Một lúc sau, Lý Tinh Hành thu hồi công lực, mở hai mắt ra, Hoa Thiên Vũ
nhạy bén thấy rằng khi hắn mở mắt ra đôi mắt vốn là màu xanh mà bây giờ
lại không có màu sắc, cả người giống như không có chút sức sống nào.
Chỉ là rất nhanh, đôi mắt của Lý Tinh Hành lại không phục màu sắc vốn có,
sau khi khôi phục màu mắt, Lý Tinh Hành giống như tiêu hao sức lực quá
lớn, thiếu chút nữa là ngã ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt cả khuôn
mặt tái nhợt như tờ giấy, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Bạch Thu Nguyên
bước nhanh về phía trước, vội vàng hỏi, “Sao rồi, ngươi có thấy nhân sâm không? Trong sương mù rốt cuộc là thứ gì? Có biện pháp làm sương mù
biến mất hay không?”
Lý Tinh Hành lắc đầu, mệt mỏi nói, “Không
thấy rõ, nhưng mà ta có thể cảm nhận được nhân sâm đang ở trong đó, hơn
nữa đã có người vào trong đó, nhưng họ cách nhân sâm một cách tương đối
xa. Nhưng trận pháp trong đó rất lợi hại, ta xem nhưng không biết trận
pháp này là gì, hiện tại chỉ xem các ngươi có muốn tiến vào hay không,
sau khi tiến vào không chắc là có thể trở ra. Cho dù là ta cũng khả năng thoát ra cũng chỉ có năm phần.”
Nghiêm trọng như thế sao? Đây là lần đầu tiên mà Hoa Thiên Vũ nghe Lý Tinh Hành nói rằng hắn cũng không
nắm chắc, mặc dù bây giờ vẫn có chút không tin tưởng hắn, nhưng nhìn bộ
dáng kia của hắn hôm nay, Hoa Thiên Vũ lựa chọn quên đi những gì vừa xảy ra, vì trong lời nói của Lý Tinh Hành mang theo sự lo lắng. Nhưng đã
đến đây rồi mà lại bỏ qua thì thật không cam lòng.
Hơn nữa Lý
Tinh Hành đã nói rằng nhân sâm đang ở bên trong, có thể nói rằng, bảo
vật đang gần trong gang tấc, nhưng bị lớp sương mù phiền toái này ngăn
lại, tiến hay lùi, chính Hoa Thiên Vũ cũng phát hiện ra mình cũng không
quyết định được.
Ngược lại Bạch Thu Nguyên là một người thông
minh, nhìn sương mù trước mắt, kiên định nói, “Đã như vậy, ta có một
phương pháp, để ta vào trước, nếu như trong nửa canh giờ mà ta vẫn chưa
trở lại hoặc là lên tiếng cảnh báo, hai người không cần tiến vào, tránh
cho việc tất cả đều bị vây hãm ở bên trong. Dù sao ta cũng là người đề
nghị đi tới nơi này, hai người không cần mạo hiểm cùng ta.”
Lời
này của Bạch Thu Nguyên khiến Hoa Thiên Vũ thay đổi cách nhìn, nữ nhân
vốn là động vật giỏi thay đổi, vừa mới bắt đầu, Hoa Thiên Vũ nghĩ rằng
Bạch Thu Nguyên vốn định độc chiếm nhân sâm, nhưng trải qua việc vừa
rồi, rõ ràng, nơi nguy hiểm như vậy, không phải chỉ dựa vào thực lực cao mà có thể tùy ý ra vào chỗ này. Hơn nữa, hiện tại Bạch Thu Nguyên biết
rõ rằng một khi vào trong sương mù, chỉ cần một chút sơ sẩy, sẽ bị vây
hãm ở bên trong, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, suy cho cùng mà nói,
đều là vì suy nghĩ cho mọi người, hiện tại đầu óc của Hoa Thiên Vũ cũng
đã mơ hồ không rõ, rốt cuộc là Bạch Thu Nguyên và Lý Tinh Hành là đang
lừa gạt mình hay đang là suy nghĩ cho mình, nàng có chút không biết
được, nhưng có một chút, nàng vẫn có thể nhìn ra được, chắc chắn hai
người kia có chỗ gạt mình nhưng tuyệt đối không muốn hại mình. Nếu như
có, bọn họ có rất nhiều cơ hội để ra tay, để cho mình chết qua một trăm
lần rồi @Dien_dan_le_quy_don_lqd".
Cho nên khi Bạch Thu Nguyên
xung phong đảm nhận việc đi trước, Hoa Thiên Vũ cũng chủ động nói, “Hay
là để ta vào đó, vốn là ta muốn tìm nhân sâm để trị độc trên người nên
mới tới, hơn nữa nếu không có nhân sâm, sớm muộn gì cũng độc phát mà
chết, chết sớm hay chết muộn cũng như nhau, để cho ta liều một phen.”
