Người Dương gia tới nói, 14 năm trước nhà hắn
từ miệng sói cứu đuợc một đứa bé sơ sinh, cũng từng đến thôn Thanh Tuyền nghe ngóng qua, cũng không nghe nói nhà ai bị mất con. Vì thế hắn mang
về nuôi như con ruột, còn đưa hắn đi thư viện phủ thành đọc sách, nay
trúng tú tài.
Ai ngờ hôm kia không biết vì chuyện gì, đứa nhỏ này vào đại lao.
Dương đại gia đi thăm, thương tâm nói ra thân thế của hắn.
Đứa bé kia hy vọng tìm được cha mẹ ruột, muốn gặp mặt.
Dương đại gia liền phái người hỏi thăm chung quanh.
Trong lúc vô ý phát hiện con trai Phùng gia ở thôn Đại Dương Trấn Hắc Sơn bề
ngoài rất giống đứa nhỏ nhặt được này, mới tìm hiểu nguồn gốc, lần mò
tìm đến Hoàng gia thôn Thanh Tuyền.
Hai vị khác là Niên bộ đầu và thuộc hạ của hắn ở nha môn phủ Kinh châu, phụng mệnh cùng hạ nhân Dương gia đến tra hạch việc này. Bọn họ nói, rốt cuộc Dương Nguyên có phải là con trai Hoàng gia hay không, chỉ dựa vào miệng nói còn chưa đủ, muốn
Hoàng gia phái người đi nha môn, giáp mặt đưa ra chứng cớ xác nhận.
Việc này là Nhậm Tam Hòa nói cho Đỗ Quyên biết.
Đỗ Quyên lập tức hỏi ra mấu chốt, "Dương Nguyên đã xảy ra chuyện gì?"
Dương gia chịu buông tay, có phải cùng việc này có liên quan hay không?
Nhậm Tam Hòa nhẹ giọng nói: "Ta phỏng chừng khẳng định có liên quan, nhưng
bọn hắn không chịu nói. Nói ra cũng không có chuyện lớn gì, đến nha môn
sẽ rõ ràng."
Đỗ Quyên lại hỏi: "Dương gia thật chịu buông tay?"
Nhậm Tam Hòa gật đầu nói: "Người kia nói Dương gia đại gia nói, có thể nhìn
thấy con nuôi và cha mẹ ruột đoàn tụ, là việc tốt tích đức, nguyện ý trả nhi tử về Hoàng gia."
Đỗ Quyên hoài nghi nhíu mi.
Nhậm
Tam Hòa nói nghĩ nhiều vô dụng, đợi ngày mai đi phủ Kinh châu rồi nói
sau, nhưng phỏng đoán là sẽ không bị liên lụy gì, bởi vì đứa con trai
này bị mất mười mấy năm.
Lập tức thương nghị chút biện pháp, chia nhau hành động.
Buổi tối, bởi Hoàng gia không có chỗ an bài, ba người này bị an trí đến ở
Lâm gia. Tỷ muội Đỗ Quyên tự mình làm đồ ăn đưa qua, huynh đệ Lâm Xuân
và Hoàng Tiểu Bảo ăn uống chung với bọn họ.
Buổi tối, các thiếu niên quanh co hỏi chi tiết Dương Nguyên phạm tội.
Đây cũng là Nhậm Tam Hòa giao phó, nói bọn họ còn nhỏ, không làm cho người ta cảnh giác.
Đoán không sai, nhưng những người kia chết cũng không lộ ra chút gì, cũng không có biện pháp.
Lâm Xuân để ý quan sát. Buổi tối hắn cố ý ngăn cách Niên bộ đầu và hai
người khác, an bài hắn ở trong phòng của mình bên Tây sương, đích thân
tiếp đón hắn.
Niên bộ đầu đối với gia đình nông dân không để
trong mắt, nhưng đến Lâm gia, nhìn thấy phòng ốc chỉnh tề, đồ đạc trang
hoàng trong phòng, không khỏi chấn động, kềm chế lắm mới không lộ ra
thần sắc khác thường.
