Trong lòng Lưu Trọng Tề biết mấy kẻ lừa đảo này chẳng phải dạng tốt lành gì, nhưng tư duy con người có quán tính, giống như dân chơi cổ phiếu
thấy hôm nay giá cổ phiếu tăng sẽ cảm giác ngày mai nó vẫn tiếp tục
tăng, thiếu niên từ nhỏ chưa từng bị bắt nạt thấy nhân phẩm kẻ ác hơi có tí khởi sắc cũng cảm thấy đối phương có lẽ còn có tính người.
Cho nên lúc thấy gã đầu trọc, hai chân cậu như đóng đinh xuống đất, không
định chạy, cũng không hề phòng bị. Dù sao mấy gã này vừa thả cậu, còn
mời cậu ăn một bữa.
Gã đầu trọc ra tay quá nhanh, như mãnh ưng từ trên trời lao xuống vồ thỏ con tha đi, khiến người ta không kịp phòng bị.
Lưu Trọng Tề căn bản không phản ứng, cổ họng đã bị một bàn tay to lớn chặn
lại, sau đó hai chân cậu nhấc khỏi mặt đất, bị gã đầu trọc kẹp cổ xách
lên, vì không thở được nên bên tai toàn tiếng tim đập điên cuồng, trước
mắt tối sầm từng cơn.
- Lão tam!
- Sư huynh, anh làm gì thế?
Đừng nói Lưu Trọng Tề, ngay cả nhị sư huynh chân thọt và gã mặt sẹo đều kinh ngạc há hốc mồm nhìn gã đầu trọc.
Trên mặt gã đầu trọc ánh lên vết bóng dầu qua đêm, mắt hằn tơ máu như mạng
nhện, trán nổi gân xanh, như một con rối không cẩn thận bị quần ma nhập
xác, tiến vào cảnh giới ác quỷ trong truyền thuyết.
- 50 vạn.
Gã hàm hồ nói:
- Bảo người nhà thằng nhóc này cầm 50 vạn tới.
Nhị sư huynh chợt quát:
- Mày bóp chết nó mất!
Gã đầu trọc gầm lên:
- Nếu không em sẽ bóp chết nó!
Lưu Trọng Tề bắt đầu thiếu không khí, hai tay phí công cào cánh tay gã đầu trọc.
Thiếu niên vừa tròn 16 tuổi, khung xương đã bắt đầu nảy nở, nhưng phần cứng
khác hình như chưa theo kịp, rơi vào tay gã đầu trọc chỉ như sợi mì mềm
nhũn.
Gã mặt sẹo bật thốt:
- Nhưng, nhưng anh cũng không thể bóp chết nó trước khi lấy tiền chứ!
Nhị sư huynh:
- Câm họng! Thêm phiền! Cút xéo!
Nhưng câu “tùy việc mà xét” này của gã mặt sẹo lại khiến gã đầu trọc nghe
vào, quả nhiên hơi lỏng tay, một ngụm không khí dồn dập tràn vào phổi
Lưu Trọng Tề, sặc đến mức cậu muốn ói.
- Lão tam… Chí Dũng.
Nhị sư huynh chân thọt dịch về trước một bước, hai nếp nhăn pháp lệnh (1) bên khóe môi rũ xuống, trông vừa già vừa mệt mỏi:
- Đừng hồ đồ, đã lúc nào rồi, xem như anh xin em, em để sư huynh bớt lo được không?
(1) Nếp nhăn pháp lệnh: nếp nhăn từ mũi xuống môi.Tay gã đầu trọc run run, môi cũng run run, toàn thân dường như đều đang run.
- Mau buông ra đi!
- Không. Sư huynh, hai người đừng quản, chuyện hôm nay không liên quan tới hai người, có gì tự em đi tù.
Gã đầu trọc lắc đầu, lời nói vừa bình tĩnh vừa điên cuồng của gã bỗng nghẹn ngào:
- Dù sao trong bốn sư huynh đệ, em là đứa không có tiền đồ nhất, đáng
ghét nhất, từ nhỏ sư nương không thích em nhất, sư phụ cũng chê em ngu
ngốc, em đi rồi sẽ không lỗ! Em lấy một mạng đổi một mạng cho đại sư
huynh!
- Em nói tiếng người à?
Nhị sư huynh chân thọt giận đỏ mặt tía tai:
- Có phải em muốn làm anh tức chết mới cam tâm không?
Gã mặt sẹo ngập ngừng thò đầu ra:
- Việc… việc này í, anh bóp chết thằng nhóc, nhà nó cũng chưa chắc đưa
tiền, đưa tiền… đại sư huynh cũng chưa chắc chữa được… anh nói một mạng
đổi một mạng, nhưng, nhưng việc này chưa chắc mà…
Gã thọt giơ tay đẩy gã lảo đảo, gã mặt sẹo co vai rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.
