Hướng Tiểu Mãn vừa quay đầu lại, nhân viên cửa tiệm liền theo bản năng ngửa
người ra sau, cứ như ánh mắt của cô bắn ra dầu sôi, phải lấy vung che
mặt mới an toàn vậy.
Tiếp đó, cậu ta tựa hồ cố đủ dũng khí toàn
thân, lắp bắp mà ''meo meo'' nói: ''Chị.... ... Chị bình tĩnh, còn có
đứa bé mà. Có chuyện gì...... có chuyện không ổn, có thể tìm người khác
giúp...... Tôi.... ...''
Thanh âm của cậu ta vừa thấp vừa rề rà, còn có chút phát âm mơ hồ, giống tên thiểu năng trí tuệ.
Hướng Tiểu Mãn không đợi cậu ta nói xong, mặt không chút thay đổi bước qua, đoạt con dao với bọc giấy liền đi mất.
Nhân viên cửa tiệm ngậm miệng, nhìn bóng lưng cô không biết phải làm sao.
Chủ động nói hai câu với người phụ nữ xa lạ dường như đã làm cạn kiệt
sức lực của cậu, tim đập dồn dập cho đến khi cô đi khỏi tiệm cũng không
có ý định ngừng lại, ngay cả chân cũng theo đó phát run.
Một hồi
lâu cậu mới nhìn hình tượng của mình từ trong gương --- ---- ngũ quan
đoan chính, thân hình cao lớn, nhưng ''đoan chính'' cũng không đẹp trai, không có gì đặc biệt, nhìn qua liền quên. ''Cao lớn'' cũng không phải
''Khí vũ hiên ngang'' hay ''Không vũ hữu lực'', không biết vì sao, cậu
rõ ràng không phải người mập, vậy mà nhìn lại có điểm vụng về. Tóc mái
che khuất ánh mắt, rõ ràng sáng sớm vừa mới gội qua, giờ đã lại dầu
thành từng dúm, khí chất cả người căng chặt và e dè, giống như tuỳ thời
chuẩn bị cúi đầu với người khác.
''Sửu nam''(*) Cậu nghĩ.
(*)sửu: xấu xí
Dường như nhìn không nổi hình tượng của mình, cậu liền dời ánh mắt đi.
Tiệm giặt là người đến người đi, cậu mỗi ngày thấy người ta chuyện trò vui
vẻ, đều cảm thấy buồn bực, hoài nghi những người này nói ra đều có kịch
bản, lời nói đều là trước đó đã viết tốt, nếu không làm sao có thể thoải mái như vậy, một chút vấp váp cũng không có?
Mỗi một lần bị bắt nói chuyện cùng người khác, cậu đều như đặt đầu trên thắt lưng, bằng ''Bất cứ giá nào''.
Ngữ khí, ngữ điệu, đầu để chỗ nào, ánh mắt nhìn thế nào, nói cái gì, mấy
cái đó cậu đều diễn tập trong lòng vài lần, nhưng diễn tập cũng không
dùng được, một khi đã mở miệng, toàn tâm toàn ý, cậu vẫn khó tránh khỏi
được chỗ này hỏng chỗ kia, cực kì hiểm trở.
Càng nói càng không
tốt, cậu càng hoảng, càng hoảng càng nói không tốt, mà mọi người cũng
thường thường không có kiên nhẫn nghe xong cậu ''ấp a ấp úng'' phát
biểu, bọn họ sẽ ngắt lời cậu, xem nhẹ cậu, có lệ cậu.... ... Hoặc là dứt khoát xoay người tránh ra.
Cậu tựa như cái quái vật xa lạ, mỗi
lần ý đồ vươn râu chạm vào thế giới xung quanh, đều gặp một hồi điện
giật, dần dần, ''Vươn râu'' liền phảng phất có nguy hiểm tính mạng.
Gian ngoài tiệm giặt quần áo có quầy tiếp đãi, mặt sau là phòng giặt quần
áo, bên cạnh còn có phòng nhỏ đựng đồ linh tinh, dụng cụ vệ sinh, giá áo và túi nilong đều để đó, mà chỗ trống còn lại trong đó để một cái
giường xếp, đó chính là chỗ của cậu.
Chỗ đó có một cái lap top cũ kỹ và một ''Lăng ba lệ''(*) tự tay làm ----- chỉ một cái, cũng không
phải bản giới hạn, nhóm đại thần trên mạng động một cái triển lãm tủ sưu tầm rất xa xỉ. Tự làm xa xỉ, ngăn tủ xa xỉ, không gian trong tủ càng xa xỉ.
(*) lăng ba lệ: figure của Rei Ayanami trong anime Shin Seiki Evangelion
Cô ấy tuy rằng không quý giá, nhưng vẫn ở cùng cậu, cô ấy tựa như một bằng hữu thân cận hiểu biết, cậu thông qua anime hiểu biết chuyện xưa của cô ấy, mà cô ấy ngày qua ngày làm bạn cậu, hiểu được cậu suy nghĩ gì mà
không cần nhiều lời.
''Diêm Hạo! Diêm Hạo!'' Chủ tiệm giặt là đã trở về, lớn giọng gọi cậu, ''Lại chạy đi đâu rồi?''
Nhân viên cửa hàng liền run rẩy, cẩu thận cất kỹ lăng ba lệ, xoay người đi ra ngoài.
''Ai, làm ta sợ muốn chết, tiểu tử nhà con, đi đường sao không ra tiếng?''
Chủ tiệm giặt là vỗ vỗ ngực, ném cho cậu một cái sổ nhỏ, ''Quần áo nhà
115 đến 121 được rồi, gọi điện thoại giục bọn họ tới lấy.''