Sau bữa cơm hắn cùng Lâm Xuân đi Tây sương, chỉ thấy bàn, y án, đại bình phong, trên tường trên là tấm đá điêu khắc lớn kiểu cổ xưa rất đại khí. Đi vào phòng ngủ, tủ, giường, tấm bình
phong thập phần tinh mỹ, hiện ra hết phong cách cổ nhã; trên tường treo
cung tiễn, đoản đao, phía trước cửa sổ là bàn để sách vở, bút mực và
những dụng cụ văn phòng khác. Miệng há to còn chưa khép lại, lại nhìn
thấy một con mãnh hổ sống sờ sờ từ trước giường đứng dậy, làm hắn dựng
hết lông tóc, nhất thời cả kinh mặt không còn chút máu, mau chóng lui ra ngoài cửa.
Lâm Xuân quát ngừng Như Gió, đuổi nó ra ngoài, sau đó gọi bộ đầu tiến vào ngồi, nói không có gì đáng ngại, nói còn hổ này là
hắn nuôi. Niên bộ đầu kinh hoảng thầm đánh giá hắn.
Không dễ dàng thảnh thơi ngồi, Đông Sinh nghe lệnh của Đỗ Quyên đưa đến 2 bàn trái
cây, là đào hạnh trưởng thành sớm trong núi, đựng trong khay tiên cô
hiến thọ bưng vào.
Bàn gỗ được khắc hình tiên nữ hai tay đỡ lấy
cái khay, dâng lên, thần thái phiêu dật, phong thái nho nhã, không có
cảm giác mị tục, điêu khắc trông rất sống động, giống như đúc.
Hai mắt Niên bộ đầu nhìn chằm chằm cái mâm kia không dời đi được.
Lâm Xuân nói: "Bộ đầu thích món đồ chơi này, quay đầu ta đưa một bộ cho bộ đầu."
Niên bộ đầu vội cười nói: "Từ chối thì bất kính, hổ thẹn." Lại thấy cách
hắn nói năng có chút lưu loát, không giống thiếu niên nông thôn bình
thường, nên thu liễm vẻ ngạo mạn, cùng hắn tán gẫu.
Lâm Xuân vẫn
chưa truy vấn tình hình Dương Nguyên, chỉ lưu tâm nghe hắn nói những
chuyện lạ ở phủ thành. Trước khi nghỉ ngơi, hắn lấy một cái hộp trang
điểm bằng gỗ hương nam, cùng với một bao lộc nhung loại tốt đưa cho Niên bộ đầu.
Hộp trang điểm là gần đây hắn cùng Đỗ Quyên suy nghĩ ra
kiểu mẫu, chung quanh trên dưới đều khắc hoa văn sơn thuỷ, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh. Ngọn núi ngay ở nắp hộp chính là ngọn núi cao
nhất, còn lại là rừng cây cổ thụ, thác nước chảy qua những tảng đá hình
thù kỳ dị liên miên không ngừng, vây quanh bốn mặt khác của hộp.
Trong hộp còn có càn khôn, cơ quan khéo léo, tinh xảo phi thường.
Lộc nhung là Nhậm Tam Hòa mang đến muốn hắn đưa cho Niên bộ đầu.
Niên bộ đầu nhớ tới vợ thích phong nhã, cười không khép được miệng.
Lần này, không chờ Lâm Xuân hỏi, hắn chủ động nói ra: "Đừng lo lắng cho
Dương Nguyên. Hắn không có việc gì. Chỉ cần chứng thực thật là nhi tử
Hoàng gia, chỉ quản nhận lại hắn."
Nhưng hắn chỉ nói một câu này, rồi không chịu nói thêm.
Điều này cũng đủ.
An trí hắn xong, Lâm Xuân liền tới Hoàng gia tìm Đỗ Quyên, nói cho nàng biết lời này.
Tuy Đỗ Quyên không rõ nội tình, cũng biết Dương Nguyên hẳn là vô sự.
Lập tức tạm không nói tới chuyện này, mà nói tới chuyện ngày mai rời núi.
Đầu tiên định chuẩn bị cho Hoàng Lão Thực, Phùng thị, Nhậm Tam Hòa và Đỗ
Quyên đi, nhưng Hoàng Ly đòi đi nói lần này bất cứ giá nào nàng cũng
muốn rời núi đi xem một chút. Đỗ Quyên thấy nàng thông minh lanh lợi so
với mình mạnh hơn, liền đáp ứng.
