Vì tinh thần trụ cột của mình, Cam Khanh luôn luôn không xuất đầu nhịn không được chen lời: ''Đừng, sinh ý vẫn phải làm nha.''
Cô thường xuyên đi mua bánh rán, lão đại bang Sơn Đông bánh rán vừa quay
đầu liền nhận ra lão khách hàng, lập tức thấy lo lắng, lớn tiếng nói:
''Vậy cũng phải bán gì đó ngon miệng mới có mặt mũi mở hàng, cô bé, con
nói có đúng hay không? Bác làm là cơm, lão ta làm là phân, các con ăn
điểm tâm nhất định biết nhà ai ngon hơn chứ.''
Lão đại bang bánh
rán trái cây cũng nhận ra Cam Khanh, cười lạnh một tiếng: ''Kẻ nào là
phân thì trong lòng đều tự biết, trong lòng khách hàng cũng tự biết.''
''Ách.....'' Cam Khanh hết sức khó xử, cô kỳ thật là một ba năm đi đường Bắc, hai
bốn sáu đi đường Nam, Chủ nhật ngẫu nhiên đổi khẩu vị ăn bánh bao, yếu
lòng dễ vỡ ai đến cũng không từ chối, thật sự không biết nên đứng bên
nào, đành phải nhạt nhẽo ba phải, ''Đều rất tốt, hai loại khẩu vị nha.''
''Ai là hai loại khẩu vị với bọn họ chứ?!''
''Bọn họ không phải bánh rán!"
Cỏ đầu tường Cam Khanh khuyên can không hợp thời ngược lại khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, lão đại của hai bang bánh rán liền từ ''Văn đấu'' biến thành ''Võ đấu''.
Không khí võ lâm ngày càng sa sút, đặc biệt
sau khi xã hội Internet phát triển mạnh mẽ, những thanh niên không có
việc gì làm lại bừa bãi theo phong trào, giống như ''Ước định tranh đấu
không đến 101 lần '', cuộc tranh cãi này liền vô nghĩa như vậy.
Dụ Lan Xuyên chuyển đến đây chưa tới một tuần, dưới tình trạng thường đi
sớm về trễ, đây đã là trận xung đột thứ hai ồn ào đến trước mặt anh
----- lần trước là 5 giờ sáng, cụ ông chủ tiệm giặt quần áo cùng với cụ
ông chủ cửa hàng sửa chữa đồ da dắt tay nhau đến gõ cửa, tỏ vẻ hai người bọn họ bắt buộc phải quyết đấu, còn muốn ký cái gì ''Giấy sinh tử''.
Cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao ông mình lúc tuổi già luôn lưu lạc nay đây mai đó.
Hai đại bang phái bánh rán vây thành một vòng, vừa ầm ĩ vừa túm kéo nhau,
có thể là đi vội, cũng chưa kịp bỏ bao tay, vừa đánh nhau liền khiến hai đôi đại bao tay cao thấp bay lượn, mùi hành thái với tương liền phiêu
tán xung quanh, hung hăng kích thích cái dạ dày mới chỉ chứa cà phê của
Minh chủ.
Dụ Lan Xuyên bởi vì tụt huyết áp liền nổi giận trong lòng, thuận tay gỡ mắt kính xuống, cùng với laptop đưa cho người bên cạnh.
Lúc này, bánh rán Sơn Đông huynh lấy khuỷu tay lướt ngang người, bánh rán
trái cây huynh quét chân, Dụ Lan Xuyên trực tiếp tiến đến giữa hai người bọn họ, khoát tay giữ bắp tay của bánh rán Sơn Đông, tay kia đè lại bả
vai bánh rán trái cây, gạt ngang chân trụ của ông ta ---- bánh rán Sơn
Đông ''Á'' một tiếng, ôm lấy cùi chỏ đã tê rần, bánh rán trái cây ngã
chổng vó trên mặt đất, ngây ngốc chưa hồi hồn lại.
Dụ Lan Xuyên cài lại cổ tay áo, lạnh lùng quét mắt nhìn hai đại bang phái bánh rán đã an tĩnh lại.
Nếu ông cụ Dụ Hoài Đức còn sống, loại chuyện gây sự chó má xúi quẩy này, bọn họ sẽ không dám náo loạn đến.