Diêm
Hạo nghe thấy ba chữ ''gọi điện thoại'' da đầu liền run lên, so với gọi
điện thoại, cậu thà rằng tay không Hoả trung thủ lật(*).Vì vậy cậu cúi
đầu nhận quyển sổ, bằng mặt không bằng lòng mà làm cách khác ---- soạn
thông báo thành tin nhắn, gửi vào một loạt số điện thoại.
(*)hoả trung thủ lật: giúp người khác làm việc nguy hiểm nhưng mình không có lợi ích gì
Ông chủ thấy vậy, liền than thở nói: ''Ôi, để con gọi điện thoại thì làm
sao? Nói chuyện hai câu, hiện tại quảng cáo nhiều như vậy, nhiều người
căn bản không đọc tin nhắn. Tiểu Diêm à, con hướng nội như vậy là không
được, con xem con xem, không có việc gì thì ở trong phòng chơi máy tính, nghịch búp bê nhựa, bao lớn rồi còn xem phim hoạt hình! Thời gian dài,
tâm lý cũng không bình thường! Người phải cùng ngườì trao đổi, phải đi
ra ngoài kết bạn. Mỗi ngày buồn ở trong phòng, ngay cả người yêu cũng
tìm không được, sẽ bị xã hội vứt bỏ!''
Diêm Hạo yên lặng ở bên
cạnh nghe, bộ dáng ba chân đá không ra một cái thí, ông chủ vừa thấy đức hạnh này của cậu, tóc đều lo đến rụng một phen.
“Lúc này mở lại
đại hội võ lâm, con cũng không thể lùi ở phía sau được, đến đó người trẻ tuổi cũng không ít đâu, nhận thức nhiều vài người cũng không có hại, có nghe thấy không? Người nhà con giao con cho ta, ta phải chịu trách
nhiệm.'' Ông chủ vừa quở trách, vừa tức giận xem bộ dáng co đầu rụt cổ
của Diêm Hạo, liền dồn khí đan điền, quát một tiếng, ''Dựng thẳng eo
lên! Tổ tiên nhà con là anh hùng, không phải chuột đào động, cúi đầu với ai chứ!''
Diêm Hạo sợ tới mức giật mình, sau lưng phút chốc liền thẳng, đứng thành một tấm quan tài, sau đó dán vào tường, dáng vẻ ủ rũ
mà trượt xuống.
Hướng Tiểu Mãn rời khỏi tiệm giặt là của Diêm
Hạo, nhưng không giống mọi khi trực tiếp về nhà. Cô mang theo túi lớn
đựng đầy quần áo, đi một đoạn dọc theo con đường đầy cây lá đã ngả sang
màu vàng ấm áp, rẽ vào một cái ngõ nhỏ, đầu ngõ có một hàng đồ ngọt nổi
tiếng, xếp hàng quanh năm. Hướng Tiểu Mãn do dự một chút liền đi qua
đứng cuối hàng, ánh mắt bất an đánh giá xung quanh, tựa hồ đang tìm gì
đó.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đi đến chỗ cô, xếp hàng
ngay sau Hướng Tiểu Mãn, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuỷu tay cô, hỏi: ''Cửa hàng
này bán đồ có chút quý nhỉ, ăn ngon không?''
Hướng Tiểu Mãn theo bản năng co rúm lại một chút, nhưng cũng không có né tránh.
Người phụ nữ trung niên hiền lành cười với cô: ''Nhưng mà đồ thực sự tốt, quý cũng đáng, đúng không?''
Bà ta nói xong, có ý vô tình đong đưa mu bàn tay một chút, bất động thanh sắc nhét một bọc giấy vào trong tay Hướng Tiểu Mãn.
Hướng Tiểu Mãn giống như đụng phải cái gì đáng sợ, chút huyết sắc trên mặt biến mất sạch sẽ.
''Ngày 11 tháng 11.''Người phụ nữ trung niên thu lại nụ cười, âm lượng thấp
gần như là thì thầm, bà ta hung hăng nắm tay Hướng Tiểu Mãn một chút,
sau đó xoay người đi mất.
Hướng Tiểu Mãn sợ người khác nghe thấy, vội vội vàng vàng xem xét xung quanh, xếp hàng phía trước cô là vài học sinh trung học không biết do đâu tan học trước, thống nhất đeo tai
nghe, hết sức chăm chú nghịch điện thoại, không có ai chú ý đến cô. Bấy
giờ cô mới nhẹ nhàng thở ra ---- đúng vậy, ai sẽ đặt lực chú ý khan hiếm trên người cô đâu?
Không có, hơn ba mươi năm qua, chưa từng có.
Hướng Tiểu Mãn vội vàng nhìn thoáng qua thứ người phụ nữ đưa cho cô, đó là
một phong thư, bên trong có cái bọc giấy chứa một ít thuốc bột, trên
phong thư có chữ in thể Tống: ''Vì sao lại là cô? Vì sao không phải
người khác?''
Cô thấy chữ đó, nhấp đôi môi trắng bệch, từ trong
hàng đi ra ngoài, nhét phong thư vào túi áo khoác, lúc này, cô sờ thấy
cái gì đó trong túi, móc ra liền thấy là một tờ giấy.
Trên tờ giấy là nét chữ thanh tú lại có chút trẻ con viết một số điện thoại cá nhân.... ......
Cùng với một câu ''Có gì khó khăn tuỳ thời tìm tôi, tôi sẽ đến ngay.''
Đây là thứ nữ cảnh sát ngày đó đến nhà cô lúc gần đi lặng lẽ đưa cho cô,
Hướng Tiểu Mãn bước chân hơi ngừng lại, trên mặt trong nháy mắt hiện lên vẻ xúc động, nhưng chút do dự nhanh chóng lướt qua, ánh mắt của cô rất
nhanh chết lặng kiên định lại, cô vo tờ giấy thành một đoàn, ném vào
thùng rác bên cạnh.