Hoàng Tiểu Bảo cũng muốn đi, Đỗ
Quyên nhờ hắn ở nhà chiếu khán, bởi vì trong nhà chỉ còn một mình Hoàng
Tước Nhi. Nhà tiểu di cũng chỉ còn có Phùng Minh Anh và 2 đứa trẻ, cũng
cần người chiếu khán. Hoàng Tiểu Bảo thấy vậy mới không kiên trì.Lâm
Xuân thấy Đỗ Quyên đổi tới đổi lui vội, cảm nhận được sự chờ đợi và nôn
nóng của nàng, nên nói với nàng: "Ta cùng đi với các ngươi."
Đỗ Quyên ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên trong lòng bất an và không đành lòng.
Sau khi từ núi trở về, hắn bận trước bận sau, giúp chiêu đãi người hỏi thăm tin tức, hưng phấn không khác gì tỷ muội của mình, phảng phất như đó là đệ đệ của hắn.
Nhưng là...
Tuy nàng đã sớm nói cho hắn chuyện của Dương Nguyên nhưng chưa nói chuyện bọn họ không phải là huynh muội ruột thịt.
Bởi vì, nói ra sẽ dính líu đến lai lịch của nàng.
Còn có, việc này ngay cả Phùng Thị cũng không thẳng thắn, nàng làm sao nàng biết được?
Nếu phải nói rõ, phải đem gốc gác nàng mang theo ký ức xuyên việt lộ ra ngoài.
Đây là chuyện duy nhất trước mắt nàng không thể nói cho hắn biết.
Nghĩ đến hắn cao hứng cùng nàng đi nghênh đón "đệ đệ sinh đôi" của nàng, nếu biết đệ đệ này chính là phu quân kiếp trước của nàng, hắn sẽ phản ứng
như thế nào?
Đỗ Quyên không đành lòng tưởng tượng.
Nàng
nhìn Lâm Xuân ngẩn người. Từ nhỏ nàng đã đề phòng cẩn thận, nhồi nhét
quan niệm hai người chỉ có thể trở thành huynh muội, không thể thành
thân, vì sao vẫn đi đến bước này?
Lâm Xuân cho rằng nàng không muốn phiền toái mình, ném cho nàng một cái
nhìn trấn an mỉm cười, nói: "Ta đi với các ngươi, cũng có thể thêm một
chân chạy. Lại nói, ta cũng muốn đi phủ thành xem, ta còn chưa có đi
qua. Lúc trước ta có nghe chút tin tức từ Niên bộ đầu, hắn còn giật giây ta đi phủ thành mở cửa hàng đó."
Lúc này vợ chồng Lâm Đại Đầu
cũng có mặt, nhiệt tâm nói: "Đỗ Quyên, để Xuân Nhi đi với các ngươi
thôi. Nhà đã xây xong, những chuyện khác sớm hay chậm một ngày cũng
không quan trọng. Nhà chúng ta lao động nhiều, việc đồng áng cũng không
thiếu một mình hắn."
Hoàng gia vậy mà có con trai, hơn nữa nhi tử này sắp trở về, còn là tú tài, Lâm Đại Đầu đương nhiên sẽ không bỏ qua
cơ hội vì Hoàng gia này. Huống hồ hắn vốn là Hạ Sinh tiểu cữu (em vợ),
Lâm gia xuất lực cũng nên.
Đỗ Quyên thấy hắn nói như vậy, ngẫm
lại, Lâm Xuân cũng nên đi ra xem một chút. Nếu là có thể cùng Cửu Nhi đi ra khỏi vùng núi sâu này, bước vào vùng trời đất rộng lớn hơn, vô luận
là sự nghiệp hay là hôn nhân, đều đem lại nhiều cơ hội hơn.
Nghĩ xong, cười gật đầu với hắn nói: "Vậy thì cùng đi."
Nói định sau, Lâm gia rời đi.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương còn không chịu đi về, còn đang suy nghĩ dặn
dò, chỉ tiếc tuổi lớn, không thể cùng đại nhi tử đi ra ngoài đón cháu
trai.
Đỗ Quyên thúc bọn họ nói: "Gia gia, nãi nãi, các ngươi trở
về đi. Chúng ta muốn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm. Có tiểu dượng đi
cùng chúng ta, không có việc gì. Chuyện của đệ đệ, chờ đến nơi sẽ hỏi rõ tình huống. Nếu có thể lập tức đón về càng tốt. Nếu không thể, ta sẽ
nhờ cha nuôi mang thư về nói cho các ngươi biết."
