Lâm Xuân cũng phát hiện cha mình nịnh nọt quá mức, đôi chân mày nhỏ nhìn hắn nhíu lại, không cùng hắn phân cao thấp, bận rộn kêu Đỗ Quyên đi coi trang phục đạo cụ múa sư tử của hắn, ở bên cạnh giải thích.
Hắn
nói đợi ăn xong cơm tất niên, ở nhà chính, đem băng ghế đặt chồng lên
bàn, rồi chồng đòn ghế lên trên băng ghế, xếp cho cao lên, hắn trèo lên
có thể với tới xà nhà, múa "sư tử thượng lương", đó mới có lực.
Đỗ Quyên nghe hắn nói muốn biểu diễn động tác khó ở trên cao như vậy, không khỏi nhíu mi.
Nàng ngửa đầu đánh giá nóc nhà, sau đó nói: "Tuy rằng ngươi bình thường
luyện võ, nhưng mới luyện chỉ vài năm công phu, thân thủ còn kém xa lắm. Đòn ghế quá cao, cũng không có gì chống đỡ, quá nguy hiểm. Giao thừa,
nếu bị ngã xuống còn không phải là chuyện tốt biến thành xấu! Ta có chủ
ý."
Lâm Xuân vội hỏi: "Chủ ý gì? Ngươi nói mau!"
Đỗ Quyên
chỉ vào xà nhà nói: "Tìm dây thừng thô to, buộc chặt trên xà nhà, một
đầu dây thừng cột quanh thắt lung ngươi, ngươi quấn dây thừng sẽ an toàn hơn. Hơn nữa, nương vào lực của dây thừng, cho dù biểu diễn vài động
tác, cũng đều phương tiện."
Lâm Xuân nghe xong liên tục gật đầu.
Thu Sinh theo tới nói: "Vậy chúng ta mau buộc dây thừng. Vừa rồi cha ta còn nói sợ Xuân Nhi té, không cho chơi. Buộc dây thừng sẽ không sợ. Hạ
Sinh, đi lấy dây thừng đến, cần to nhất, rắn chắc nhất."
Hạ Sinh gật đầu, lập tức liền đi tới phòng tạp vật tìm dây thừng.
Làm ca ca không thể giúp, nên an bày chuyện cho xong.
Kỳ thật Lâm Đại Đầu đứng ở bên ngoài, nghe vậy rất cao hứng miễn bàn.
Hắn cảm thấy Đỗ Quyên quả nhiên thiện tâm.
Đỗ Quyên lại nói: "Chơi cái này tuy không sai, đến cùng cũng có chút mạo
hiểm. Kỳ thật không cần leo cao dẫm thấp vẫn có thể chơi vui. Tỷ như,
làm một quả cầu lớn, sư tử ngồi xổm trên quả cầu, đẩy quả cầu lăn, mình
cũng lăn theo nó..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Xuân liền cười nói:
"Cái này tốt. Quả cầu... thì dùng lát tre đan một cái, bên ngoài bọc da, nhẹ nhàng mà không dễ bị giẫm hư."
Thu Sinh vui vẻ nói: "Ngươi
mới bao lớn, có thể nặng bao nhiêu mà đạp hỏng? Hai người ngồi lên cũng
không móp. Ta nói với ngươi, đan ruột quá cầu đặc một chút..."
Mấy người thương nghị vài cách chơi.
Lâm Xuân nói, đợi ăn cơm trưa xong hắn sẽ đi tìm Cửu Nhi, lại mời Đại gia gia hỗ trợ chuẩn bị đạo cụ.
Đỗ Quyên về nhà trước.
Đến tối, Hoàng gia cũng giao thừa trước.
Mấy năm nay, nhà Đỗ Quyên đều ăn tết với nhà tiểu di. Bình thường sẽ an bài như vầy: lúc trời còn chưa tối thì ở Hoàng gia ăn cơm trước, sau bữa
cơm vui đùa, đợi trế một chút đói bụng thì tới nhà tiểu ăn cơm tất niên.
Đốt mấy viên pháo xong là bắt đầu ăn cơm tất niên.
Hoàng Lão Thực và Nhậm Tam Hòa ngồi ở vị trí đầu.
Phùng Thị và Phùng Minh Anh ngồi bên tay phải. Đỗ Quyên, Hoàng Ly ngồi bên
tay trái, Hoàng Tước Nhi ngồi một mình ở cuối bàn, phụ trách cùng Đỗ
Quyên giúp người lấy Đông đệ Tây.
Mặt của mọi người đều tràn đầy vui vẻ tươi cười, thực thật lòng sung sướng.
Phùng Thị định nói chuyện, chợt nghe bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh âm Đông Sinh: "Cha, nhà Hoàng Ly bọn họ đều ăn tất niên, sao chúng ta còn
chưa?"
Rồi kế đó là thanh âm tức giận của Lâm Đại Đầu: "Sớm qua trễ qua còn không phải đều là qua. Ngươi vội vã như vậy làm cái gì?"