Chẳng qua là gần đây nghe nói có một tiểu Dụ gia mới chuyển đến lầu 10, nếu
là ''tiểu'' thì đương nhiên là dễ khi dễ hơn nhiều. Nghe đồn còn là
người từng du học, mọi người vừa nghe, hoài nghi anh đã luyện qua vài
năm quyền anh với người nước ngoài, trở lại liền làm bộ làm tịch như là
cái chày gỗ (ý tác giả chắc là làm bộ như mình rất mạnh), vì thế các
loại yêu nghiệt rối rít ló đầu khiêu chiến gây sự.
Mâu thuẫn tồn
tại đã lâu giữa hai bang bánh rán là một mặt, mặt khác, bọn họ gây
chuyện cũng là muốn thử xem tiểu Dụ gia này mềm hay cứng rắn.
Không nghĩ tới tiểu Dụ gia này là con cháu ''Hàn Giang Tuyết'', thực sự có
chút tài năng. Vừa mới đối mặt lần đầu, hai vị lão đại liền phủ phục
xuống đất rồi.
Lão đại không tỏ vẻ, các tiểu đệ mới lúc nãy ồn ào liền ngừng tấn công, vừa chột dạ vừa khẩn trương cùng nhau nhìn về phía Dụ Lan Xuyên, chờ anh phát giận.
''Hành lang này là, nơi, công, cộng,'' Dụ Lan Xuyên nói từng từ từng chữ, ''Các vị thổ hào 'tháng thu
hơn vạn', có thể văn minh một chút hay không?''
Lão đại của bang
bánh rán Sơn Đông còn không có chậm chạp hồi phục lại, xoa cánh tay tiến đến gần từng bước: ''Tiểu Dụ gia......''
''Có mâu thuẫn đúng
không?'' Dụ Lan Xuyên không cho ông ta cơ hội nói chuyện, lấy di động
ra, ''Chờ, tôi giải quyết cho các người.''
Hai bang đại bánh rán duỗi thẳng cổ, tò mò về đạo xử thế của Minh chủ mới.
Chỉ thấy Dụ Lan Xuyên bấm vài cái, sau đó nói qua điện thoại: ''A lô, chào
ngài, thị dân khiếu nại ----- tôi muốn khiếu nại xe lưu động bán bữa
sáng ở đây, những người này phẩm chất quá kém, vứt rác bừa bãi, còn vì
tranh giành địa bàn mà đến khu dân cư đánh nhau.....''
Hai bang
bánh rán ''phẩm chất quá kém'' thiếu chút nữa liền quỳ xuống, cực kỳ sợ
hãi bổ nhào đến, ba chân bốn cẳng giật di động ra xa khỏi miệng Dụ Lan
Xuyên, cầu xin anh thu lại bản lĩnh thần thông của mình.
Lão đại bang bánh rán Sơn Đông: ''Tiểu, tiểu tiểu tiểu Dụ gia, có, có có có chuyện gì từ từ nói!''
Lão đại bang bánh rán trái cây: '' Không đến mức đó! Không đến mức đó!"
''Có chuyện gì từ từ nói?'' Dụ Lan Xuyên vươn một ngón tay, chỉ chỉ bang
bánh rán Sơn Đông, lại quay đầu hỏi bang bánh rán trái cây, ''Không đến
mức đó?''
Hai bang bánh rán sợ anh, một bên mặt ủ mày chau, một bên cười theo.
Dụ Lan Xuyên: ''Đánh nhau bị thương rồi sao? Bị thương rồi thì đến bệnh
viện nghiệm chứng, nghiệm chứng xong tôi giúp mọi người báo cảnh sát,
cần bồi thường thế nào, liền bồi thường thế ấy.''
"Không có không có, không có bị thương, thân thiết, hàng ngày thân thiết, không có đánh nhau.''
Dụ Lan Xuyên: ''Vậy là tốt rồi, chuyện địa bàn, trước kia không phải có
quy tắc sao? Có quy tắc, liền theo quy tắc mà làm, đừng lôi kéo tôi vào
chuyện khác, trước kia như nào, về sau như thế là được, không được cũng
phải được.''
Hai bang bánh rán ngơ ngác nhìn nhau.
Dụ Lan Xuyên: ''Số điện thoại cục công thương là bao nhiêu nhỉ?''
