Nhưng vào ngay lúc Lý Tinh Hành dường như đã hoàn toàn bỏ cuộc, thì Hoa
Thiên Vũ cảm thấy khoảng cách xấp xỉ đủ gần với U Minh hoả sư liền nhảy
phắt dậy, tung người nhảy lên sống lưng của U Minh hỏa sư, sau đó, lấy
ra Phong Linh sáo, nhắm ngay khối xương trắng trên đỉnh đầu U Minh hỏa
sư, thổi Phong Linh sáo xuất ra công kích liên hồi!
U Minh hỏa sư ngây ngốc! Hồng Thiên Mị ngơ ngác! Lý Tinh Hành choáng váng! Tự Hoa
Thiên Vũ cũng ngốc luôn! Nhìn xem U Minh hoả sư ngay cả tiếng thét còn
chưa kịp phát ra đã ngã xuống, Hoa Thiên Vũ khó hiểu, động vật to con
này cũng quá dễ dàng bị ngã đổ!
Người ngốc hơn còn là U Minh hỏa
sư, vào khắc cuối cùng ngã xuống đất vẫn không nghĩ ra, vừa rồi rõ ràng
là nhân loại đó bị nó đánh ngã, làm sao có thể thoáng cái đã khôi phục,
hơn nữa còn có thể công kích với mình, đánh trúng chỗ yếu điểm trên thân thể nó!
Lý Tinh Hành là người từ trong trạng thái ngây ngốc ngu
ngốc tỉnh táo lại trước hết, chạy từ nơi ẩn thân ra, kéo Hoa Thiên Vũ
còn ngây ngốc đứng trước mặt U Minh hỏa sư, bay về phía xa, Hồng Thiên
Mị cũng lập tức tỉnh táo, không chút do dự đuổi theo đuôi Hoa Thiên Vũ!
Hiện tại có thể nói Hồng Thiên Mị cảm kích Hoa Thiên Vũ như nước sông Hoàng
Hà, liên tục không ngừng, mặc kệ Hoa Thiên Vũ có dụng tâm gì để cứu hắn, nhưng ân cứu mạng này có, hơn nữa bây giờ hắn còn chưa hoàn toàn thoát
khỏi nguy hiểm, đi theo Hoa Thiên Vũ, trong lòng hắn ít nhiều cũng cảm
thấy an toàn một chút!
Nhanh như chớp, Hoa Thiên Vũ bị gió lạnh
thổi liền giật mình, lập tức người cũng tỉnh táo lại. Nàng thế nhưng có
thể đánh ngã một U Minh hỏa sư! Nàng thật sự đánh ngã một U Minh hỏa sư! Hoa Thiên Vũ hưng phấn không biết nên nói gì!
Tuy nhờ thần khí
Phong Linh sáo mới có thể đánh đổ U Minh hỏa sư, nhưng rõ ràng là Hoa
Thiên Vũ đã bỏ qua chuyện này, hoàn toàn xem hành động vĩ đại đánh ngã U Minh hỏa sư này là của mình, nàng vốn đã chọn quên đi, không nhắc nhở
trước năng lực cường đại của Phong Linh sáo với Lý Tinh Hành, là nàng có thế nào cũng khó có thể gây thương tổn với U Minh hỏa sư.
Nhưng
lòng cao hứng dạt dào còn chưa duy trì được bao lâu, Hoa Thiên Vũ đã bị
một luồng sóng nhiệt làm thanh tỉnh, trước mặt không chỉ có một phía
truyền đến luồng sóng nhiệt, mà trên đồng cỏ trước mắt, vốn cỏ xanh mơn
mởn nay lại nhanh chóng khô héo bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, đến
cuối cùng thậm chí còn bốc cháy lên, tạo nên luồng khói dầy đặc cuồn
cuộn ở trước mắt, mà trước đó còn có một biển lửa, không biết chuyện gì
đã xảy ra.
“Là Liệt Diễm hỏa linh!” Sắc mặt Lý Tinh Hành ngưng
trọng, nhanh chóng nói với Hoa Thiên Vũ: “Chúng ta phải nhanh lui về
thôi, nếu không sẽ bị nó chặn lại, chúng ta sẽ hỏng bét mất!”