Viên giấy ném không chuẩn, đập vào thùng rác lại bắn ra, lăn đến giữa đường nhỏ, Hướng Tiểu Mãn không hề quay đầu nhìn lại.
Cô ta vừa đi, Cam Khanh liền dựa vào tường, từ một lối rẽ nhỏ sau tường
đất xoay đi ra, híp mắt nhìn theo Hướng Tiểu Mãn một lát. Cô đi qua nhặt lên tờ giấy kia, tươi cười vui vẻ ấm áp trên mặt biến mất, như nghĩ đến cái gì mà ánh mắt có chút tối tăm. Một cậu bé vừa mua xong đồ rầu rĩ đi tới, không cẩn thận đụng phải cô, vừa định xin lỗi, quay đầu vừa vặn
bắt gặp ánh mắt của cô, không hiểu sao liền run rẩy, vội vàng đi mất.
Nhưng mà người đi rồi, hương vị bánh ruốc trong tay lại lưu lại, Cam Khanh
phục hồi tinh thần, nhíu mũi, ánh mắt tối tăm thay bằng sự thèm ăn.
Cô tiện tay cất tờ giấy vào trong túi, đi tới cửa sổ cửa hàng xem bảng giá đồ ăn, mùi bơ nồng đậm từ cửa sổ cuồn cuộn không ngừng bay ra, cấu kết
làm bậy không cho cô đi. Cam Khanh vừa xem vừa niết tiền lẻ trong túi,
cảm giác nhân dân tệ đơn bạc tiều tuỵ đang rưng rưng lên án chủ nhân
không quý trọng mình, có chút áy náy lương tâm, vì thế cô chân hướng về
phía trước, đầu quay ra sau, dịch từng bước chuẩn bị trở về, tính toán
tháng sau lừa nhiều vài kẻ coi tiền như rác, cầm tiền hoa hồng, nhất
định phải lại đây ăn một bữa.
Chính lúc này, phía đối diện vài học sinh trung học tiến lại đây, ánh mắt Cam Khanh bỗng nhiên sáng ngời: ''Tiểu Tề Tề!''
Coi tiền như rác đến đây!
Trường học của Lưu Trọng Tề bọn họ mở đại hội thể dục thể thao mùa thu, cho
nên mới tan học trước, cậu vừa đại biểu lớp chạy hết ba ngàn thước,
không biết là mệt nhọc hay như thế nào, dù sao mí mắt vẫn luôn nhảy, bị
giọng của Cam Khanh làm hoảng sợ.
''Lại đây lại đây.'' Cam Khanh
cười hết sức bí hiểm, ngoắc ngón tay với cậu,''Thiếu niên, mời chị ăn
trà chiều, chị dạy cho cậu một chiêu thuật phòng thân vạn năng.''
Lưu Trọng Tề vừa nghe, cun cút chạy qua.
15 phút sau, trong ánh nắng tươi sáng của tiệm bánh ngọt, thiếu niên lại
một lần nữa bị mắc mưu phẫn nộ tột đỉnh: ''Đây là thuật phòng thân vạn
năng mà chị nói?!''
''Đây là thuật phòng thân hữu hiệu nhất trên
thế giới.'' Cam Khanh cắn một miếng dimsu vỏ mỏng nhân dày, bơ mềm như
bông bọc socola, hương vị theo thứ tự rõ ràng, socola hoà tan như tơ
lụa, một ngụm liền tan, mà tận cùng bên trong bơ còn có một miếng băng
mỏng, vừa vặn giải trừ một miếng đồ ngọt ngấy, dư vị dài lâu, Cam Khanh
cảm thấy ăn xong một miếng bánh này, trời sập xuống đều không tính việc
gì, vì thế rất kiên nhẫn giải thích cho Lưu Trọng Tề, ''Chạy trốn cần
học vấn lớn, cậu không chỉ có thể chạy, chạy nhanh, còn phải mắt xem tứ
lộ, tai nghe bát phương, cậu phải lợi dụng địa hình thoát khỏi đối
phương, tuyệt đối không thể để người khác có cơ hội chạy đường vòng chặn lại cậu, không thể hoàn toàn chạy thẳng tắp, nếu không bọn họ quăng gì
đó rất dễ dàng trúng vào cậu......''
Lần trước, chị ta dùng máy báo động lừa cậu một chầu McDonald, trước đó
nữa, chị ta dùng Liêu Âm Cước đê tiện hạ lưu lừa cậu mua một cái lắc tay đổi vận giá 250(*) đồng.
(*)250: đồ ngốc
Vậy mà cậu trí nhớ không dài, lại bị lừa lần thứ ba!
Thật mất mặt!
''Chị thật không có lừa cậu, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, cao thủ
lại lợi hại cũng luôn có ngày thất thủ, không có công phu gì là 'vạn
năng''', Cam Khanh uống một ngụm cà phê, súc sạch sẽ vị dimsu socola còn lại, lại duỗi nĩa đến một khối mousse xoài, ''Muốn thành bất bại, chỉ
có không động thủ ----- cậu gặp qua anh cậu động thủ với người khác sao? Hẳn là không có! Anh ta biết trên thế giới có số điện thoại tố cáo, có
thể uy hiếp thì tuyệt đối không động thủ, đó mới là phong phạm của cao
thủ chân chính!''
Lưu Trọng Tề: ''Tôi phi!''
Cam Khanh
không chút nào cảm thấy lừa gạt tiểu hài tử có gì không đúng: ''Dù sao
cậu cũng không có bạn gái, giữ tiền tiêu vặt không có chỗ tiêu, vạn nhất tiền nhiều thiêu đến, chạy đến hẻm sau vũng bùn bị người bắt cóc thì
làm sao bây giờ? Chị giúp cậu giảm bớt một chút nguy hiểm, không cần
phải cảm tạ đâu.''