Hai bang bánh rán lần đầu đụng tới loại người cuồng tố cáo này, không dám
nói không được, cuối cùng trước mặt Dụ Lan Xuyên, nắm mũi ôm lẫn nhau
một chút, đều cảm thấy sự trong sạch của mình bị làm bẩn, cùng nhau ủ rũ rời đi.
Cam Khanh chân chó cun cút chạy tới, trả lại máy tính và mắt kính cho Dụ Lan Xuyên: ''Tiểu Dụ gia uy vũ.''
Mới vừa rồi cô luôn cầm một chân kính, gọng kính bằng kim loại, một bên
chân kính lạnh lẽo, một bên dính hơi ấm từ lòng bàn tay cô, chênh lệch
xa nhiệt độ từ huyệt thái dương bên này chảy về huyệt thái dương bên
kia.
Dụ Lan Xuyên nhìn cô một cái, lại bị gương mặt giống như
từng quen biết chập một chút, căng mặt gật đầu với cô, ân cần hỏi: ''Tan tầm muộn như vậy?''
''Không muộn,'' Cam Khanh đối mặt với ân
nhân cứu vớt điểm tâm của cô, lời hay không cần tiền, ''Trở về vừa vặn,
bằng không cũng không có cơ hội giúp ngài cầm đồ.''
Miệng lưỡi trơn tru.
Dụ Lan Xuyên không biết làm sao, nhớ tới sắc mặt cô lúc dỗ Trương Mỹ Trân, tự dưng lại mất hứng, băng sương rét lạnh bước qua.
Vừa mới vào cửa, em trai không xem sắc mặt người khác liền chạy tới đưa dép lê cho anh với vẻ mặt sùng bái, ''Hừ hừ ha hề'' khua tay múa chân:
''Anh, vừa nãy em nhìn qua mắt mèo, anh cũng từng tập võ sao? Khi nào
thì tập? Trước kia chưa từng nghe anh nói, có thể dạy em không? Hồi
trước em còn đi Tinh chi mộng tìm chị kia, kết quả dây dưa nửa ngày, chị ấy liền cho em một cái máy báo động, còn dạy em một chiêu 'Liêu Âm
Cước', em cảm thấy có chút hạ lưu......''
Gân xanh trên thái dương Dụ Lan Xuyên giật mạnh, đưa tay chỉ vào phòng: ''Làm bài tập đi!''
Lưu Trọng Tề liền giống như mèo ăn nhầm phải bạc hà, vừa nhún vừa nhảy
'Bay' về phòng cậu, còn nhảy dựng lên sờ soạng khung cửa một chút.
Lúc này, đồng nghiệp công ty khẩn cấp gọi điện, nói hợp đồng chính sách đầu tư hạng mục sắp ký có biến, ông chủ đột nhiên đổi ý, mở cuộc họp trực
tuyến bộ phận kiểm soát rủi ro. Dụ Lan Xuyên chỉ kịp hâm một cái
sandwich bằng lò vi sóng, liền bắt đầu nhận các loại điện thoại oanh
tạc.
Đang lúc anh sứt đầu mẻ trán thì cửa sổ ban công bỗng nhiên
vang lên vài tiếng ''Cốc cốc'', Dụ Lan Xuyên hoảng sợ, không cẩn thận
lôi cả miếng thịt xông khói trong bánh ra, quay đầu lại giống như đang
thè cái lưỡi dài, thấy một 'người nhện' nằm úp sấp bên ngoài ban công
lầu 10 nhà anh, mặc quần áo nịt, trong tay cầm vuốt sắt và giác hút.
'Người nhện' sờ sờ trong lồng ngực, lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm, ''Ba'' một
tiếng vỗ lên cửa sổ, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết: ''Tôi là truyền
nhân của 'Đường Tiền Yến', tôi muốn khiêu chiến với anh. Đại hội võ lâm, một trận quyết thắng bại.''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Ít nhất giờ khắc này, anh vô cùng hoài niệm căn hộ lạnh như băng mà chính anh thuê, cùng với tiền thuê nhà vô tình.
Đúng, nói đến cái 'Đại hội võ lâm' nhạt nhẽo này, ông Dương đã chạy đến thúc
giục nhiều lần, nói là sân bãi và áp phích đều làm tốt, tuỳ thời có thể
cho anh xem.