Liệt Diễm hỏa linh! Đó là sinh vật tượng trưng cho sự lãnh khốc vô tình nhất trong thế giới này, Liệt Diễm hoả linh ra đời từ trong địa ngục Liệt
Diễm, trời sinh tàn nhẫn, hơn nữa lòng trả thù cực kỳ mạnh, bọn chúng
dùng chiêu công kích trong địa ngục Liệt Diễm với tất cả sinh vật, hơn
nữa trên người bọn chúng có một dị năng, đó chính là lá chắn lửa, lá
chắn lửa có thể bắn ngược lại tất cả những chiêu thức gây tổn thương của kẻ địch, hơn nữa còn có thể bắn ngược lại tất cả công kích hệ hoả, cho
nên cho dù là cự long, khi đối mặt với Liệt Diễm hỏa linh, cũng sẽ cố
gắng không xảy ra tranh đấu với Liệt Diễm hoả linh! Đó là kẻ địch mà
ngay cả cự long cũng cảm thấy phiền toái!
Có thể nghĩ, đám Hoa
Thiên Vũ gặp được kẻ địch như thế, quả thực là tai hoạ còn đau khổ hơn
khi gặp U Minh hỏa sư! Hơn nữa Liệt Diễm hỏa linh hoàn toàn không có
điểm yếu rõ ràng như U Minh hỏa sư, đối phó với Liệt Diễm hỏa linh,
ngoại trừ miễn cưỡng dùng pháp thuật, thì không có bất kỳ cách giải
quyết hữu hiệu nào!
Hoa Thiên Vũ ở cạnh vừa chạy trốn vừa hỏi:
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Cứ chạy trốn như vậy thôi sao?
Có thể trốn được không?”
Lúc này Lý Tinh Hành hoàn toàn dùng hết
tất cả vốn liếng, đẩy cao khinh công gia truyền bảo vệ tính mạng đến cao nhất, với câu hỏi của Hoa Thiên Vũ, hắn hoàn toàn không rảnh rỗi để trả lời, chỉ có thể vùi đầu chạy như bay về phía trước, lúc này, hắn không
có thực lực như Hoa Thiên Vũ, vào lúc khinh công còn có thể nói chuyện,
dựa vào cảm giác lực của mình, chạy nhanh về phía không nguy hiểm, hi
vọng có thể chạy thoát khỏi phạm vi của Liệt Diễm hỏa linh.
Nhưng đợi đến lúc ba người chạy đến bờ sông, vẫn không thể chạy thoát khỏi
phạm vi của Liệt Diễm hỏa linh, từng đợt sóng nhiệt nhanh chóng đánh ập
về phía ba người, lúc này rõ ràng cho thấy là chờ Lý Tinh Hành làm phép
cũng không còn kịp nữa, coi như là bây giờ bắt đầu bơi sang bờ sông kia, cũng không kịp, dù sao phương thức công kích của Liệt Diễm hỏa linh
không chỉ là hoàn toàn gói gọn trong đánh giáp la cà (đánh trong phạm vi gần), ba người lập tức nhanh chóng như con kiến trong chảo nóng.
Nhưng Hoa Thiên Vũ thấy một nhóm cỏ lau xanh biếc um tùm trải dài bên bờ
sông, trong lòng lập tức có chủ ý, kéo hai thiêu niên chân tay luống
cuống, lại cầm mấy thân cây cỏ lau, rất nhanh Hoa Thiên Vũ đã chế tạo ra ba thân cây cỏ lau rỗng có chiều dài, sau đó tự mình “ra trận lên ngựa” trước, ngậm thân cỏ lau rỗng lẻn vào gần bụi cỏ lau dưới sông, một tay
nắm bùn dưới lòng sông, đưa thân cỏ lau rỗng nổi trên mặt nước, rồi đưa
vào miệng thổi ra nước trong đó.Chứng kiến tất cả hành động của Hoa
Thiên Vũ dưới sông, hai thiếu niên không phải là người ngốc, chuyện này, không dạy cũng biết! Rối rít làm theo, cầm lấy thân cỏ lau rỗng nhảy
vào sông, vận công để cơ thể không nổi lên mặt nước, rồi nhờ thân cỏ lau rỗng mà hô hấp.