Lưu Trọng Tề nghiến răng nghến lợi nói: ''Tôi không có bạn gái, rốt cuộc là bởi vì ai hả?''
Cam Khanh dựng ngón cái với cậu: ''Hoàn toàn là dựa vào chính cậu đấy!''
Lưu Trọng Tề tức giận đến mức đứng dậy bỏ đi, ngay cả cặp sách cũng quên
lấy. Chạy một hơi hơn hai trăm thước, mới cảm giác trên vai thiếu gì đó, lại giận sôi lên chạy trở về.
Cậu như tiểu xe lửa xông vào tiệm
đồ ngọt, thấy ở góc sáng sủa Cam Khanh nghiêng người dựa vào cửa sổ, một chùm sáng hẹp xuyên qua cửa thuỷ tinh, vừa vặn xẹt qua mặt cô.
Cô cúi đầu đọc gì đó, thời gian như ngừng trệ, yên tĩnh và lạnh nhạt khác
thường. Lưu Trọng Tề chợt nhớ tới Cam Khanh lúc cứu cậu trong xã nội
thành ----- bất kể đánh cô, mắng cô, hay là lấy tay đẩy cô té ngã, cô
đều không thèm để ý, cô tựa hồ không sợ nguy hiểm, cũng không biết đau,
cẩn thận ngẫm lại, cô đối với mọi thứ đều có chút uể oải thờ ơ.
Lưu Trọng Tề sửng sốt một lát, nhìn theo ánh mắt của cô.... ...
''Ai cho chị làm loạn bài tập của tôi! Đọc cái gì vậy!'' Hoả vừa tắt lại
thiêu cháy, Lưu Trọng Tề hổn hển nhào đến, một phen đoạt lại bài kiểm
tra tiếng Anh mình mới làm được một nửa, ''Đưa cặp sách cho tôi!''
''Chị sợ người khác lấy của cậu, tốt bụng giữ cặp cho cậu nên mới mang lại
đây, bài kiểm tra kia của cậu tự rơi ra đấy chứ.'' Cam Khanh ném cặp
sách cho Lưu Trọng Tề, thích ý hút một ngụm trà sữa, ''Học tập cho tốt
đi, bạn nhỏ, đừng suốt ngày nghĩ về võ nghệ cao cường, điền từ vào ô
trống có tổng cộng hai mươi câu, cậu sai liền mười bốn câu, trượt kiểm
tra không kinh khủng bằng bị người đánh à?''
Tờ kiểm tra này Lưu
Trọng Tề mới được phát, muốn trước đưa cho thầy chấm, học sinh không hề
có tờ đáp án trong tay. Cậu cười lạnh một tiếng, đoạt lấy bài thi bước
đi, nghĩ rằng: ''Lưu manh thất học này tốt nghiệp sơ trung rồi ư? Giả
thần giả quỷ, cứ như là chị ta xem hiểu vậy.''
Lưu manh thất học
Cam Khanh mỹ mãn ăn một hồi trà chiều, một mảnh bánh ngọt cũng không
chừa. Tiếp đó cô đứng dậy duỗi lưng một cái, ở trên lịch điện thoại đánh dấu ngày ''song thập nhất''.
Ngày 11 tháng 11.... .... Hôm ấy có gì đặc biệt sao?
''Thời gian là.... .... 'song thập nhất'?'' Vu Nghiêm vẻ mặt không thể tưởng
tượng, ''Cậu xác định ư? Ai chọn ngày đần độn vậy?''
''Tôi,'' Dụ Lan Xuyên hai tay ôm trước ngực, khẽ nhíu mày, ''Cậu có ý kiến gì?''
Vu Nghiêm nói: ''Ngày lễ độc thân tổ chức đại hội võ lâm, Minh chủ à, cậu không sợ cô độc cả đời ư?''
''Cô độc cả đời thì thế nào? Cô độc cả đời vô cùng tốt.'' Dụ Minh chủ nửa
chết nửa sống mà nói, '' Ngày 11 đó là chủ nhật. buổi sáng tôi có thể
lấy danh nghĩa kiểm tra sức khoẻ nghỉ nửa ngày. Với lại như vậy, người
vùng khác có thể tới đây vào thứ bảy, chiều chủ nhật trở về nhà, không
làm bọn họ chậm trễ việc đi làm đi học.... Vậy cũng tránh khỏi mấy người tới tham gia đều là kẻ thất nghiệp hoặc đã về hưu nhàn rỗi.''
''Được rồi, xem cái mặt già trước tuổi của cậu kìa, cậu cứ coi như làm thêm
một việc bán thời gian một tháng tám ngàn vậy, việc bán thời gian một
tháng tám ngàn cũng không dễ gì mà tìm được đâu.'' Vu Nghiêm khuyên anh, ''Đại hội này của các cậu địa điểm là, ách.... Trung tâm hoạt động của
người già?''
Thứ nhất Dụ lan Xuyên rất bận rộn, thứ hai anh cũng
chưa từng lo liệu chuyện như vậy, cho nên ''Đại hội võ lâm'' lần này trừ thời gian là anh chọn, còn sắp xếp chương trình đại hội vân vân đều là
lão Dương đại gia bọn họ chuẩn bị, áp phích tuyên truyền cũng theo phong cách lão niên ''Cạn chén vì tình hữu nghị''.
Về phần sắp xếp đại hội, vừa nghĩ đến, Dụ Lan Xuyên đã cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa.
