn tán nổi lên bốn phía.
''Đây là có chuyện gì?''
''Sao tôi cứ cảm thấy kỳ lạ sợ hãi thế nào ấy.''
''Thực ra tôi cũng chưa nói với người nhà... Ài, vẫn nên gọi điện đi. Ừm... Sao lại không có tín hiệu?''
''Điện thoại tôi cũng không có tín hiệu...''
Hứa Thiệu Văn nén lại tính tình nói: ''Có thể là trạm tín hiệu gần đây
đang sửa chữa, hai ngày nay tín hiệu cũng không tốt, mọi người đừng nóng vội.''
Anh ta còn chưa nói xong, liền nghe lão Dương đại gia ở bên cạnh hô lớn một tiếng: ''Lão Chu!''
Ông Chu sắp tùy ý bị lôi đi nghe thấy tiếng nói, gian nan nghiêng đầu
nhìn sang chỗ đó, thấy người quen, ba hồn bảy phách của ông Chu vốn bị
dọa bay mất lập tức trở về, vùng vẫy đứng dậy: ''Cứu mạng! Ngàn vạn lần
đừng uống nước của bọn chúng, bọn chúng ở bên trong hạ...''
Hứa Thiệu Văn: ''...''
Lão bất tử!
Một người đàn ông bên cạnh lão Chu nhanh tay nhanh mắt mà nắm lấy vạt áo trước ngực ông, ấn bóp vài cái ở giữa cổ và ngực, lão Chu liền giống
như lão rùa bị người ta kéo dài cổ, cổ cứng đờ vươn ra, không lên tiếng
nữa.
Bị người kéo về căn nhà.
Đồng tử Dương bang chủ co rụt lại, bỗng chốc nắm lấy đầu quải trượng.
Hứa Thiệu Văn: ''Ông ấy vẫn luôn bị con cái ngược đãi, trạng thái tinh
thần thật sự không tốt lắm, buổi chiều học xong chúng tôi vẫn luôn nói
nhiều thêm vài câu, có thể là công tác tư vấn của chúng tôi chưa đến nơi đến chốn, buổi tối liền có chút thần chí không rõ...''
''Không thể nào!'' Lão Dương nâng giọng lên cao, ngắt lời hắn, ''Tôi
quen biết cả con của Lão Chu, đều là những đứa con ngoan, không hề ngược đãi ông ấy.''
Ánh mắt Hứa Thiệu Văn giống như rắn độc, nguy hiểm nhìn qua: ''Là ông Chu tự mình nói.''
Lão Dương liền biết hôm nay đã không thể nào hòa hợp được rồi, dứt khoát không tiếp tục giả ngây giả dại nữa, gằn từng chữ nói: ''Ngược đãi
người già là phạm pháp, vậy nhóm các người có báo cảnh sát sao?''
''Tiểu Hứa,'' Lúc này, có bà cụ vừa mới xuống xe mở miệng đầu tiên,
''Tôi sợ con gái tôi không tìm thấy tôi liền sốt ruột, nếu không, lần
này không tham gia vậy, chờ lần tới tổ chức hoạt động, cậu lại thông báo cho tôi đi.''
''Tiểu Hứa, vậy tôi...''
''Có thể trừ tiền xe đi.''
''Tôi cũng muốn rút lại tiền, mọi người có ai tiếp tục tham gia không?''
Các cụ già đội mũ đỏ trong phút chốc liền yên tĩnh lại, không ai mở miệng.
Hứa Thiệu Văn nghĩ, tên lái xe nói đúng, căn cứ này của bọn họ, trước
kia đều là để bồi dưỡng lực lượng trung thành tận tâm, ''Ngưỡng cửa''
rất cao. Mang về đều là tín đồ trung thành ở bên ngoài phát triển tốt,
mới có tư cách đón tới đây tiếp thu tẩy não hoàn toàn, trở về lại tiếp
tục giúp bọn họ phát triển tuyến dưới.
Hiện giờ bọn họ vì hoàn thành nhiệm vụ, mau chóng kiếm nhiều tiền, mặc
kệ có ngốc hay không đều đưa về, nguy hiểm tương đối lớn, bởi vì một khi có người làm ầm ĩ muốn trả lại tiền, cục diện sẽ rất dễ dàng mất khống
chế. Thả cả nhóm người về là chuyện không thể được, người già đều keo
kiệt, nếu cho rằng mình bị lừa tiền, nhất định sẽ không chịu bỏ qua, chỉ cần rời khỏi căn cứ, có thể sẽ lập tức gọi cảnh sát tới.
Hắn nói: ''Trước khi tới mọi người đều ký hợp đồng rồi, mặt trên viết
rõ, cho dù trên đường có rời khỏi, cũng không trả lại tiền, tất cả mọi
người không nhìn kỹ sao?''
Nhóm người ''Lão mũ đỏ'' vừa nghe, lập tức nhốn nháo, có vài lão đồng
chí ngày thường am hiểu nhất là khóc lóc om sòm lăn lộn, nghe vậy xong
liền không thèm nói lý, vén tay áo chuẩn bị thi triển 18 ban võ nghệ.
''Vì vậy, mời mọi người an tâm hưởng thụ.'' Hứa Thiệu Văn lạnh lùng
cười, mưu đồ rõ ràng, hắn vừa dứt lời, xung quanh không biết từ đầu xuất hiện một đám người mặc áo khoác trắng, vây quanh cả người cả xe bọn họ, ''Yên tâm, sau mười ngày, chúng tôi sẽ tiễn mọi người về nhà an toàn.''
Hàn Đông Thăng đặt ống nhòm xuống :''Dương bang chủ bọn họ không biết vì sao, mới vừa xuống xe liền xảy ra xung đột với mấy tên thuộc tổ chức tà giáo kia, hiện giờ bị vây lại rồi. Tiểu Dụ gia, làm sao bây giờ?''
Dụ Lan Xuyên ngắn gọn mà trả lời: ''Chờ.''
Nhưng mà Hàn Đông Thăng không định chờ thêm nữa, anh ta cảm thấy có lẽ
do chính mình quen nghe người khác ra lệnh, liền thành một kẻ luôn hoang mang lo sợ yếu đuối, chỉ biết đỏ mắt chờ đợi.
Chờ tăng lương, chờ tiền thưởng, chờ có thể
![](https://img.webtruyen.com/public/images/storyimg/20191028/o-nhiem.png)