Đúng lúc này, phía sau chợt có tiếng nói vang lên:
- Tôi cảm thấy lời này có lý đấy.
Ba tên cướp và con tin có mặt đều chấn động.
Cùng lúc đó, Cái Bang phát ra mật lệnh, tấm lưới lớn chôn sâu dưới lòng
thành phố được kéo lên, nắm lấy những biến động nhỏ nhất từ bốn phương
tám hướng.
Ông Dương đã ra tay, ông bảo Dụ Lan Xuyên ngồi nghỉ,
vươn đôi tay đồi mồi thong thả pha trà, làm nóng tách, hong khô ấm, rót
trà, lưu loát liền mạch:
- Tới đây.
Dụ Lan Xuyên không tập trung, đón lấy tách trà, vừa định lên tiếng thì ông Dương khoát tay ngắt lời anh:
- Đừng gấp, đợi.
Hơi trà bốc lên, ông Dương nhẹ nhàng nói qua làn hơi nước:
- Lúc trẻ, ông uống rượu không uống trà, còn xem thường uống trà, già
rồi, bị con cháu bắt cai rượu, từ từ mới biết ông sai, uống rượu là tu
hành, uống trà cũng là tu hành, đi đứng nằm ngồi là tu hành, sướng vui
đau khổ cũng là tu hành. Con phải để tâm tĩnh xuống, hôm nay ông Dương
giúp con, ngày mai nói không chừng ông sẽ duỗi chân ra đi, chuyện lớn
chuyện nhỏ trong võ lâm phải giao lại vào tay lứa trẻ các con, Tiểu
Xuyên à, các con phải biết tự tu lấy tâm mình.
Dụ Lan Xuyên nhấp ngụm trà nhưng không hề tiếp nhận lời chập chờn tiên khí này của đấng trưởng lão:
- Ông Dương, con cho rằng ông quy nguyên nhân không chính xác nên kiến nghị của ông không đủ tính khả thi.
Ông Dương bỗng chốc từ chùa cổ Hàn Sơn bị anh kéo về phòng họp văn phòng, nhất thời không hiểu sao.
Dụ Lan Xuyên:
- Em trai con mất tích, khả năng cao là bị bắt cóc, bị làm tổn thương,
cho nên có thể sẽ bị thương, bị tàn phế hoặc bị chết, bất kỳ kết quả xấu nào con cũng không thể tiếp nhận, không thể bàn giao với cha mẹ, cho
nên bây giờ con vô cùng, vô cùng lo lắng. Sở dĩ ông gặp chuyện có thể
bình tĩnh, là vì ông có cảm giác quyền lực và sức khống chế trong bang,
mà sức khống chế thường là vũ khí hữu hiệu chống lại lo lắng. Cho nên
khi ông nhìn về chuyện cũ, phát hiện mình trở nên nhẹ nhàng thoải mái,
kỳ thực rất có khả năng không phải vì ông tu được tâm mà vì năng lực của ông tăng lên theo tuổi tác nên có được sức khống chế nhiều hơn.
Ông Dương:
-...
Tiết huyền học đã biến thành tiết lý luận khoa học xã hội.
Dụ Lan Xuyên:
- Xin lỗi, bây giờ con nói nhiều lời thừa thãi như vậy kỳ thực cũng là đang chống lại sự lo lắng.
Đúng lúc này, điện thoại ông Dương vang lên, Dụ Lan Xuyên chợt ngồi ngay lại, Vu Nghiêm luôn hút thuốc bên ngoài cũng vọt vào.
Ông Dương quăng cho hai người ánh mắt bình tĩnh chớ nóng, ông bắt máy, lát sau, ông cúp, báo ra vài địa danh:
- Các huynh đệ mấy chỗ này báo từng thấy kẻ khả nghi nhưng không xác định có phải người chúng ta muốn tìm hay không, nhờ cảnh sát các cậu xác
nhận.
Vu Nghiêm nhảy lên:
- Rõ, chúng tôi chia nhau đi điều tra camera ở gần!
- Nơi như Yên Ninh có rất nhiều camera, thật đấy, không gạt anh đâu, chỉ
có cái xó xỉnh hẻm sau ao lầy kia là không có thôi nên mới có thể để các anh may mắn chạy thoát. Tối qua, anh này vác một người lớn tồng ngồng
như thế, nghênh ngang từ chỗ ao lầy về đây, không biết đã lọt vào bao
nhiêu ống kính, chỉ cần cảnh sát thu hẹp phạm vi điều tra, họ có kỹ
thuật có thể tìm được các anh.Cam Khanh dừng bước, cách nhóm ba gã lưu
manh chưa tới hai mét, lấy trong túi ra tấm thẻ gỗ bị gã đầu trọc đánh
gãy, rất lịch sự hỏi gã đầu trọc:
- Ngoài ra, cho tôi hỏi, cái này là anh để lại cho tôi à?