''Hoạt động của các cậu tốt nhất đừng quá lớn, Lan gia, tôi đã nói với cậu
rồi, việc này của các cậu không hề thông báo theo quy định, ngộ nhỡ ồn
ào quá, có người tố cáo các cậu tụ tập phi pháp thì phiền toái đấy.'' Vu Nghiêm vừa nghiêm túc dặn dò, vừa lật chương trình hội nghị sau này,
''Toàn bộ quá trình đại hội nghiêm cấm đấu võ, lấy giao lưu hoà bình làm mục đích lớn nhất... Ừm, như vậy rất tốt... Mục 1, các đại môn phái vào bàn, Minh chủ nói chuyện, à... chính là phân đoạn hàn huyên để hiểu rõ
lẫn nhau. Mục 2 là... Tự do giao lưu, để dễ dàng cho việc giao lưu, các
môn phái chia nhau ra ngồi, thứ tự chia thành ba khu, 55 tuổi trở lên và chưởng môn các phái (đã kết hôn) ở khu A, nhân sĩ chưa lập gia đình
điền vào bảng thông tin rồi vào khu B, những người khác ở khu C... Sao
chỗ ngồi lại còn chia thành đã lập gia đình hay chưa?''
Dụ Lan Xuyên duỗi tay che mắt.
Vu Nghiêm đọc một chút, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng: ''... Phân
đoạn tự do giao lưu kết thúc, tiểu bối khu B theo số ghế từng người đến
khu A, tiếp nhận trưởng bối khảo hạch chỉ điểm. Mục 4, biểu diễn tài
nghệ và bữa trưa... Không đúng, Lan gia cậu chờ mội chút!''
Dụ
Lan Xuyên đưa tay đoạt lại bản gốc chương trình đại hội võ lâm, nghiêm
nghị cắt đứt cậu ta: ''Xem xong rồi đúng không, tốt, vậy chúng ta nói
một chút về chuyện 'truyền nhân của Đường Tiền Yến'.''
''Chưa xem xong,'' Vu Nghiêm nói, ''Tôi phân tích một chút cái chương trình đại hội này của các cậu...''
Dụ Lan Xuyên: ''Cậu không cần phân tích!''
Vu Nghiêm đoạt trước mở miệng: ''Cho nên quá trình đại hội võ lâm của các
cậu là, đầu tiên báo gia môn, sau đó nhân sĩ đã kết hôn tránh đi, nam nữ chưa lập gia đình nhanh chóng kết đôi, sau đó xếp hàng gặp phụ huynh,
cuối cùng ăn một bữa cơm?''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Coi như cậu ta nhanh miệng!
Vu Nghiêm: ''Lợi hại nha, Minh chủ, nhân tài nha!''
Dụ Lan Xuyên từ trong kẽ răng nặn ra một câu nói: ''Tôi đã nói rồi, không phải tôi sắp xếp!''
Dụ Minh chủ lười biếng không biết thưởng thức, lại dám yên tâm giao chuyện này cho lão Dương đại gia bọn họ, đánh giá thấp độc tính của đoàn thể
lão niên nước ta ----- bọn họ có thể đem tất cả chủ đề tất cả tụ hội,
biến thành đại hội thân cận.''
Vu cảnh quan đỡ bàn làm việc cười thành cẩu.
Dụ Lan Xuyên đỡ đỡ mắt kính, mặt vô biểu tình nói: ''Tôi đã hỏi qua,
chuyện không cho động võ đã là quy củ nhiều năm rồi, Dương lão bọn họ
vẫn còn ở, chỉ cần truyền nhân Đường Tiền Yến, không biết thật hay giả,
còn muốn tiếp tục quan hệ, hẳn là sẽ không ló đầu ở thời điểm họp mặt.
Tôi muốn hắn đợi lúc đơn độc tìm đến, như vậy, sau khi tôi tiễn hết
khách khứa, sẽ tìm cơ hội mội mình trở lại hội trường trung tâm hoạt
động, nếu hắn hạ chiến thư, đại khái lúc này sẽ xuất hiện, đến lúc đó
các cậu ở bên ngoài chờ tín hiệu của tôi, tôi sẽ giúp các cậu bắt hắn.''
Vu Nghiêm hỏi: ''Cậu có nắm chắc thắng hắn không?''
Dụ Lan Xuyên không sao nói rõ được trả lời: ''Tôi nào biết được, tôi đâu có biết hắn.''
Vu Nghiêm có chút lo lắng hỏi: ''Vậy vạn nhất cậu không phải là đối thủ của hắn thì sao?''
''Vậy thì nhận thua thôi,'' Dụ Lan Xuyên không chút do dự nói, ''Bị thương
thì để hắn bồi thường tôi tiền thuốc thang và tiền nghỉ việc tạm thời
cũng được rồi.''
Vu Nghiêm: ''...''
Trong tiểu thuyết võ
hiệp, cao thủ ước chiến thường thường đều là đánh cuộc tính mạng, tôn
nghiêm trọn đời và thành bại đều một lần tại đây. Căn cứ thống kê không
hoàn toàn, người chiến bại trong tỷ võ, kết quả là tự sát, nổi điên, tự
tuyệt kinh mạch, tự phế võ công... Triệu chứng nhẹ nhất là vứt bỏ binh
khí của mình, từ đó mất sạch danh dự, quy ẩn giang hồ.
Còn chưa đánh mà đã nhớ thương tiền nghỉ việc tạm thời, đại khái là từ cổ chí kim chỉ có duy nhất người này!
Vu cảnh quan bị trí tuệ rộng lớn của tân một đời Minh chủ võ lâm chấn động, nửa ngày không nói nên lời.
Dụ Lan Xuyên: ''Vậy cứ quyết định thế đi, tôi còn có việc, đi trước!''
''Ai, Lan gia,'' Vu Nghiêm mặt dày mày dạn mà níu anh lại, một đường chạy
chậm theo sát anh đi ra ngoài, ''Không vội, cậu còn chưa nói với tôi cảm tưởng khi làm một con cẩu độc thân lại sắp chủ trì đại hội thân cận võ
lâm thứ 23 sau khi tân Trung Quốc thành lập đâu...''
