Đỗ Quyên nhìn lên,
chỉ thấy Niên bộ đầu mang theo một đôi vợ chồng đi đến, vừa nhìn đã biết là gia đình nông dân, quỳ xuống dập đầu với Triệu Ngự sử .
Diêu Kim Quý và Dương Ngọc Vinh rõ ràng đều nhận ra bọn họ.
Diêu Kim Quý hiện ra vẻ khốn hoặc. Dương Ngọc Vinh ẩn lộ thần sắc kinh hoảng.
Triệu Ngự sử ra lệnh cho đám người Đỗ Quyên lui sang một bên, thẩm vấn hai vợ chồng mới đến trước.
Vợ chồng Vu gia đến tìm khâm sai đại nhân cáo trạng Dương Ngọc Vinh.
Tháng 4 năm nay, Dương Ngọc Vinh giả danh, xâm chiếm đồi trà của Vu gia. Vu
gia nộp đơn kiện lên huyện nha Sơn Dương, nhưng huyện thừa Diêu Kim Quý
lại che chở Dương gia, khiến Vu gia mất đi đồi trà, cha mẹ già Vu gia
không chịu nổi đả kích, uất ức mà chết!
Diêu Kim Quý tự cho
là xử trí công chính, vốn tâm rất trấn định, nhưng dưới sự thẩm vấn của
Triệu Ngự sử, không khỏi đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Tuy hắn xuất thân hàn môn, nhưng từ nhỏ được
thân trưởng phủng ở lòng bàn tay lớn lên, ta cần ta cứ lấy, đạo lý đối
nhân xử thế không thong. Sau 10 năm gian khổ học tập, cũng là lần đầu
đạp lên sĩ đồ, không hề có kinh nghiệm lịch lãm chốn quan trường, lúc ấy nhận đơn kiện, phán định đây là một án kiện mua bán điền sản bình
thường, Dương gia cũng đã thanh toán ngân lượng cho Vu gia, bởi vậy kết
án vô cùng dễ dàng.
Nhưng Triệu Ngự sử là loại người nào?
Hắn kinh nghiệm phong phú, ánh mắt độc đáo sắc bén, cũng giống như xử vụ án Hoàng gia vừa rồi, chỉ vài câu hỏi, đã đưa ra những điểm đáng ngờ của
vụ án, nhìn không sót thủ đoạn của Dương Ngọc Vinh là mượn danh nghĩa
mua bán chiếm lấy đồi trà của Vu gia. Diêu Kim Quý liền hoảng sợ.
Không chờ Triệu Ngự sử phán quyết, một nha dịch lại chạy vào, trình lên một
phong thư cho Triệu Ngự sử, nói là một bé trai đưa đến, là một chứng từ
cho khâm sai đại nhân.
Triệu Ngự sử mở ra vừa đọc, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Dương Ngọc Vinh.
Bên ngoài đường hỗn loạn có người la hét ầm ĩ, kêu Trần phu nhân, nói không thấy tiểu thư.
Trần phu nhân nghe xong kinh hoảng vạn phần, cũng không để ý quy củ, đứng lên chạy ra ngoài.
Triệu Ngự sử cầm thư trong tay, "ba" một tiếng vỗ vào án, lạnh lùng nói: "Hôm qua Trần Thanh Đại đã rời nhà ra đi! Đây là thư nàng nhờ người đưa cho
bản quan. Dương Ngọc Vinh, điêu dân tâm tính ác độc, đến cùng ngươi đã
làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm đây? Còn không khai thật ra!"
Trần phu nhân vừa đứng lên, nghe vậy lại "bùm" một tiếng té ngã.
Thì ra, Trần Thanh Đại biết đã không thể tái hợp với Hoàng Nguyên, tan nát
cõi lòng, lại vô tình phát hiện gian tình của mẹ và dượng, giận dữ vì
nhục nhã, không thể ở nhà được nữa, nên lên kế hoạch mang theo nha hoàn
Vân Phương rời nhà ra đi, muốn sinh hoạt tiêu dao tự tại không người
quản.
Tuy nàng tùy hứng, nhưng chịu nghe lời Hoàng Nguyên nói.
Nói tới, nàng đã mười mấy tuổi, được Hoàng Nguyên chỉ bảo còn nhiều hơn mẹ ruột.