Nghe Hoa Thiên Vũ nói như vậy, Lý Tinh Hành và Bạch Thu Nguyên đều không
đồng ý, Bạch Thu Nguyên trực tiếp nói “Không thể nói như vậy, chuyện này chính là do ta nói với ngươi, dù là đến bước này, ngươi cũng không thể
tùy ý buông tha bản thân mình, bây giờ mang tâm trạng này tiến vào đó,
nếu như gặp phải cái gì, ngươi sẽ dễ dàng buông bỏ bản thân, còn ta thì
lại khác, ta vì nhân sâm mà đến, ta muốn sống đi ra ngoài, hơn nữa võ
công của ta cao hơn ngươi, cơ hội sống sót trở ra của ta sẽ lớn hơn, cho nên hãy để ta vào đó.”
Lời nói của Bạch Thu Nguyên khiến cho Hoa Thiên Vũ cảm thấy xấu hổ, trong lòng nàng thật sự có suy nghĩ này, lại
không nghĩ rằng Bạch Thu Nguyên sẽ trực tiếp nói ra như vậy, đã nói đến
mức này, dĩ nhiên là do một mình Bạch Thu Nguyên đi vào, Lý Tinh Hành
vừa mới tiêu hao công lực quá lớn, phải ở chỗ này điều khí, khôi phục
công lực, cho nên Hoa Thiên Vũ ngây ngốc cùng với hắn tại chỗ. Hai người nhìn Bạch Thu Nguyên biến mất trong sương mù, trong lòng thầm cầu
nguyện, hi vọng Bạch Thu Nguyên có thể trở lại an toàn, cho dù không lấy được nhân sâm cũng không sao.
Trong khi chờ đợi, thời gian trôi
qua tương đối chậm, Lý Tinh Hành đang nhắm mắt điều chỉnh nội lực, chỉ
còn Hoa Thiên Vũ nhìn hướng mà Bạch Thu Nguyên tiến vào sương mù chờ
đợi, chờ đợi khi không biết gì khiến người ta cảm thấy thật khó chịu,
hơn nữa đây lại là nơi cực kỳ nguy hiểm, Hoa Thiên Vũ luôn cảnh giác,
giống như chỉ lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đó, luôn lo lắng đề phòng.
Bạch Thu Nguyên vào đó cũng sắp một canh giờ rồi, Hoa Thiên Vũ cảm thấy mình sắp biến thành hòn vọng phu rồi. Đừng nói đến ra ngoài, ngay cả một âm
thanh của Bạch Thu Nguyên cũng không nghe thấy. Hoa Thiên Vũ sợ rằng
chuyện đáng sợ nhất sẽ xảy ra, rất có thể Bạch Thu Nguyên đã bị vây hãm
trong đó.
Lúc này, thực sự Hoa Thiên Vũ có chút nghi ngờ Bạch Thu Nguyên đã lấy được nhân sâm sau đó thoát ra từ hướng khác, một mình rời đi. Lý Tinh Hành ngồi đó cũng gần một canh giờ, theo như sự hao tổn
công lực của hắn bây giờ mà nói, Hoa Thiên Vũ vẫn có thể tin rằng, nếu
như dễ dàng tìm được nhân sâm trong lớp sương mù đó, Lý Tinh Hành sẽ
không tùy tiện nói ra lời đe dọa như vậy. Nhưng nếu thật sự Bạch Thu
Nguyên thật sự có xảy ra chuyện gì, mà nàng và Lý Tinh Hành cứ thế rời
đi mặc kệ không quan tâm thì nàng làm không được Dien"dan"le"quy"don.
Nhưng nếu tự mình đi vào, trong lòng Hoa Thiên Vũ có hơi rối rắm, Bạch Thu
Nguyên bị vây trong đó, mình lại tiếp tục đi vào, có thể tìm được Bạch
Thu Nguyên hay không, hoặc là nói, sau khi tự mình vào đó, có thể tìm
được đường ra hay không, Hoa Thiên Vũ cũng không nắm chắc.
Lúc
này Lý Tinh Hành rốt cuộc cũng thu công mà đứng dậy, nhìn vào sương mù
thuận miệng hỏi Hoa Thiên Vũ “Bạch Thu Nguyên đi vào cũng chưa đi ra
phải không, cũng hơn một canh giờ rồi, hắn cũng không truyền tới cho
chúng ta một chút tin tức nào, có thể thấy được, trong đó phiền toái hơn so với những gì ta nghĩ, Bạch Thu Nguyên là một cao thủ mà cũng không
có cách gì.”
“Đừng nói những điều vô dụng đó nữa, mau nói những
điều có ích đi, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?” Hoa Thiên Vũ cũng vội muốn chết, nữ nhân luôn trọng tình cảm, cho dù mới quen biết được vài ngày,
hơn nữa lúc trước còn lừa gạt mình, nhưng hôm nay thấy người khác rơi
vào nguy hiểm mình lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, thì lập tức nổi
lên sự đồng cảm.
Lý Tinh Hành lắc đầu nói, “Trừ khi ngươi tự mình đi vào đó xem xét, nếu không, chỉ đứng bên ngoài thì sẽ không có cách
nào biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì. Nhưng một khi đã vào đó, có thể sẽ không ra được, ngươi cần phải suy nghĩ kĩ, dù sao ta cũng muốn
vào đó xem một chút, tự mình suy nghĩ đi.”