Đông Sinh nói: "Vội vã cùng Hoàng Ly bọn họ đón giao thừa nha."
Lâm Đại Đầu nói: "Vậy còn không đi hỗ trợ nương ngươi nhóm lửa? Không thấy
nương ngươi bận rộn đến mức chân không chạm đất sao! Sao lão tử xui xẻo
như vậy, sinh bốn thằng con trai, không một đứa biết nấu cơm. Lần tới
lại sinh tiểu tử, lão tử sẽ nhét hắn ngược vào trong bụng mẹ..."
Hùng hùng hổ hổ lẩm bẩm, thanh âm thấp dần.
Đỗ Quyên nhịn không được, phốc xuy một tiếng cười.
Hoàng Ly cũng cười gật gù, nói: "Đại Đầu bá bá nói hắn thật xui xẻo nha!"
Mọi người cũng cười theo, Hoàng Lão Thực đặc biệt cười rất vui vẻ.
Phùng Minh Anh nhìn lướt qua bàn ăn, thấy bày đầy hồng vàng xanh trắng, sắc
màu không đồng nhất; nồi lẩu lạnh trộn nóng, hương thơm bốn phía, cười
hỏi Phùng Thị: "Đây đều là Tước Nhi và Đỗ Quyên nấu? Chậc chậc, khó
trách Đại Đầu ca đỏ mắt."
Phùng Thị hãnh diện cười nói: "Không
phải sao! Ta không đụng tay. Các nàng còn chê ta chiếm chỗ kìa. Tuổi
lớn, tay chân chậm chạp, không lưu loát như các nàng nên bị ghét bỏ."
Phùng Minh Anh cười nhạo nói: "Sao ta nghe lời này, giống như tỷ tỷ đang khoe khoang khuê nữ có thể làm vậy? Đây là tỷ tỷ xuất đầu, hưởng phúc khuê
nữ..."
Phùng Thị cất giọng nói: "Hưởng phúc gì chứ? Ta là trâu
già mạng khổ. Các nàng lớn, lại có thể làm, ta cũng không có phúc hưởng, luôn phải đi theo bận tâm. Cứ nói những món ăn này, các ngươi ăn khẳng
định nói rất ngon. Các ngươi thật không phát hiện: hai tỷ muội các nàng
tay to chân lớn, chính là một kẻ phá của! Ta thật đau lòng —— không nói
tới dầu mỡ, dùng xương nấu canh không tính, còn muốn thêm bộ xương gà,
lại dùng tôm thêm vị. Tôm lớn như vậy, nấu tới nấu lui cũng là một chén
đồ ăn thôi, vậy mà để hai nàng nấu hết; lại lấy thịt chuột trúc nói cái
gì xào lửa lớn..."
Miệng nàng quở trách không ngừng, trên mặt lại cười được phá lệ sáng lạn.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nhìn nhau le lưỡi, ngượng ngùng cười. Năm nay
bữa cơm tối quả thật lớn chút, khó trách nương đau lòng.
Đỗ Quyên thấy nương nói không có xu thế ngừng lại, vội vàng cắt đứt nàng thao thao bất tuyệt, nghiêm nghị tuyên bố: "Ăn cơm!"
Hoàng Ly dùng muỗng nhỏ gõ gõ mép bát, nhu thanh nói: "Qua năm mới!"
Hoàng Tước Nhi tằng hắng một tiếng, ánh mắt sáng long lanh, mím môi cười nhìn qua mọi người.
Bộ dáng của ba cô gái, chọc bốn người lớn đều cười rộ lên.Hạnh phúc ngày tết tràn đầy phòng, cùng với tiếng cười phiêu tán trong không gian.
Cười xong, Nhậm Tam Hòa nâng ly lên, đối với Hoàng Lão Thực ngắn gọn nói:
"Hi vọng năm sau mỗi gia đình đều khoẻ mạnh, mùa màng thuận lợi!"
Hoàng Lão Thực cũng nâng chén, luôn miệng nói: "Mọi người đều tốt! Đều tốt!"
Vì thế uống rượu dùng bữa.
Tuy Đỗ Quyên hai mươi món ăn, chân chính ăn cũng chỉ có 2 cái lẩu, còn có
chút món xào. Những món khác, đều là múc ra bát bày đầy trên bàn, ngụ ý
mùa màng phong phú. Vài ngày kế tiếp, những món ăn này sẽ bị ăn hết.
Đêm nay, đồ ăn đích xác không giống bình thường. Mọi người nhịn không được, không để ý đến quy củ năm rồi, đều nếm qua một lần từng món ăn trong
bát.
Tỷ như, Nhậm Tam Hòa và Hoàng Lão Thực đặc biệt thích ăn món gỏi trộn "heo lợi nhuận", dùng để nhắm rượu cực tốt.
Cái gì là "heo lợi nhuận"?