Nhị sư huynh chân thọt ban nãy chỉ hận không thể dùng tay xé cái đầu trọc
kia ra giờ thấy người ngoài lại tiến lên một bước, che trước mặt gã đầu
trọc:
- Là cao nhân phương nào?
- Không phương nào, cũng không phải cao nhân.
Cam Khanh xòe tay bất đắc dĩ, lộ ra một đoạn cổ tay nhỏ nhắn, tay phải vẫn đang khẽ run:
- Hôm đó vị đại ca đầu trọc này luôn theo tôi, tôi hơi sợ nên giả thần
giả quỷ, kỳ thực không có gì đâu, tại tôi rành khu đó còn anh thì không, có vài chỗ trông như ngõ cụt__thực ra nó có một khe nhỏ có thể chui
vào, chỉ cần gầy là được, chạy nhanh hai bước mà thôi. À, đúng rồi, tôi
còn cầm súng nhựa trẻ con chơi để bắn anh, tôi cũng không ngờ là bắn
trúng, có lẽ ngày hôm đó anh uống rượu.
Gã đầu trọc:
-...
- Chuyện đại khái là như vậy, nếu anh không có chỗ trút giận, cảm thấy
đánh con gái cũng yên tâm thoải mái thì cứ đánh tôi một trận là được, dù sao tôi cũng tới rồi, sẽ không đánh trả đâu. Chỉ cần không đánh chết
thì sau này sẽ không ai tìm anh gây phiền phức nữa.
Cam Khanh ăn nói nhũn nhặn:
- Thả cậu bé kia đi, chờ cảnh sát tới thì tính chất sự việc sẽ thay đổi đấy.
Lưu Trọng Tề nghe xong, không biết gom góp ở đâu ra lá gan anh hùng, giãy mạnh:
- Chị mau... ưm... mau chạy đi!
Cam Khanh thở dài___cậu nhóc này nhớ ăn không nhớ đòn, chắc do chưa bị đòn đau, vẫn tốt, xem ra không hề chịu khổ sở gì.
- Trút giận con mọe mày!
Gã đầu trọc nghẹn ngào lạc giọng:
- Bảo nhà thằng nhóc này đem 50 vạn tới, bớt nói nhảm!
- Tôi không biết anh cần 50 vạn làm gì.
Cam Khanh lại đi về phía họ mấy bước, rất bình tĩnh nhìn thẳng gã đầu trọc:
- Nhưng hiện tại cảnh sát đã lập án, anh từng xem ti vi cũng biết, cảnh
sát chắc chắn sẽ không để các anh một tay giao người, một tay giao tiền. Vậy đến lúc đó anh định làm sao? Thực ra anh cũng không biết, đúng
không?
Gã mặt sẹo đẩy cô một cái theo bản năng:
- Đừng qua đây!
Cam Khanh như một con diều nhẹ, bị gã mặt sẹo đẩy một phát là lùi liền mấy
bước, đất ở thôn thành phố không bằng phẳng, cô bị vấp chân ngã, túi vải trên vai cũng lăn ra đất, dính một lớp bụi.
Cô luống cuống duỗi cánh tay ra chống, bàn tay lập tức bị trầy rách da.
Cam Khanh “ui da” một tiếng, nhếch nhác cười khổ:
- Đại ca, anh ra tay thật với tôi à.
Nhị sư huynh chân thọt hơi nhấc vai, đứng thẳng như có điều suy
nghĩ___người từng luyện võ thì lúc ngã về sau sẽ không duỗi tay ra chống xuống đất, làm vậy rất dễ bị thương, đây là bài học đầu tiên sư phụ dạy lúc nhỏ.
Có lẽ sợ ngã tiếp nên Cam Khanh dứt khoát ngồi luôn dưới đất không đứng dậy, phủi phủi bụi trên tay, cô cười:
- Tôi luôn cho rằng, một người thật sự cần tiền sẽ làm việc có kế hoạch
hơn, anh như vầy là đang trút giận__oán cần tiền, oán tiêu tiền, oán
mình không đủ bản lĩnh, không kiếm được tiền... mượn rượu giải sầu, tỉnh rượu lại oán mình không giữ được miệng...
- Câm miệng!
Gã đầu trọc bắt đầu phun đầy lời tục tĩu.
Vẻ mặt Cam Khanh không đổi, giống như chỉ đang nghe chó sủa, đúng lúc này, nhị sư huynh chân thọt chợt ra tay nhưng không phải đối phó Cam Khanh
mà là đưa bàn tay đánh nghiêng qua, đập vào khuỷu tay gã đầu trọc, đánh
trúng gân tê, cánh tay bóp cổ Lưu Trọng Tề của gã đầu trọc chợt mất sức, nhị sư huynh chân thọt lôi Lưu Trọng Tề ra.
