"Trước mắt, trên mặt sông này có thứ có thể dẫn chúng ta đi qua!" Dưới
uy quyền của Hoa Thiên Vũ, Lý Tinh Hành không thể không vắt hết óc nghĩ
biện pháp, nếu không thật đúng là hắn không có cách nào chịu nổi ma trảo của Hoa Thiên Vũ!
"Trong sông có cá Mịch La!" Lý Tinh Hành nhanh chóng nói, sợ hai nắm tay của Hoa Thiên Vũ hạ xuống đầu mình, "Ta có bí pháp gia tộc có thể khống chế cá Mịch La trong thời gian ngắn, khiến
chúng nó tạo thành một chiếc cấu nổi trên mặt sông cho chúng ta!"
Còn có sự tình thần kì tới mức này? Nghe vậy hai mắt Hoa Thiên Vũ sáng lên. Thế giới này thật sự là không thiếu điều gì lạ. Mặc kệ Lý Tinh Hành
dùng phương pháp gì, nếu quả thật là có thể khống chế cá Mịch La tạo ra
một cái cầu nổi trên mặt nước thì thật là một biện pháp tốt để nhanh
chóng qua sông! Hoa Thiên Vũ cười lớn, một tay chụp lên vai hắn, nói:
"Sao không nói sớm làm cho ta phí công lo lắng! Mau lên phía trước dẫn
đường, nhanh chóng làm cầu đi!"
Bị Hoa Thiên Vũ chụp một cái làm
Lý Tinh Hành lảo đảo, thiếu chút nữa nằm sấp đến trên mặt đất, một chút
oán hận cũng không dám nói, vội vàng dẫn Hoa Thiên Vũ đến bờ sông, sau
đó bắt đầu chuẩn bị dùng bí pháp gia tộc gọi cá Mịch La tạo thành một
cây cầu nổi qua sông.
Hoa Thiên Vũ tò mò nhìn Lý Tinh Hành, nhìn
miệng hắn lẩm bẩm, sau đó thấy hai tay hắn kết ấn, không ngừng biến đổi
hình tay, hai tay hắn trong lúc đó mơ hồ có ánh sáng lốm đốm từ từ phiêu tán rụng xuống, rơi vào nước sông.
Hoa Thiên Vũ tràn ngập cảm
khái với thế giới thần kỳ này! Vốn Hoa Thiên Vũ cho rằng Lý Tinh Hành
giống mình có phép thuần thú giống của mình triệu hồi quạ đen như ở thế
giới kia, không nghĩ tới hắn trực tiếp có pháp thuật. Nhìn ánh sáng lốm
đốm đủ màu sắc đẹp mắt rơi vào trong sông, Hoa Thiên Vũ kinh dị chứng
kiến nước sông vốn chảy về một hướng không ngừng chậm rãi nổi lên động
tĩnh, hàng nghìn cá nhỏ hội tụ trước mặt Lý Tinh Hành, sau đó từ từ tạo
thành một đường rộng chừng một thước, tạo thành một chiếc cầu nổi trên
mặt sông.
Làm phép xong, sắc mặt Lý Tinh Hành có chút tái nhợt.
Hắn thu lại pháp thuật sau đó đối mặt với Hoa Thiên Vũ dồn dập nói: "Cầu nổi này chống đỡ không được bao lâu, chạy nhanh qua, nếu không, ta cũng không thể bảo đảm nó có thể ở trạng thái này liên tục được đâu!" Dứt
lời hắn liền bước trước lên cầu nổi, hướng tới bờ bên kia chạy chậm tới.
Nhìn Lý Tinh Hành bước đi như bay ở trên cầu do cá Mịch La tạo thành, Hoa
Thiên Vũ cũng không tiếp tục nghi ngờ, bước lên cầu nổi, chậm rãi mà đi
tới bờ bên kia ngay phía sau Lý Tinh Hành.
Mặt sông rộng vài chục trượng, không mất bao nhiêu thời gian đã đi qua. Đợi hai người lên bờ,
Hoa Thiên Vũ quay đầu lại nhìn, cầu nổi do cá Mịch La tạo thành kia vẫn
còn ở đó, Hoa Thiên Vũ có chút kỳ quái nhìn Lý Tinh Hành, tiểu tử này
thực lực không tệ, cầu nổi này tạo thành trong thời gian dài như vậy còn không có tản ra, xem ra hắn thật có vài phần bản lĩnh!
Lại không nghĩ rằng, lời này của Hoa Thiên Vũ còn chưa nghĩ xong, cầu nổi thoáng
cái liền trầm xuống, sau đó mặt sông lại khôi phục dáng vẻ nước chảy
xiết như lúc trước. Nhìn thấy vẻ mặt Hoa Thiên Vũ bất khả tư nghị nhìn
mình, Lý Tinh Hành thẹn thùng gãi gãi đầu nói: “Thực lực của ta vẫn chưa đủ như ngươi nói, may mắn chúng ta đã tới nơi, đi thôi, theo sát ta. Ta có thể cảm giác được chúng ta đã bước chân vào lãnh địa của U Minh hỏa
sư!"