Đại hội võ lâm ba năm một lần, trước kia đều là ông anh chủ trì.
Ông Dương nói: ''Chúng ta đều già đi, không theo kịp thời đại, cũng nên
nhường cho người trẻ tuổi ra mặt, mọi người cũng đều muốn gặp tiểu Dụ
gia, tiểu Xuyên à, lúc này liền để con chủ trì đi.''
Dụ Lan
Xuyên: ''Ông Dương, năm nay con thật sự không có ngày nghỉ đông, chúng
ta có thể đổi thời gian tụ hội không? Kì nghỉ dài vào tết âm lịch thì
sao?''
''Không được nha,'' ông Dương nói, ''Hội xuân vé xe lửa mua không dễ đâu!''
Dụ Minh chủ không còn lời nào để nói, uất ức mà sa sút lười biếng, đồng
thời bắt đầu tìm căn hộ mới ở trên mạng, thà chịu tiền thuê nhà, không
cần Minh chủ.
Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên mơ hồ truyền đến
tiếng "Răng rắc" của thuỷ tinh bị vỡ vụn, ngay sau đó, có tiếng thét thê lương chói tai của phụ nữ vang lên, bóng 'người nhện' bám ở ngoài cửa
sổ nhà anh chợt loé liền không thấy tăm hơi.
Căn hộ quá cũ, cách
âm dĩ nhiên kém một chút, nhưng lúc này đã gần đến cuối mùa thu, ban đêm mọi nhà đều đóng cửa sổ, âm thanh này lại vẫn có thể truyền vào qua khe cửa sổ, xuyên vào linh hồn người ta, giống như tiếng kêu thảm thiết của người bộc phát ra lúc sắp chết.
Không chỉ Dụ Lan Xuyên, vài hộ xung quanh đều đồng thời mở cửa sổ ra, thò đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Cam Khanh vừa gội đầu, đang thu quần áo trên ban công, ánh mắt liếc thấy
một bóng đen đi đến cách vách, lại không biết là ngưu quỷ xà thần phương nào, Cô lắc đầu, trong lòng dâng lên sự đồng tình đối với tiểu Dụ gia ở cách vách, đang chuẩn bị đi sấy tóc, cũng bị tiếng kêu thảm thiết này
kinh động.
Tiếng kêu thảm thiết này dường như làm cô nhớ ra cái gì đó, Cam Khanh nhíu nhíu mày, tới gần bên cửa sổ, hơi mở ra một khe nhỏ.
Âm thanh bên ngoài bắt đầu rõ ràng, Cam Khanh nghe thấy hàng xóm láng
giềng thất chuỷ bát thiệt(*) kêu gọi lẫn nhau: ''Lầu 8 hay lầu 9 vậy?''
(*)thất chuỷ bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, tranh nhau mà nói
''Lầu 8, hình như là 804, cửa sổ đều vỡ hết.''
''May mắn là buổi tối, lầu dưới không có người, sao lại thế này chứ?''
''Có phải có trộm đến hay không, vừa rồi hình như tôi thấy một bóng đen lướt qua.''
''Không thể nào đâu.......Đây chính là lầu 8.''
Lúc này, nguời phòng 804 rốt cục lên tiếng, đúng là giọng nói suy yếu của
phụ nữ, run run rẩy rẩy qua cửa sổ thuỷ tinh vỡ vụn truyền tới: ''Phải,
là có trộm.''
''Cái gì? Lầu 8 cũng có trộm!''
''Giờ còn chưa tới cuối năm đâu, thật là tàn bạo hết mức!''
''Tôi ở 805,'' Một người đàn ông trung niên rất béo nói, ''Tôi đi hỏi thăm''.
Hàng xóm láng giềng vội vàng gọi ông ta: ''Đợi chút, ngộ nhỡ trộm chưa chạy
mất, báo cảnh sát trước, chờ mọi người cùng nhau đi qua.''
Ở tại viện 110, phần lớn đều là người thường chuyển vào sau, mọi người đều khẩn trương lên.
Dụ Lan Xuyên thu hồi tờ giấy trên cửa sổ nhà mình, ánh mắt băn khoăn một
vòng xung quanh, dặn Lưu Trọng Tề đóng kỹ cửa sổ, khoác thêm áo khoác đi ra ngoài.