Cho nên khi Tề Kình Thiên cảm nhận được bên hông có lực chạm vào thì chỉ kịp nhìn thấy dư quang của chiếc đai lưng, sau đó mới phát hiện đai
lưng và ngọc bội của mình không cánh mà bay.
“Ai? Là kẻ nào?” Tề Hình Thiên mờ mịt quơ tay lung tung, muốn bắt được người đánh lén mình, nhưng lại không thể bắt được cái gì. Lúc này Tề Hình Thiên không cảm
nhận được bất cứ điều gì xảy ra xung quanh, nỗi bất an ập đến. Đi nhầm
vào trong sương mù khiến hắn hối hận không thôi.
Hắn cũng không
quan tâm đến việc đai lưng của mình vừa bị đoạt đi. Cảm nhận được có
người đang ở bên cạnh lại khiến hắn an tâm hơn một chút.
Con
người không sợ ở nơi có nhiều người, chỉ sợ bên cạnh không có ai. Thật
ra con người sợ nhất là khi cô đơn và im lặng. Trong hoàn cảnh như vậy
hoàn toàn có thể bức người ta phát điên.
“Ai? Là kẻ nào?” Giọng
của Tề Hình Thiên có chút điên cuồng, “Nói chuyện! Ngươi là người hay
quỷ? Rốt cuộc ngươi ở chỗ nào? Đây là địa phương quỷ quái nào vậy? Người nào có thể đưa ta ra khỏi đây, ta sẽ để một nửa đất phong cho hắn. Ta
là Thái tử Thu quốc Tề Hình Thiên. Ta nói được làm được, ai tới cứu ta
ra khỏi đây?”
Cùng lúc đó, khi vừa đưa ra một điều kiện như vậy,
Hoa Thiên Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, một lần nữa tiến lại
gần Tề Kình Thiên. Những lời như vậy nàng sẽ không cho là thật, hiện tại nàng có thể thần không biết quỷ không hay ra tay với hắn, không để hắn
biết là do ai làm, cơ hội như vậy sau này sẽ không có nhiều, đương nhiên Hoa Thiên Vũ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cho nên, áo khoác của Tề
Hình Thiên, sau đó là áo trong, tiếp theo là quần cộc cũng bị Hoa Thiên
Vũ lấy đi, chỉ để lại cho hắn một chiếc quần bên trong. Dù sao cái đó
không thể nào cởi ra được. Hơn nữa khi Hoa Thiên Vũ đem quần ngoài của
hắn lấy đi, Tề Kình Thiên liền trượt chân ngã trên mặt đất, sau đó thì
biến mất.
Tuy nhiên nhìn vào phần lớn quần áo của Tề Kình Thiên
trên tay mình, Hoa Thiên Vũ cảm thấy đã đỡ hơn phần nào. Chắc là lúc này Tề Kình Thiên đang cảm thấy rất buồn bực.
Dù sao trên người hắn
hiện giờ chỉ còn lại một chiếc quần lót, hơn nữa đây lại là vùng núi,
nhiệt độ không giống với bên ngoài, thêm vào nữa lại ở trong sương mù
dày đặc, nhiệt độ sẽ rất thấp, thậm chí còn có chút lạnh. Cho nên Tề
Kình Thiên sẽ cảm nhận được thế nào gọi là ăn đói mặc rách
@Dien_dan_le_quy_don@.
Sau khi trả thù Hoa Thiên Vũ cảm thấy tinh thần sảng khoái, một lần nữa tiếp tục đi về phía trước. Con đường trước mắt mênh mông vô tận, hơn nữa con đường có vẻ là rất bằng phẳng, không
hề nhấp nhô, điều này khiến Hoa Thiên Vũ cảm thấy có điều gì đó không
đúng. Nếu như không phải thỉnh thoảng có người xuất hiện bên cạnh mình, thấy bọn họ đứng ở vị trí khác nhau, thì nàng sẽ nghĩ mình vẫn đang dậm chân tại chỗ.
Có điều, Hoa Thiên Vũ không gặp được những người
mình quen biết, hình như người tiến vào đây không nhiều. Nàng đi trên
con đường này cũng được một canh giờ rồi mà có không quá ba người xuất
hiện ở đây, với lại, đồng thời xuất hiện thì có hai. Trong khoảng thời
gian này, Hoa Thiên Vũ vẫn đang một mình so tài với con đường phía
trước.
Dù sao thì đường đi của Hoa Thiên Vũ là đúng, phương pháp
cũng không sai. Hơn nữa so vẻ như ông trời cũng tương đối chiếu cố Hoa
Thiên Vũ, rất nhanh nàng sẽ gặp lại người quen, Lăng Mạc Thiên.