Hôm đó tại Giang Tâm đảo, trước khi chia tay Hoàng Nguyên nói với nàng một
lúc, nàng nghe lọt được, bởi vậy nàng không thể oán trách mẫu thân,
nhưng không nghĩ buông tha Dương Ngọc Vinh ác độc lại vô sỉ. Nếu không
phải hắn, nàng và Hoàng Nguyên cũng sẽ không bị đánh vỡ uyên ương.
Vì thế, chạng vạng ngày hôm qua nàng đã viết một phong thư cho Triệu Ngự
sử, tố giác chuyện Dương Ngọc Vinh năm xưa rõ ràng nhìn thấy Phùng Thị
hôn mê sau khi sinh con trên núi hoang vu, lại ôm đi con trai của nàng,
cùng với nội tình chuyện xâm chiếm đồi trà Vu gia, còn nói đều do chính
tai nàng nghe dượng nói.
Nàng không tố giác Trần phu nhân tư thông với Dương Ngọc Vinh, không phải là nàng không dám. Nàng làm việc
quen bừa bãi, nay lại muốn thoát li cái lồng vàng đó, không có gì không
dám làm, bất quá nàng nhớ kỹ sự chỉ bảo của Hoàng Nguyên là không thể
bất hiếu mà thôi.
Sau đó, nàng cho một tên sai vặt trong nhà mười lượng bạc, dặn hắn đợi ngày mai lặng lẽ đưa thư đi dịch quán, giao cho ngự sử đại nhân, nói đây là chứng từ quan trọng cho án kiện, làm
xong đại nhân còn có thưởng.
Đứa bé kia đi dịch quán trước. Không tìm được Triệu Ngự sử, mới chạy tới công đường phủ nha.
Triệu Ngự sử đọc thư Trần Thanh Đại, cùng với vụ án trước mắt, sao không nổi giận được.
Dương Ngọc Vinh phủ rạp dưới đất, nơm nớp lo sợ nói: "Đại nhân. Tiểu nhân..."
Hắn không biết Trần Thanh Đại nói gì trong thư, nên không thể trả lời.
Tuy Trần phu nhân không có kiến thức lớn gì, nhưng có chút thủ đoạn gian
xảo. Nàng thấy Dương Ngọc Vinh bị ngự sử đại nhân chất vấn khiển trách,
mắt thấy sẽ có chuyện xảy ra, vừa lúc vợ chồng Hồ quản gia tìm nàng về
chuyện Trần Thanh Đại, nàng liền quay đầu nhìn lên trên, khóc thỉnh ngự
sử đại nhân làm chủ.
Nàng nói, Hồ quản gia trông nom gia
đình không nghiêm, tiểu thư ngay dưới mắt rời nhà, cả một đêm mà không
phát hiện; hơn nữa nữ nhi Hồ quản gia Vân Phương chính là nha hoàn hầu
hạ bên người Trần Thanh Đại, biết chủ tử muốn rời nhà ra đi, không hồi
báo mà còn đi theo; đứa bé đưa thư cũng là cháu trai của Hồ quản gia, có thể thấy được việc này Hồ quản gia biết, điêu nô này an tâm để nhi nữ
duy nhất của nàng ra đi, giỡn mặt với nàng nàng.
Vợ Hồ quản gia chính là Hồ ma ma của Trần phu nhân.
Nàng vì nữ nhi Vân Phương không thể làm tròn bổn phận chăm sóc người mà lo
sợ không yên, vừa trách Trần Thanh Đại tùy hứng làm bậy liên luỵ nữ nhi
của mình, còn sợ Trần phu nhân giận chó đánh mèo. Quả nhiên Trần phu
nhân giận chó đánh mèo, đem vợ chồng bọn họ cáo quan.
Hồ ma ma
vừa sợ vừa hoảng, biết việc này không tốt, dù sao đã không hay ho, không bằng liều mạng. Trần gia càng loạn, cơ hội bọn họ chạy trốn càng lớn,
bởi vậy khóc thét mấy phen, đem chyện ngày đó Trần Thanh Đại phát hiện
phu nhân và di lão gia tư tình nói trên công đường, chứng minh Trần
Thanh Đại rời nhà ra đi cùng bọn họ không quan hệ.
Nhất thời cả sảnh đường ồ lên, mọi người đều khinh bỉ nhìn Trần phu nhân và Dương Ngọc Vinh.