Dụ Lan Xuyên: “Cút!''
Vu Nghiêm: ''Người chủ trì thì có thể cầm thẻ bài miễn tử, không, thẻ bài
miễn thúc giục cưới gả à? Đẹp trai có thể làm quen em gái không? Người
ngoài ----- chẳng hạn như tôi, có thể tham gia không? Ai... Cậu ỷ vào
chân mình dài đi nhanh đúng không!''
Dụ Lan Xuyên lười phải nhiều lời với cậu ta, giơ tay lên ngăn xe taxi.
''Đừng giả đứng đắn chứ Lan gia,'' Vu Nghiêm nói sau lưng anh, ''Cậu sẽ không tăng ca đến mức cong đi?''
Dụ Lan Xuyên: ''Cong thành muỗng cũng chướng mắt cậu, yên tâm.''
Vu Nghiêm cợt nhả mà nói: ''Tôi nhớ lúc cậu còn bé khá muộn tao(*), lúc
cấp một trung học, nữ sinh lớp bên cạnh đưa thư tình, cậu nhìn cũng
không nhìn mà trực tiếp ném đi, cả ngày lẫn đêm bưng dáng vẻ 'không
thông đồng làm bậy với thế tục', sau đó trở về lại len lén vẽ cô gái
nhỏ.''
(*)muộn tao: ngoài lạnh trong nóng
Dụ Lan Xuyên: 'Tôi vẽ mẹ cậu đấy.''
Vu Nghiêm: ''Biết ngay cậu không thừa nhận mà! Tôi có chứng cớ! Cùng một
người, tư thế khác nhau, một tập phác hoạ đầy chừng vài trăm tờ, tôi có
chụp hình lưu niệm...''
Dụ Lan Xuyên đóng sập cửa xe taxi trước mặt cậu ta, lưu lại một chuỗi khói xe liền mất bóng dáng.
Anh vừa tới lầu dưới nhà mình, di động liền điên cuồng vang lên, tên tiện
tỳ Vu Nghiêm đó gửi một chuỗi hình tới, trong hình còn kèm con dấu,
viết: Hồ sơ lịch sử đen tối của Minh chủ võ lâm.
Dụ Lan Xuyên vừa định mắng, chợt sửng sốt.
Anh quả thật từng có một tập phác hoạ như vậy, nhưng nhiều năm vừa du học
vừa công việc, dọn nhà đã thành chuyện thường như cơm bữa, đồ gì đó khi
còn bé cũng đã sớm vứt sạch, lúc này, anh bất ngờ không kịp đề phòng mà
thấy ký ức cũ mười mấy năm về trước, trí nhớ mơ hồ đột nhiên trở nên rõ
ràng.
Tờ giấy dường như vốn không trắng hẳn, lại dường như giúp
những bút pháp ngây ngô đó photoshop, có phác hoạ bằng bút máy, cũng có
phác hoạ bằng bút bi và bút lông, hình ảnh người con gái với cốt cách
đường nét lạnh thấu xương, hoạ kỹ không quá cao minh, nhưng mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười linh động dị thường, cô xuyên thấu qua mặt giấy nhìn
sang, khoé mắt cong thành độ cung đặc biệt.
Dụ Lan Xuyên chợt
dừng bước, vừa ngẩng đầu đúng lúc đến cửa nhà mình, anh dùng ánh mắt khó có thể tin nghiêng đầu nhìn về nhà cách vách, sợ run hồi lâu, chợt quỷ
dị muốn đến gõ cửa.
Lúc này, thang máy vang lên một tiếng, hương
nước hoa hơi ngọt quét tới, người vừa đến ngáp một cái, lười biếng hỏi:
''Tiểu Xuyên, chuyện gì vậy?''
Người đi tới là Trương Mỹ Trân mới từ bên ngoài trở về, Dụ Lan Xuyên bấy giờ mới phục hồi tinh thần lại,
ho khan một tiếng: ''Con... tìm Cam Khanh, có chút việc hỏi cô ấy.''
''Nha, gấp không?'' Trương Mỹ Trân dùng đầu ngón tay xoa xoa khoé mắt hơi điểm phấn, ''Không gấp thì ngày mai hẵng nói, tiểu ni cô kia ngủ rất sớm,
giờ chắc đã niệm kinh trong mộng từ lâu rồi. Hay để bà chuyển lời cho
con?''
Dụ Lan Xuyên lung tung lắc đầu một cái, lặng lẽ nhường đường cho bà, đứng ở hành lang hồi lâu mới mang theo tâm sự trở về nhà.
Vậy mà liên tiếp hai ba ngày sau, anh cũng chưa từng gặp qua Cam Khanh.
Mỗi sáng sớm lúc anh thức dậy, Cam Khanh không biết đã lắc lư đến chỗ nào
ăn sáng rồi, ăn xong một bữa cơm dường như đến già cũng không thấy trở
lại, anh lại phải đúng giờ đi làm, không chờ quá lâu được. Buổi tối Dụ
Lan Xuyên tan làm trở về, trở về sớm thì cô không ở nhà, trở về muộn thì nhà cách vách đã tắt đèn.
Không biết có phải Dụ Lan Xuyên ảo
giác hay không, anh cảm thấy gần đây Cam Khanh làm việc và nghỉ ngơi phá lệ không có quy luật, giống như cả ngày lẫn đêm ở bên ngoài, bắt được
cô một lần phá lệ không dễ dàng.
Thời gian khi anh bận rộn và tâm thần không yên thật nhanh xẹt qua, ngày 11 tháng 11 nháy mắt liền tới.
Sau khi ông cụ Dụ Hoài Đức qua đời, đây là Yến Ninh đầu tiên... Không, đại hội võ lâm.