Nhưng mà tình huống của Lăng Mạc Thiên không khác gì Tề Kình Hiên vừa rồi.
Hoa Thiên Vũ đứng cách hắn một khoảng cách tương đối gần, nhưng hắn lại
không nhìn thấy nàng, còn chuẩn bị tiến về phía trước.
Hoa Thiên
Vũ vội vàng quát to, bảo hắn ngừng lại. Cũng may âm thanh bên trong đại
trận này không bị chặn lại. Nếu không, Hoa Thiên Vũ sẽ cho rằng đại trận này tồn tại chỉ để chỉnh người.
Lăng Mạc Thiên gặp lại Hoa Thiên Vũ một lần nữa như gặp được người thân, thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Khi tiếp xúc với tay của Hoa Thiên Vũ, tầm mắt phía trước đột nhiên mở
rộng, càng mừng rỡ như điên.
Tại thời điểm hắn nghĩ rằng có thể
mình sẽ chết ở một nơi kì quái như vậy thì có một người kéo tay mình
lại, còn nói rằng là có đường ra thì không còn chuyện gì làm người ta
vui mừng hơn nữa.
Nhìn khuôn mặt có hơi đáng sợ của Hoa Thiên Vũ
lúc này, thậm chí Lăng Mạc Thiên còn cảm thấy nàng đặc biệt xinh đẹp.
Đồng thời trong đầu còn xuất hiện một suy nghĩ mà hắn không nghĩ sẽ
xuất hiện, nếu như cưới nữ nhân này về nhà, hình như cũng không có gì
không tốt.
Nhưng mà rất nhanh, câu nói của Hoa Thiên Vũ đã đưa
Lăng Mạc Thiên về với hiện thực, “Lý Tinh Hành đâu? Tại sao các ngươi
lại tách ra? Khi tách nhau ra, hắn có nói gì với ngươi không?”
Nghe thấy Hoa Thiên Vũ nói về một nam nhân khác ở trước mặt mình, cho dù
biết nàng không có ý gì khác nhưng vẫn không khỏi khó chịu. Nhưng hắn
cũng biết lúc này không nên có suy nghĩ như vậy, dừng một chút, điều
chỉnh tâm trạng, hắn nói, “Sau khi ngươi rời đi thì hắn cũng biến mất
luôn, ta là người cuối cùng rời khỏi. Cho nên hắn không hề nói cho ta
bất cứ chuyện gì, chỉ nói với ta rằng, nghe theo ông trời đi.”
Dù sao đi nữa, đối với tình huống trước mắt thì Lý Tinh Hành cũng không có cách nào khác. Mặc dù Hoa Thiên Vũ cũng đã đoán được đáp án nhưng trong lòng vẫn có hơi thất vọng.
Đã vậy, trước mắt cũng chỉ có thể tự
dựa vào bản thân tìm ra phương pháp tiếp tục đi về phía trước. Cũng may
bây giờ nàng không chỉ có một mình, còn có Lăng Mạc Thiên bên cạnh, Hoa
Thiên Vũ cũng có chút an ủi.
Hơn nữa nam nữ phối hợp làm việc
không ngừng, những lời này rõ ràng không chỉ đối với nam nhân mà đối với nữ nhân cũng có hiệu quả. Hoa Thiên Vũ cảm thấy khi hai người đi cùng
nhau thì tốc độ có nhanh hơn không ít, với lại cảm giác đói bụng cũng
không nhiều như trước nữa "lequydon"__.
Nhưng là điều khiến Hoa
Thiên Vũ thấy may mắn đó là Lăng Mạc Thiên có đem theo lương khô. Hơn
nữa còn là thịt khô, đầy ắp một túi bên trong toàn là thịt khô. Nhìn
thịt khô, Hoa Thiên Vũ cảm thấy nàng và Lăng Mạc Thiên có thể ở lại nơi
quỷ quái này một tháng cũng được.
Bình thường mà nói, mọi chuyện
sẽ phát triển theo một phương hướng kì lạ. Giống như Hoa Thiên Vũ bây
giờ, rõ ràng mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt, nhưng chuyện sau
đó lại khiến nàng cảm giác được như đang đi vào vực sâu.
Nguyên
nhân làm cho Hoa Thiên Vũ như đi vào vực sâu rất đơn giản, chính là phía trước không có đường đi. Mặt đất phía trước không có trận pháp, cái này khiến Hoa Thiên Vũ bị hù dọa không nhẹ.
Không có đường! Vậy nên
làm sao? Hoa Thiên Vũ lại thấy cảm giác sợ hãi khi lúc đầu mới tới đây.