Rất nhanh nước sông ấm lên, nhưng nước sông lưu
chuyển, không ngừng di động, cho dù nước có ấm nhưng vẫn không hề tăng
lên thêm, ở dưới nước ba người có thể chứng kiến cảnh tượng từng đám bụi lau um tùm bị thiêu cháy, Liệt Diễm hỏa linh chỉ sợ hãi một vật, là
nước, nó làm sao cũng không nghĩ tới sẽ có người dùng cách này để ẩn
thân dưới nước, sau khi tìm kiếm không có kết quả, Liệt Diễm hỏa linh
quay vòng về, tiếp tục lãng đãng đi tìm kiếm kẻ địch.
Vẫn chờ đến khi nước ấm lạnh đi, ba người mới từ dưới nước nhảy lên bờ, nói thật,
cho dù có hô hấp nhờ thân cỏ lau, nhưng ở dưới nước lâu như vậy cũng
không phải là không khó chịu, cũng may ba người đều là người luyện võ,
dù sao như vậy cũng tốt hơn so với gặp trực tiếp Liệt Diễm hỏa linh.
Lần này, Hồng Thiên Mị lại thêm phục Hoa Thiên Vũ, những khúc mắc trước đó
với Hoa Thiên Vũ cũng không nhớ nữa, dù sao thường xuyên qua lại, hắn
hết trực tiếp đến gián tiếp được Hoa Thiên Vũ cứu hai lần, nếu như không có Hoa Thiên Vũ, không nói hắn bị Liệt Diễm hỏa linh đốt thành than
đen, thì lúc đầu một cửa ải U Minh hỏa sư hắn cũng không qua được.
Cho nên vừa lên bờ, Hồng Thiên Mị nói lời cảm tạ với Hoa Thiên Vũ trước:
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết, chỗ ta không có gì xem như tạ lễ,
nhưng ta có khối ngọc bội này nếu ở Khương Quốc chỉ cần người làm quan
đều biết, sau này nếu cô nương có đến Khương Quốc, cho dù ở nơi nào, chỉ cần đưa ra ngọc bội này, nhất định sẽ có người đến chiêu đãi cô nương
thật tốt, cũng sẽ không ai dám chậm trễ cô nương nửa phần, lúc trước tại hạ có nhiều mạo phạm, hiện thời lại để cô nương cứu tại hạ liên tiếp,
tại hạ rất xấu hổ, cầu xin cô nương nhận lấy trước ngọc bội này, ngày
sau Hồng Thiên Mị nhất định sẽ có hậu tạ!”
Ngây người trong nước
lâu như vậy, tất cả lớp dung hoạ (trang điểm) trên mặt Hồng Thiên Mị đều bị nước trôi đi, bây giờ đầu tóc ướt đẫm giờ lại cúi đầu dáng vẻ nhìn
xem như muốn chật vật bao nhiêu thì có bấy nhiêu chật vật, nhưng Hoa
Thiên Vũ cảm thấy, nàng thấy Hồng Thiên Mị như thế tựa hồ còn có chút
thuận mắt, đặc biệt là Hồng Thiên Mị không nói giọng ẻo lả với nàng, lời nói thỉnh cầu thành khẩn muốn nàng nhận ngọc bội điêu long của hắn,
trong lòng Hoa Thiên Vũ sớm đã tha thứ cho Hồng Thiên Mị.
Đương
nhiên, Hoa Thiên Vũ không phải là thánh mẫu, người không cần trả ơn,
nghe Hồng Thiên Mị nói như vậy, đương nhiên là đưa tay cầm lấy ngọc bội
trong tay Hồng Thiên Mị, trong miệng còn khách khí nói: “Ai nha, mọi
người cũng coi như là người quen, khách khí cái gì, ừ, ngọc bội này thật sự như ngươi nói, có thể đãi ngộ ta như khách quý ở Khương Quốc?”