Kỳ thật chính là lưỡi heo, nhưng qua năm không thể nói điềm xấu, đầu lưỡi
"lưỡi" đồng âm với lỗ vốn "chiết", nghe không may mắn, cho nên gọi "lợi
nhuận".
Còn có cá chép kho tàu. Tám đầu cá, không thể động.
"Hàng năm có ngư (dư)" nha, cá nhất định phải giữ đến mòng ba mới có thể ăn, thậm chí có người giữ đến 15 tháng giêng mới ăn.
Vì thế, Đỗ Quyên dùng cá khác nấu canh chua cá và cá sốt chua ngọt.
Nhưng mọi người đều thèm thuồng nhìn cá kho tàu, sắc màu hồng diễm, rất muốn nếm thử.
Phùng Minh Anh khác với người bên ngoài. Ăn một món, tán thưởng trước, rồi
hỏi Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi cách làm, sau đó linghi hoặc hỏi vì sao ăn
ngon như vậy.
Hai tiểu cô nương này mới bao lớn, huống hồ đều do nàng chỉ bảo.
Nàng gắp một đũa rau thơm trộn đậu phụ khô ăn, sau đó dùng thìa múc một
muỗng vào bát Nhậm Tam Hòa, có chút không phục nói: "Ngươi nếm thử cái
này. Sao ta cảm giác Đỗ Quyên làm món đậu phụ khô này thơm ngon hơn nhà
mình làm vậy? Trộn với rau thơm và củ lạc, vừa thanh hương, vừa ngon
miệng."
Hai mắt chằm chằm nhìn hắn, hi vọng hắn nói một chút.
Nhậm Tam Hòa nhìn thê tử mỉm cười nói: "Chúng ta cũng không kém."
Nói xong gắp miếng đậu phụ khô nhai, lại thấy trong bát xanh, hồng, vàng
hỗn loan. Rau thơm xanh biếc, tương đậu phụ khô đỏ, củ lạc vàng nâu,
nhìn rất đẹp mắt, ăn nhẹ nhàng khoan khoái, liền gật đầu không ngừng.
Ăn xong mới nhìn Phùng Minh Anh giễu giễu nói: "Nếu không, đêm nay ngươi
và Đỗ Quyên, Tước Nhi so đấu vài lần đi. Do chúng ta tới ăn thử rồi bình phán, coi trù nghệ các ngươi ai cao hơn một bậc. Cho dù hai nàng "trò
giỏi hơn thầy", đó cũng là ngươi dạy ra. Ngươi cũng có công lao."
Mọi người cười ha hả.
Phùng Minh Anh có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
Đỗ Quyên cười nói: "Tiểu di, ngươi là cách nồi cơm hương. Ta nếm đậu phụ
khô tiểu di nấu, cảm thấy ăn rất ngon, không hề kém chúng ta nấu."
Hoàng Ly vội vàng nói: "Uh, đậu phụ khô tiểu di ăn ngon. Nhà ta cũng ăn ngon."
Nàng bỗng nhiên đột nhiên nhanh trí, nói: "Tiểu di, chúng ta đổi đi. Chúng
ta đưa đậu phụ khô cho tiểu di, tiểu di cũng cho chúng tam một ít. Chúng ta có thể ăn cả hai bên."
Nhậm Tam Hòa và Hoàng Lão Thực đều cười nói: "Tốt như vậy. Chủ ý này tốt."
Phùng Thị vờ cả giận nói: "Tiểu quỷ này keo kiệt! Bình thường tiểu di đưa bao nhiêu thứ tốt cho ngươi ăn hả? Không dễ dàng tiểu di khen đậu phụ khô
này ăn ngon, ngươi không nói đưa chút cho tiểu di, còn muốn cùng tiểu di đổi, ngươi nói mà không biết xấu hổ! Uồng cho tiểu di và tiểu dượng
thương ngươi."
Hoàng Ly nhất thời yên lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn phá lệ có chút hồng.
Bởi vì, quả thật tiểu di đối với nàng rất tốt, trong nhà gần như món ngon
gì đều go tiểu di đưa. Nàng khôn khéo, cũng chỉ là một đứa bé, cho nên
xấu hổ.
Bé gái rất xấu hổ, "Ân chi ân chi" hừ, ánh mắt lại lăn lốc chuyển, nghĩ phải vãn hồi mặt mũi như thế nào.
Nhưng trong chốc lát sao nghĩ ra.
Đỗ Quyên cười nói: "Đổi cũng không có gì. Nhà tiểu di ít người, ăn không
hết dễ bị hư, nhưng cũng không thể nói như vậy. Quả nhiên uổng tiểu di
thương ngươi."
Nói xong, liền cùng Hoàng Tước Nhi thu xếp giúp người lớn múc canh, gắp đồ ăn.
Hoàng Ly học theo, gắp lỗ tai heo cho Phùng Minh Anh, lấy lòng nói: "Tiểu di, ăn cái này, cái này nhìn đẹp. Tiểu di ăn, sang năm giúp ta sinh một
tiểu đệ đệ."