Trần phu nhân chỉ một lần sơ sẩy, quên mất Hồ ma ma biết rõ chuyện của mình
mà chọc cho nàng nóng nảy, trở mặt ngay tại công đường, chính là "Trời
làm bậy, còn đường sống; tự làm bậy, không thể sống."
Nàng đương nhiên không chịu nhận việc này, ra sức mắng Hồ ma ma vu tội chủ tử.
Hồ ma ma đã nói ra là không có đường rút lui, dĩ nhiên phải chứng thực
chuyện này, bởi vậy cung cấp rất nhiều chứng cớ, càng nói càng chi tiết.
Trần phu nhân liều chết không nhận, chủ tớ hai người đối chất ngay trên công đường.
Dương Ngọc Vinh biết tai vạ đến nơi, phủ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu.
Hắn biết, nói xạo không có ích lợi gì , hôm nay hắn trốn không được.
Hoàng Nguyên nghe nói Trần Thanh Đại rời nhà đi, không khỏi ngẩn ra. Nghe
thêm Trần phu nhân và Dương Ngọc Vinh tư thông, nhất thời tức giận không thôi, đồng thời vì Trần Thanh Đại lo lắng: từ nhỏ nàng quen tùy hứng
kiêu ngạo, chịu sự khuất nhục và đả kích này, còn không biết sẽ làm ra
chuyện gì nữa!
Tuy hắn tuy không thích biểu muội này, nhưng
vẫn còn chút tình huynh muội. Lúc trước có Trần phu nhân, hắn có thể
không để ý tới. Nay Trần phu nhân làm ra chuyện này, Trần Thanh Đại
không có khả năng trở về, một mình nàng mang theo một nha hoàn lưu lạc
bên ngoài, hắn có thể nào không lo lắng!
Hoàng lão cha bật kêu lên "báo ứng", thống khoái không thôi.
Hắn nghe nói Dương Ngọc Vinh năm xưa nhìn thấy con dâu cả hôn mê ở trên
núi, còn ôm đi cháu trai, tức giận đến phát cuồng. Giờ nhìn thấy hắn
không hay ho, dĩ nhiên tâm như ý.
Một sóng chưa yên, sóng khác lại nổi lên, Niên bộ đầu lại tiến vào hồi bẩm: chủ bộ huyện Sơn Dương Nghiêm Phong cầu kiến.
Bởi Vu gia tố cáo Diêu Kim Quý tại huyện nha Sơn Dương, huyện tôn nghe nói
vợ chồng Vu gia đã đi tới phủ thành tìm khâm sai đại nhân cáo trạng,
muốn lật lại bản án, không làm gì sẽ ra chuyên nên mệnh Nghiêm chủ bộ
đưa án này lại đây cùng nhau thẩm tra xử lý, nhân chứng vật chứng tương
quan và hồ sơ vụ án đều mang đến .
Diêu Kim Quý nghe xong, mặt xám như tro tàn.
Trừ Nghiêm Phong, đệ đệ Dương Ngọc Vinh là Dương Ngọc Hoa cũng tới, nói rõ
Diêu Kim Quý đức hạnh bại hoại, lật lọng, muốn từ hôn.
Hắn
sớm tới, vốn là muốn vì nữ nhi tranh thủ vị trí chính thê. Thấy tình thế chuyển biến đột ngột, vội sửa miệng, lấy cớ Diêu Kim Quý lừa hôn, thừa
cơ cầu từ hôn.
Triệu Ngự sử thấy càng kéo càng xấu xa dơ
bẩn, tức giận vạn phần, bởi vụ án đã rõ ràng, nhân chứng vật chứng đầy
đủ, nên dùng thủ đoạn lôi đình phán quyết:
Dương Ngọc Vinh
tâm địa ác độc, chiếm đoạt con kẻ khác, hối lộ huyện thừa huyện Sơn
Dương Diêu Kim Quý xâm chiếm điền sản Vu gia, khiến hai lão Vu gia khó
thở bỏ mình, lại cùng em vợ tư thông, đức hạnh bại hoại, lưu đày hoang
đảo, muôn đời không được trở về!
Sơn Dương huyện thừa Diêu
Kim Quý, xử án không rõ, khiến hai lão Vu gia khí công tâm bỏ mình, hơn
nữa trước thu nhận tài vật Dương gia, sau cùng Dương gia nữ định thân,
khó thoát hiềm nghi che chở, cũng lưu đày hoang đảo, không xá không được trở về!