Đối với người bình thường ở viện 110 mà nói, đây là một ngày chủ nhật yên
ổn, mọi người khó được có thể ngủ nướng, trước 9 giờ sáng, trong tiểu
viện cũng không có mấy người.
Không ai phát hiện, ngày này, lấy
lão Dương đại gia cầm đầu, mấy ông cụ thường xuyên mang theo băng đỏ
xoay quanh dưới lầu đều không thấy, trong lầu mấy hộ gia đình đều rời
nhà từ sớm,. Tiệm giặt là không mở cửa buôn bán, tiệm sửa đồ da cũng
đóng cửa từ chối tiếp khách, quán bánh rán hai đường Bắc Nam như thể đã
thương lượng tốt lắm, đình công tập thể. Khất cái và kẻ lưu lạc trong
vòng hai cây số đều không hẹn mà cùng nhau không xuất hiện.
Toà
lầu cũ với bề ngoài không đặc biệt lắm này, bình thường phảng phất bao
phủ một màng bảo vệ vô hình, mà ngày nay, màng bảo vệ này ngắn ngủi mà
biến mất.
Nhà trẻ song ngữ ở cửa Tây có hợp tác với đài truyền
hình Yến Ninh, năm nay trong tiệc Nguyên đán có tiết mục tập thể của bọn nhỏ, thầy cô nhà trẻ và phụ huynh đều rất coi trọng. Đứa nhỏ tham gia
diễn xuất cần tập luyện vào chủ nhật nên sáng sớm Niếp Kinh đã đưa con
đến nhà trẻ.
Chuyện đưa đón con cái, Hướng Tiểu Mãn chưa bao giờ
trông nom, cho dù nhà trẻ ở ngay cửa Tây tiểu viện, gần gũi giống như
hàng xóm.
Phòng khách trong nhà cũ bố cục không hợp lí, lấy ánh
sáng luôn không tốt lắm, cho dù là ban ngày, trong nhà cũng có một vài
góc tối om. Hướng Tiểu Mãn ngồi trên ghế sô pha trong bóng tối, giống
như một pho tượng gỗ, ngơ ngác nhìn tay của mình.
Những người đó
nói với cô: ''Vận mệnh của cô, vì sao cô gặp phải tất cả đều là thống
khổ, trên bản chất, đều là do chính cô tạo thành, nếu không tại sao lại
là cô? Tại sao không phải là người khác?''
''Nhất định cô có lỗi, cô muốn thoát ly khổ hải, thì phải hoàn toàn chấm dứt nỗi sợ hãi của mình.''
Cô xem một chút bộ dạng bây giờ của cô, cô không ghét mình sao?
Cô phải giết chết cái tôi hèn nhát, đáng khinh đó.
Hướng Tiểu Mãn dè dặt mà nghiêng đầu liếc mắt nhìn gương, người phụ nữ trong
gương hai gò má rủ xuống, mặt vàng như nến, khôn có chút huyết sắc nào,
đầu tóc hỗn độn che nửa gương mặt, ánh mắt né tránh từ kẽ tóc khô héo
nhìn ra bên ngoài.
Đây... Chính là mình?
Trong cổ họng cô phát ra một tiếng gào lên đè nén, run rẩy ôm lấy đầu của mình.
Tại sao lại là cô? Tại sao không phải là người khác?
“Cầu cứu không có ích lợi gì, báo cảnh sát càng vô dụng, không người nào có
thể thật lòng hiểu cô, cũng không có ai sẽ giúp cô, nghe qua chuyện xưa
về thím Tường Lâm(*) chưa?''
(*)thím Tường Lâm: Nhân vật chính
trong tiểu thuyết Chúc phúc của tác giả Lỗ Tấn đã trải qua sự suy nghĩ
kĩ lưỡng, mang nội dung xã hội sâu rộng. “Tường Lâm” được dùng làm tên
người, mang ý nghĩa “cát tường như lâm”, vận mệnh rất tốt. Cho nên,
trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó. Nhưng, với thím
Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng thủ pháp “phản kì ý nhi
dụng chi” (dùng với ý nghĩa ngược lại). Những gì mà thím Tường Lâm gặp
phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải
“cát tường như lâm”, “vận khí đặc hảo” gì cả. Vì thế, tên gọi “Tường Lâm tẩu” càng phản ánh một cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu
chuyện.
''Trên cái thế giới này, ai mà không có một toà đảo đơn độc đây?''
''Cô chỉ có một cơ hội hôm nay, yên tâm, chuyện tình về kỹ thuật, chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết tốt hậu quả.''
''Cô chỉ cần...''
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến tiếng chìa khoá, Nick trở lại!
Hướng Tiểu Mãn trong đầu một mảnh trống rỗng, chờ lúc cô kịp phản ứng thì đã
rót bột thuốc trong phong thư vào chén giữ ấm của Nick!
Khoá cửa
xoay hai vòng, Nick mở cửa, Hướng Tiểu Mãn theo bản năng nhét bọc giấy
vào trong tay, chợt đứng lên, cả người cứng ngắc mà nhìn Nick tiến vào.
Nick không để ý, tựa hồ sớm đã thành thói quen các loại cử chỉ kỳ quái của
cô, cũng không liếc nhìn cô nhiều một cái, một mạch thay quần áo dổi
giày, sau đó vào nhà bưng lên chén giữ ấm của mình -----
Tâm Hướng Tiểu Mãn mau từ cổ họng nhảy ra ngoài.
Vậy mà Nick đưa cái ly đến khoé miệng, lại bỗng nhiên dừng lại: ''À, đúng rồi.''
Hắn phát hiện! Bột thuốc đổ nhiều sao?
Hướng Tiểu Mãn sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Tứ chi Hướng Tiểu Mãn bắt đầu khẩn trương đến tê dại.