Dừng lại không dám đi tiếp, điều này khiến cho Lăng Mạc Thiên ở bên cạnh thấy khó hiểu.
Lăng Mac Thiên không nhịn được hỏi Hoa Thiên Vũ, “Sao vậy, sao lại không đi tiếp, có chuyện gì sao?”
Hoa Thiên Vũ quay đầu, một bộ dáng đáng thương, nói với Lăng Mạc Thiên,
“Ngươi không thấy phía trước không có trận pháp sao? Như vậy thì làm sao đi tiếp, không có đường thì đi kiểu gì?”
“Ta thấy được a.” Lăng
Mạc Thiên càng cảm thấy lạ, chỉ về phía trước nói, “Không có trận pháp,
nhưng sương mù dày đặc cũng không còn nữa. Điều này chứng tỏ, chúng ta
đã ra khỏi lớp sương mù đó rồi. Chẳng lẽ ngươi không thấy sao?”
Ôi! Hoa Thiên Vũ cảm thấy hơi mất thể diện. Nhìn rừng rậm phía trước không
một chút cản trở, quả thực là đã ra khỏi phạm vi sương mù bao phủ. Xem
ra là mình đã ra khỏi đại trận và đi tới một nơi khác của tiên sơn, vượt qua nên trận khiến mình phát điên. Hoa Thiên Vũ hơi bất mãn, quay ra
Lăng Mạc Thiên hét lên “Sao ngươi lại không nói sớm, hại ta lo lắng muốn chết?”
Lăng Mạc Thiên nghe vậy nhịn đến đỏ mặt, lời này nên đáp
lại như nào? Bên cạnh mình không có nữ nhân nào giống Hoa Thiên Vũ. Cuộc sống trước đây của hắn, cũng chưa từng thấy qua, lại có thể nóng giận
vô cớ như vậy với mình.
Khi Hoa Thiên Vũ vô tình thể hiện tâm
trạng của mình, Lăng Mạc Thiên nhìn đến ngây người. Lại có một nữ nhân
thể hiện tâm trạng của mình chân thật như vậy, trước đây hắn chưa từng
thấy qua. Lăng Mạc Thiên không nhịn được nhìn Hoa Thiên Vũ thêm mấy lần, nhưng không nói nửa câu.
Sau khi bình tĩnh lại, nhìn thấy Lăng
Mạc Thiên há hốc miệng như kẻ ngốc, lập tức Hoa Thiên Vũ có cảm giác
thỏa mãn, trợn mắt, sẵng giọng với Lăng Mạc Thiên, “Còn đứng đấy, không
mau đi thôi, không phải là ngươi muốn đi xem nhân sâm sao? Mau đi tìm
a.” Nói xong, nàng tiến về phía trước.
Nghe vậy, lúc này Lăng Mạc Thiên mới tỉnh táo lại, gương mặt tuấn tú ửng đỏ. Thật không ngờ, mình
lại có thể sinh ra hứng thú với nữ nhân trước mắt này. Chẳng lẽ khẩu vị
của mình lại thay đổi? Lăng Mạc Thiên thấy hỗn loạn nhìn bóng lưng của
Hoa Thiên Vũ, nhưng không chần chờ lâu, liền nhanh chóng đi theo Hoa
Thiên Vũ "@dien"dan"le"quy"don"@.
Phía trước mới đúng là đường
núi, không có sương mù dày đặc, mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Hoa Thiên
Vũ đi lại trong rừng, từ từ đi chậm lại, những cành cây và lá khô này
đều xuất phát từ trong rừng, cho nên phải cẩn thận, có trời mới biết
dưới những thứ này có ẩn dấu điều gì nguy hiểm hay không, cho nên cần
phải cẩn thận.
Lúc này Lăng Mạc Thiên lại thể hiện sự chu đáo của mình, móc ra một chiếc bình ngọc, mở nắp ra rồi vẩy lên người mình và
Hoa Thiên Vũ một chút chất lỏng. Nàng không thấy được chất lỏng này có
gì đặc biệt, dù sao chất lỏng này cũng không có mùi vị, ngay cả màu sắc
cũng không có, giống như bình nước thông thường.
Nhưng sau
khi vẩy chất lỏng này lên người, càng đi về phía trước, trong rừng đột
nhiên náo nhiệt hẳn. Trong rừng cây trước mặt lập tức sôi trào lên, có
vô số sinh vật từ đống lá cây mục nát chạy trốn ra bốn phía. Hoa Thiên
Vũ có thể cảm nhận được rằng những sinh vật này chạy trốn vì loại nước
trên người bọn họ. Nếu không tại sao bọn chúng lại không dám lại gần
nàng và Lăng Mạc Thiên!