Phán quyết xong, mọi người trên công đường câm như hến.
Hoàng Chiêu Đệ kêu thảm một tiếng té xỉu.
Diêu Kim Quý vội vàng đỡ lấy, bi thiết kêu "nương", vẻ mặt thống hận nhìn về phía Dương Ngọc Vinh.
Hoàng Chiêu Đệ chỉ là khí nộ công tâm, rất nhanh đã tỉnh dậy.
Không như Diêu Kim Quý hận Dương Ngọc Vinh, nàng chỉ trách Đỗ Quyên.
Mắt thấy vinh hoa phú quý tới tay vội hóa thành hư không, tiền đồ nhi tử bị hủy hết, vạn loại cảm xúc khó bình, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Đỗ
Quyên, cắn răng nghiến lợi nói: "Đều do tai họa tinh này! Nếu không phải do ngươi, Kim Quý không rôi vào cảnh như vậy..."
Triệu Ngự
sử giận tím mặt, lớn tiếng quát: "Vô tri lại ích kỷ xuẩn phụ! Lúc này
không biết ăn năn, còn muốn đem sai lầm do phẩm chất của hắn đổ lên
người khác. Lúc trước mẹ con ngươi lừa gạt bất hiếu thân trưởng, kết quả đều do ngươi dung túng, cũng là ngươi ra mặt cáo huynh đệ và cháu nhà
mẹ đẻ, bản quan cách chức huyện thừa của hắn, chính là nể tình ngươi là
mẹ ruột hắn, cho hắn thay ngươi gánh tội mà thôi. Hiện Diêu Kim Quý thêm tội, sai phạm trong xử án, đủ lưu đày hắn. Bởi vậy, bản quan phán ngươi tội ngỗ nghịch, hộ tống nhi tử cùng lưu đày hải ngoại!"
Hoàng Chiêu Đệ nghe xong cũng không có nhiều phản ứng, thần sắc ngây ngốc.
Ngược lại, Diêu Kim Quý nhớ tới nương từ nhỏ luôn che chở mình, chuyện gì
cũng theo ý mình, không ngừng rơi lệ, dập đầu thỉnh cầu Triệu Ngự sử,
muốn thay nương gánh tội.
Triệu Ngự sử cười lạnh nói: "Ngươi gánh nổi sao? Nếu lại thêm tội, ngươi sẽ bị phán trảm hình. Ngươi có nghĩ rõ ràng chưa?"
Diêu Kim Quý trợn mắt há hốc mồm.
Hắn còn không muốn chết, cảm thấy chỉ cần sống sót là còn hy vọng.
Hoàng gia ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cảnh này, đều không lên tiếng.
Hoàng Nguyên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Nghiêm chủ bộ, trong lòng cảnh giác vạn phần.
Vốn là hắn muốn mượn đao giết người, bất quá chỉ nhẹ nhàng thôi động một
chút, vậy mà người này nắm lấy cơ hội, đem án này tra rất rõ ràng, làm
cho Diêu Kim Quý không có cơ hội xoay mình.
Sĩ đồ hiểm ác, đây là một tiêu biểu hiển nhiên!
Hoàng Chiêu Đệ và Diêu Kim Quý bị hoạch tội, hắn không lên tiếng, lại đi ra
quỳ xuống vì Dương Ngọc Vinh cầu tình, "Luật pháp sâm nghiêm, Dương đại
gia xâm phạm tài sản, học sinh không có quyền cũng không thể can thiệp.
Nhưng năm đó Dương đại gia cứu tính mạng học sinh, học sinh vô cùng cảm
kích. Tuy hắn có ý bắt cóc học sinh, lại vì mang về nhà thu làm con
nuôi, không có ác ý, bởi vậy, học sinh khẩn cầu đại nhân khứ trừ tội
'Chiếm con người khác'."
Đỗ Quyên thấy Cảnh phu tử nhìn chằm chằm vào bọn họ, cũng vội lên tiếng xin xỏ: "Hoàng gia ta cũng cảm kích ân cứu mạng của Dương đại gia với đệ đệ, không so đo hắn nhất thời tư
tâm, xin đại nhân miễn Dương đại gia tội này. Tội khác chúng ta không
dám cầu. Biết rõ cầu cũng vô dụng, còn đi cầu, đó là dối trá làm bộ làm
tịch!"