“Có thể dẫn ta đi cùng chứ?” Trong lúc Hoa Thiên Vũ vẫn còn đang rối rắm, một giọng nói vang
lên, khiến cho Hoa Thiên Vũ là Lý Tinh Hành bị dọa sợ, nhìn về hướng
phát ra tiếng nói.
Hoa Thiên Vũ cảm thấy giọng nói này tương đối
quen thuộc, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra được giọng nói này là
của ai. Sau khi thấy người xuất hiện, Hoa Thiên Vũ không khỏi kinh ngạc, buột miệng kêu lên: “Lăng Mạc Thiên! Làm sao ngươi cũng đến đây?”
“Các ngươi có thể tới, tại sao ta không thể tới?” Lăng Mạc Thiên ăn mặc gọn
gàng suýt chút nữa Hoa Thiên Vũ không nhận ra, hắn thản nhiên hướng Lý
Tinh Hành chào hỏi, “Thì ra là gia chủ tương lai của Lý gia cũng ở đây,
Lăng mỗ hữu lễ, vừa rồi Lăng mỗ có phần mạo muội, mong huynh chớ trách,
giống như Lăng mỗ mới nói, đó cũng là những lời thật lòng, quả thật đối
với nhân sâm vạn năm Lăng mỗ đã có lòng mơ ước, nhưng Lăng mỗ tự hiểu
rõ, chỉ muốn biết một chút chứ không có ý tranh đoạt, vừa hay hai người
định tiến vào trong sương mù, không biết có thể mang theo Lăng mỗ cùng
vào hay không, bản lĩnh của Lăng mỗ cũng coi như là khá, có thể giúp hai vị một tay, sẽ không gây ra bất kì phiền phức gì cho hai vị.”
Lý Tinh Hành đã từng nghe qua tên của Lăng Mạc Thiên, cũng không bài xích ý muốn gia nhập của hắn, nhưng không biết suy nghĩ của Hoa Thiên Vũ như
thế nào, nếu Hoa Thiên Vũ không muốn, mình cũng sẽ không mang theo tên
Nhị hoàng tử của Cẩm quốc này tiến vào, dù sao mình cũng đứng về phía
Hoa Thiên Vũ.
Hoa Thiên Vũ nhìn Lăng Mạc Thiên “Sao ngươi không ở kinh thành làm Vương gia của ngươi mà lại chạy tới đây tranh đoạt nhân
sâm với chúng ta. Nói thật cho ngươi biết, đã vào trong sương mù không
chắc có thể trở ra, chúng ta chỉ là dân thường, mạng của chúng ta không
đáng giá, nhưng ngươi lại khác, ngươi thật sự muốn vào cùng sao, đã suy
nghĩ kĩ chưa?”
Nghe vậy Lăng Mạc Thiên cười ha ha “Mọi người đều
là người, hơn nữa Lăng mỗ tự nhận cũng là bằng hữu của Liễu cô nương,
mục đích của cô là nhân sâm, quân tử không cướp của người khác. Lăng mỗ
xin thề, tuyệt đối không cùng Liễu cô nương tranh đoạt nhân sâm. Có thể
chứ? Ta đã nói, ta chỉ muốn biết nhân sâm vạn năm có hình dạng như thế
nào, cũng không mơ ước cái gì khác, xin Liễu cô nương cứ yên tâm. Bổn
Vương là người nói được làm được, điều này, Liễu cô nương cũng đã thấy
qua. Mong Liễu cô nương hãy tin tưởng tại hạ.”
Nghe Lăng Mạc
Thiên nói như vậy, hơn nữa từ những gì hắn làm trước đây, Hoa Thiên Vũ
nửa tin nửa ngờ gật đầu đồng ý, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời cảnh cáo
“Trong sương mù xảy ra chuyện gì, chúng ta ai cũng không biết trước
được, cho nên khi tiến vào, nếu không thể ra được, ngươi cũng không được đem hết trách nhiệm đổ lên đầu chúng ta, tiến vào, mọi người đều là
những con châu chấu buộc chung trên một sợi dây, chỉ có thể cùng chung
hoạn nạn, không nên vì không thể ra ngoài mà oán trách người khác.” _
diendanlequydon.
“Đó là đương nhiên.” Lăng Mạc Thiên dơ hai tay
đồng ý với lời Hoa Thiên Vũ nói, “Cô không nói thì ta cũng sẽ làm như
vậy, nhưng cô đã nói rồi thì hãy yên tâm, ta tuyệt đối không gây thêm
phiền toái cho hai người.”
Tốt như vậy? Có âm mưu gì đây? Hoa
Thiên Vũ nhìn ánh mắt chân thành của Lăng Mạc Thiên, đánh chết nàng cũng không tin hắn không có toan tính gì, chỉ muốn đi theo nhìn nhân sâm một chút. Không có chuyện gì mà lại ân cần như vậy, trong từ điển của người ở thế kỉ hai mốt như Hoa Thiên Vũ, chỉ có một khả năng, không phải trộm cũng là cướp.