Hồng Thiên Mị nhìn vẻ mặt Hoa Thiên Vũ như con buôn, cũng không tức giận,
biết nàng cũng chỉ là lắm miệng, thấy nàng nhận lấy ngọc bội, hỏi ngọc
bội, hắn kiên nhẫn giải thích: “Ta là tiểu vương gia Khương Quốc, ngọc
bội này được ban lúc ta rời cung xây phủ, là phụ vương ta ban tặng ở
trước mặt các triều văn võ quan, ngọc bội này đại biểu cho tôn nghiêm
hoàng thất ở Khương Quốc, nơi nào có nó xuất hiện, đồng nghĩa với hoàng
đế xuất hiện, ngươi nói ai dám chậm trễ chứ? Chỉ cần ta quay về Khương
Quốc, báo với phụ hoàng, truyền thông báo khắp quốc, sau này cô nương có đến Khương Quốc, thì là khách quý của Khương Quốc!”
Lần này Hoa
Thiên Vũ cao hứng đến hỏng, chuyến hành trình lên Hoa Mị tiên sơn không
tìm thấy tiên thảo, trái lại còn đạt được niềm vui ngoài ý muốn, coi như là đủ vốn, Hoa Thiên Vũ không chút khách khí để ngọc bội vào trong lồng áo trước ngực, sau đó xoay đầu lại nói với Lý Tinh Hành đang hâm mộ
nàng không thôi: “Kế tiếp nên làm gì bây giờ? Đi tìm tiên thảo thật sự
là quá nguy hiểm, U Minh hỏa sư với Liệt Diễm hỏa linh đều không phải là vật chúng ta có thể Tử Sắc Y(DĐLQĐ) đối phó, ngươi có năng lực biết
trước, ngươi nói cuối cùng tiên thảo sẽ là của ta, vậy thì trong đây làm sao ta có thể tìm được?”
Lý Tinh Hành nghe vậy lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, nói: “Ta nói, ta nói chuyện chưa bao giờ gạt
người, chỉ là bây giờ vẫn chưa đến lúc thôi, chỉ cần chúng ta tiếp tục
ngây ngốc chờ ở đây, thì sớm muộn gì tiên thảo cũng sẽ là vật trong bàn
tay ngươi, bây giờ chúng ta chỉ có thể đi sâu vào bên trong, cố gắng
không để U Minh hỏa sư và Liệt Diễm hỏa linh phát hiện, ta bảo đảm, chỉ
cần đi theo ta, tuyệt đối sẽ không chạm mặt phải hai quái vật đó!”
“Ngươi là Lý Tinh Hành!” Lúc này Hồng Thiên Mị mới nhận ra hài tử trước mắt
đứng cạnh Hoa Thiên Vũ, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Trước đó hẳn là ngươi
nói với Bạch Thu Nguyên gì đó! Ta nói mà, làm sao tên kia có thể dám một thân một mình chạy đến chỗ quỷ quái này! Thì ra là gặp ngươi!”
Lý Tinh Hành xấu hổ cười, cũng may Hồng Thiên Mị cũng không biết là nói
gì, hắn (HTM) quay đầu nói với Hoa Thiên Vũ: “Bây giờ với ta tiên thảo
đã không còn hấp dẫn, nếu cô nương dự định muốn đi tìm tiên thảo, vậy
thì tại hạ sẽ không quấy rầy đến cô nương, tại hạ xin được cáo lui
trước, hy vọng cô nương có thể mã đáo thành công, sau này đừng quên đi
đến Khương Quốc gặp tại hạ, đến lúc đó nhất định tại hạ sẽ lấy quốc lễ
mà đối đãi!”
Nói xong, Hồng Thiên Mị không nói hai lời, bước
xuống nước bơi về phía bờ bên, Hoa Thiên Vũ nhìn thấy bóng dáng Hồng
Thiên Mị, có chút dở khóc dở cười, người này nói là làm, quả thật cũng
không xấu, vốn nàng còn đang tính mời hắn cùng đi theo nàng và Lý Tinh
Hành tìm tiên thảo, nhưng rõ ràng là người này sợ nàng thêm phiền toái,
tự mình về trước!
Mặc kệ người này có nghĩ thật vậy hay không,
thì dù sao ngọc bội nàng đã nhận, cũng đã giao định bằng hữu, sau này
nếu quả thật có cơ hội đi đến Khương Quốc, nàng có thể hưởng thụ một
chút đãi ngộ của quốc hắn!