Gần như cùng lúc, gã đầu trọc phản ứng lại, hét to một tiếng, giữ lấy vai Lưu Trọng Tề, hai
sư huynh đệ mỗi người túm một bên con tin xui xẻo, giống như muốn biểu
diễn tay không xé thịt.
Nhị sư huynh chân thọt:
- Buông-tay!
Gã đầu trọc cứng cổ thở hổn hển.
Khóe môi Cam Khanh khẽ cong, vô cùng thích thú hóng hớt loại tình tiết nội chiến này.
Cô cảm thấy độ lửa cũng xêm xêm rồi mới ở bên cạnh dùng giọng mơ màng dùng để dao động mấy kẻ vung tiền phung phí trong tiệm, âm u nói chen vào:
- Đại ca, anh mượn rượu giải sầu, tỉnh rượu hối hận và mượn người trút
giận, sau đó lại càng hối hận, hai chuyện này về bản chất không có gì
khác nhau. Nếu anh căm hận tật nghiện rượu của mình như thế thì vì sao
còn dính vào nó mãi? Một cái hố rốt cuộc có thể vấp chân anh bao nhiêu
lần?
Gã đầu trọc bỗng run lên.
Cam Khanh:
- Trước
khi cảnh sát đến, hết thảy vẫn còn kịp. Bây giờ anh thả cậu ta sẽ không
tính là bắt cóc tống tiền. Có lúc một bước đi sai là cả đời đầy chông
gai trắc trở, nhìn người khác đường to rộng mở mà anh chẳng thể bước
qua, có đáng không?
Gã đầu trọc không biết nghe lọt bao nhiêu nhưng nhị sư huynh chân thọt hơi sững sờ, ngơ ngẩn.
Gã mặt sẹo gấp muốn khóc:
- Tam sư huynh, anh nhanh lên được không?
Nhị sư huynh hoàn hồn, ánh mắt hơi lóe, nhẹ giọng:
- Chuyện tiền bạc, bệnh của đại sư huynh, ba anh em ta cùng nghĩ cách, nghe lời nào.
Hai gò má gã đầu trọc bạnh ra căng cứng, sau chốc lát, ngón tay sắp bấm vào trong thịt Lưu Trọng Tề cuối cùng dần dần nới lỏng.
Mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhị sư huynh chân thọt kéo thiếu niên sắp bị dọa khóc về phía mình:
- Chí Dũng, em...
Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Các cảnh sát khoanh vùng được vị trí bọn cướp lại cứ nhè ngay lúc này chạy tới.
Sớm mấy phút, họ sẽ gặp các phần tử tội phạm cực kỳ hung ác, bắt hoặc đánh
chết đều là lẽ đương nhiên. Muộn mấy phút, nhị sư huynh chân thọt sẽ trả Lưu Trọng Tề cho Cam Khanh, chuyện này có lẽ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Song...
Có lẽ số mệnh cũng mềm nắn rắn buông, ông trời chỉ chuyên chọn mấy kẻ xui xẻo để chơi đùa.
Cam Khanh ngẩn người, không vui ngược lại còn kinh hãi, thầm nghĩ: “Hỏng bét!”
Nhị sư huynh chân thọt và gã đầu trọc trong cơn hoảng sợ, vô thức làm cùng
một chuyện___hai người cùng dùng sức mạnh nhất kéo Lưu Trọng Tề về phía
mình, nhị sư huynh chân thọt nắm cổ thiếu niên kéo, gã đầu trọc vì cao
nên quơ tay ngay mũi miệng Lưu Trọng Tề.
Gã thọt nghĩ: lão tam còn trẻ, tội này cứ để kẻ tàn phế như mình gánh thay.
Gã đầu trọc nghĩ: mình không thể liên lụy sư huynh.
Họ quanh năm đi bên lề xã hội, vừa thấy người mặc đồng phục sẽ vô thức cảm thấy mình có tội, nhất thời, trong đầu chỉ có “dựa vào nơi hiểm yếu để
chống lại” và “nhận tội đầu hàng”, trước mắt dường như không có con
đường thứ ba.
Chỉ có người sống nhẹ nhàng thoải mái, tư duy mới khoáng đạt, còn những kẻ cùng đường mạt lộ đều không biết tùy cơ ứng biến.
Nhưng thứ mà hai vị đây cướp là một người sống sờ sờ, một trái một phải kéo như vậy thì cái cổ nhỏ của Lưu Trọng Tề ắt gãy mất!
Đúng lúc này, một cái bóng như u linh chợt lướt qua, bàn tay khô gầy thình lình xen vào___