Hoàng đại nương lau nước mắt nói: "Đỗ Quyên, tốt xấu gì cũng phải đón huynh đệ ngươi về đến nha."
Cong người, len lén đưa cho nàng một cái bao nhỏ, bên trong là 30 lượng bạc
vụn, cho nàng cầm chuẩn bị dùng, "Nghe nói người trong nha môn chỉ nhận
bạc không nhận người. Ngươi cầm cái này cho tiểu dượng ngươi đưa lễ, van cầu các quan lão gia."
Đỗ Quyên kinh ngạc vạn phần. Mới nói chuyện, nãi nãi đã xoay người đi.
Nàng nhìn Hoàng Tiểu Bảo và Tiểu Thuận đỡ một đôi với bờ lưng cong cong lam
lũ, nhịp bước tập tễnh biến mất trong màn đêm, nhất thời cảm khái ngàn
vạn, tâm tư phức tạp.
Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau trời chưa sáng, mọi người đã khởi hành đi ra ngoài núi.
Đồng hành còn có 2 huynh đệ Lâm Đại Mãnh. Bọn họ, một là vì đưa thổ sản vùng núi ra ngoài bán, hai là vì Lâm Đại Mãnh là lý chính, muốn làm chứng
việc Hoàng gia mất đi nhi tử.
Chi tiết cũng không cần nói tỉ mỉ,
tới buổi tối bọn họ đến thôn Đại Dương trấn Hắc Sơn, ở lại nhà ông ngoại Đỗ Quyên, Phùng Trường Thuận, nghỉ một đêm. Ngày kế lại thêm Phùng
Trường Thuận và con trai út của hắn Phùng Hưng nghiệp, người cưỡi ngựa,
kẻ ngồi xe, nhắm hướng phủ Kinh châu.
Hai ngày sau lúc chạng vạng, đoàn người Đỗ Quyên rốt cuộc đi tới phủ thành Kinh châu.
Nhìn tường thành nguy nga cao vài chục trượng, Đỗ Quyên không khỏi sinh lòng kính ngưỡng, không dám khinh thường văn minh cổ đại, so với kỹ thuật
hiện đại càng rung động lòng người.
Đến nơi này, Nhậm Tam Hòa dẫn đầu.
Hắn dẫn mọi người chạy thẳng đên Phúc Tường khách sạn, bao xuống một phòng, đem đám người Đỗ Quyên, Phùng Thị an trí thỏa đáng, mới cùng Niên bộ
đầu thương lượng chuyện Dương Nguyên.
Niên bộ đầu không dám coi khinh đám người trong núi này.
Dọc theo đường đi, hắn phát hiện Nhậm Tam Hòa, Lâm Xuân, Lâm Đại Mãnh đều
có võ công, ngay cả Đỗ Quyên và Hoàng Ly đều chạy nhanh hơn hắn, mình là bộ đầu còn để bọn họ chăm sóc.
Đến tận đây, cũng không có gì
phải giấu giếm, hắn liền đem chuyện Dương Nguyên phạm chuyện lớn nói một lần. Cũng không phức tạp, chỉ là viết một bài văn chương, không biết
tại sao chọc giận tới tuần phủ đại nhân, nói là có từ ngữ bất kính, có ý thông đồng với địch, bị cầm tù.
Đám người Đỗ Quyên nghe xong hít hơi lạnh.
Thì ra là như vậy!
Rõ ràng Dương gia sợ bị Dương Nguyên liên lụy, mới kiệt lực phủi sạch quan hệ, muốn thoát khỏi người con nuôi này, mới tìm tới Hoàng gia, nào có
thiện tâm gì đâu!
Đỗ Quyên rất giận, lúc này chuyển đi tâm tư.
Lâm Xuân vội nhờ Niêu bộ đầu sao chép lại bản văn chương kia đến xem, lại hỏi có thể vào ngục thăm Dương Nguyên hay không.
Niên bộ đầu xin lỗi lắc đầu, nói sợ là không được, nói bọn hắn đừng nóng
vội, đợi ngày mai thăng đường, trước xác nhận Dương Nguyên có phải là
nhi tử Hoàng gia hay không lại nói.