Nick đợi không được cô trả lời, nhíu mày một cái, tự mình nói: ''Mấy bác sĩ
trước kia chẳng ra gì, tôi thấy hiệu quả đều như nhau, gần đây bạn bè
giúp liên lạc một bác sĩ mới, buổi chiều dẫn cô đi nhìn một chút, hẹn
lúc 2 giờ, cô thay quần áo đi.''
Hướng Tiểu Mãn cảm giác môi lưỡi mình đều dính lại, một câu cũng nói không ra.
Nick hát kịch một vai, ôn văn nhĩ nhã trên mặt rốt cục cũng không nhịn được
lộ ra một chút lạnh nhạt, cau mày thổi thổi, uống vài hớp nước giữ ấm.
''Hình như là nước để qua đêm.'' Hắn nói thầm, tính toán đi phòng bếp đổ hết nước, ''Vị là lạ.''
Trong phòng bếp đầu tiên là vang lên tiếng rửa ly nước, ngay sau đó, chén giữ ấm rơi vào bồn rửa tay ''Keng'' một tiếng, theo sau là một tiếng trầm
vang của vật nặng rơi xuống đất.
Nick phí công mà bám vào bồn nước, va ngã cái chổi, còn không cảm giác chút nào trượt xuống từ tủ bát.
Nhịp tim Hướng Tiểu Mãn như sắp nổ tung, cô rón ra rón rén mà đi tới cửa
phòng bếp, nhìn Nick ngã xuống đất, khó khăn đỡ khung cửa ổn định chính
mình.
Bước đầu tiên, nếu như xung quanh không có phương tiện dọn
dẹp dấu vết như dung dịch kết tủa nước sơn hoặc là giấy dán tường, nhất
định phái trải tốt túi nilon. Phòng bếp và phòng vệ sinh là địa phương
lý tưởng nhất, gạch men sứ càng dễ dàng tẩy sạch.
Bước thứ hai, mặc xong áo mưa của cô.
Hướng Tiểu Mãn bước đi có chút lảo đảo mà lấy ra một cái áo mưa đã sớm chuẩn bị, siết chặt dao nhỏ trong tay.
Bước thứ ba... Mở cửa, người tới giúp cô đến.
Đúng lúc này, cửa nhà cô bị người nhẹ nhàng gõ mấy cái, Hướng Tiểu Mãn trầm
trọng thở hổn hển, mở cửa, hai người từ bên ngoài đi vào, đều đội mũ,
đeo khẩu trang và bao tay, bọc kín mít, trên mặt chỉ lộ một đôi mắt tối
tăm.
Người vào sau vô thanh vô tức đóng kín cửa, xuyên qua mắt
mèo liếc nhìn hành lang không một bóng người, cùng đồng bạn lẫn nhau gật đầu một cái, một người khác đi vào trong nhà chần chừ một vòng, vịn đầu vai Hướng Tiểu Mãn.
''Suỵt -----'' Hắn ta nói bên tai Hướng Tiểu Mãn, ''Đừng sợ, thân thể con người dù bên chắc hay yếu ớt, tìm được
đúng chỗ, một đứa bé cũng có thể dễ dàng kết liễu một cái mạng, không
tìm được đúng chỗ, tráng hán mấy trăm cân quơ rìu cũng không nhất định
có thể thuận lợi mà chém đầu người. Bào đinh giải ngưu là một môn tuyệt
kỹ, tôi tới dạy cô.''
Người nọ đi tới, cúi người quan sát Nick
hôn mê trong chốc lát, ngay sau đó phát ra tiếng cười lạnh, đem hắn trói gô, nhét đồ lấp miệng lại. Sau đó trong tay hắn ''tách'' một tiếng,
Hướng Tiểu Mãn hung hăng chấn động, lại thấy hắn ta không biết từ đâu
lấy ra một cây bút bi đỏ, ấn ra ngòi bút, nâng cằm Nick lên, vẽ một
đường kẻ đỏ trên cổ hắn.
''Dọc theo đường kẻ cắt vỡ, có thể hay
không?'' Một người khác cầm cái tay đang run rẩy không ngừng của Hướng
Tiểu Mãn, ''Từ từ sẽ đến, dao rất nhanh, đừng cắt vào tay. Làm đi.''
Hướng Tiểu Mãn chậm rãi đi về phía người đàn ông hôn mê, hai người bọc mình
kín mít chậm rãi thối lui, để lại không gian cho cô. Cô liều mạng mà nắm tay phải của mình, không nhìn đến mặt Nick, tập trung ánh mắt trên
đường kẻ đỏ.
Rất đơn giản, không cần phí sức lực gì.
Lưỡi dao lạnh như băng rơi trên cổ con người... Không, là trên đường kẻ đỏ.
''Đè xuống đi, tiểu Mãn.''
Ngón tay Hướng Tiểu Mãn càng run rẩy lợi hại, cô há to miệng, tựa như gào
thét không tiếng động, ngón tay chợt ấn xuống, máu liền bắn ra, đau đớn
làm Niếp Kính bừng tỉnh, hắn mơ mơ màng màng mà mở mắt ra -----
Đúng lúc này, cửa nhà 804 đột nhiên bị người từ bên ngoài gõ mạnh.
''Có ai không?'' Người tới lớn tiếng nói, ''Mở cửa, cảnh sát!''
Hướng Tiểu Mãn đặt mông ngồi trên mặt đất, Nick phảng phất cảm giác được cái
gì, trên cổ cắm lưỡi dao, kịch liệt mà giằng co, hai người trong nhà
liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chạy về phía cửa sổ.
''Cảnh sát! Mở cửa!''
Hai người che mặt phân biệt từ hai bên ban công nhảy lên, thế nhưng tay không mà bò bên ngoài lầu.
Lúc này, một cánh cửa sổ lầu mười mở ra, có thứ gì đó theo gió mãnh liệt đánh đến --- ---