Nghe được Lý Tinh Hành nói như vậy, Hoa Thiên Vũ lập tức
khẩn trương, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lúc này không phải là
thời điểm để nói giỡn. Đến lãnh địa của U Minh hỏa sư liền tương đương
với từng bước tiến vào vùng đất chết. Nếu như bị U Minh hỏa sư nghe thấy hơi thở của mình, tuyệt đối sẽ là đối tượng bị hợp sức tấn công.
Đêm, yên tĩnh, trừ mình cùng Lý Tinh Hành chậm rãi đi về phía trước phát ra
sột soạt thì xung quanh không có một tiếng động. Đây là hai người đã rất cẩn thận nhưng vẫn phát ra tiếng động, hơn nữa tốc độ của hai người so
với rùa bò không khác nhau. Mặc dù vậy, lúc này Hoa Thiên Vũ cũng không
mở miệng thúc giục Lý Tinh Hành.
Tiểu tử trước mắt này động tác
di chuyển làm cho Hoa Thiên Vũ là thần trộm cũng phải mở rộng tầm mắt,
thậm chí có loại cảm giác mình gặp được đồng môn cùng gia tộc. Trước mắt nàng, đứa con nít này mặc dù di chuyển chậm, nhưng ở hoàn cảnh hay dưới tình huống này có thể bảo đảm không phát ra bất kỳ thanh âm nào khác
ngoại trừ tiếng bước chân rất nhỏ bên ngoài, hơn nữa hắn còn có thể
chiếu cố đến mình ở phía sau hắn, trợ giúp mình loại bỏ dị vật dưới chân có thể tạo thành tiếng động lớn hơn.
Đây quả thực là người có
biệt tài trở thành thần trộm! Giờ Hoa Thiên Vũ thậm chí có tâm tư thu đồ đệ, mầm non tốt như vậy rất hiếm gặp! Mình ở thời đại kia tự nhận rằng
ngoại trừ mình ra thì không có người nào có thể làm tốt hơn. Nhưng đến
thế giới này, không nghĩ tới tên nhóc trước mắt này so với mình làm
không cùng một cấp bậc. Hoa Thiên Vũ tuyệt đối không nghĩ tới hắn làm
tốt như vậy!
Nhưng khi nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ làm thế
nào để thu Lý Tinh Hành làm đồ đệ đột nhiên bị một trận tiếng gầm gừ
phẫn nộ đánh thức, trong đầu nàng nghĩ rằng chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Rất nhanh Lý Tinh Hành ra dấu cho nàng nhanh ngồi xổm xuống, sau đó nhẹ
giọng nói với nàng: "Bên kia Bạch Thu Nguyên đã bắt đầu động thủ! U Minh hỏa sư đã phát hiện ra hắn, chúng ta phải càng chú ý, nói không chừng
nhân sâm trực tiếp chạy đến chỗ chúng ta! Đến lúc đó đừng để nó trốn
thoát!"
Nghe Lý Tinh Hành nói như vậy, tinh thần của Hoa Thiên Vũ trấn định lại. Thì ra là Bạch Thu Nguyên tạo ra động tĩnh, không phải
mình bị phát hiện. Nếu mà mình bị phát hiện thì cần gì quan tâm tới Bạch Thu Nguyên cùng U Minh hỏa sư đánh nhau tới mức sống chết chứ!
Bất quá câu nói kế tiếp của Lý Tinh Hành làm cho Hoa Thiên Vũ cảm thấy cực
kì hứng thú. Nhân sâm vạn năm trực tiếp chạy đến túi của mình, mình bây
giờ không phải chỉ cần ôm cây đợi thỏ sao? Nếu vậy thì thật là không thể tốt hơn rồi!Nhưng mà rất nhanh, tin tức xấu nhất của Lý Tinh Hành truyền đến, làm cho Hoa Thiên Vũ lại khẩn trương lên.
"Không tốt! Còn có người khác cũng tới!" Lý Tinh Hành sắc mặt có chút khẩn
trương, có chút không dám tin nói ra: "Ai mà to gan như vậy, lại dám
trêu chọc Liệt Diễm linh đất! Thật là không muốn sống!"
Liệt Diễm linh đất? Hoa Thiên Vũ nghi hoặc nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lý Tinh Hành, hỏi: "Đó là vật gì, rất lợi hại sao?"
"Có thể cứng rắn đối chọi chính diện cùng U Minh hỏa sư, hơn nữa không rơi
vào thế hạ phong, ngươi nói có lợi hại không?" Lời nói của Lý Tinh Hành
lập tức làm cho Hoa Thiên Vũ hồn phi phách tán. Hoa Thiên Vũ có thể cảm giác được, xa xa truyền đến âm thanh ù ù ngột ngạt, hơn nữa đúng là
hướng tới chỗ mình đang ẩn nấp!
"Đáng chết! U Minh hỏa sư đều bị
kinh động!" Lý Tinh Hành tức giận mắng một tiếng, sau đó kéo tay Hoa
Thiên Vũ bắt đầu hướng sang hướng khác chạy như bay. Lúc này bất chấp
hành tung bị bại lộ, thanh âm từ xa càng ngày càng lại gần chỗ hắn, bất
kể thế nào bọn hắn đều bị liên lụy. Nghĩ muốn không bị phát hiện đã là
hy vọng xa vời, trước mắt chỉ có thể nhanh chóng chạy trốn, hiện tại
những điều khác không đáng nói!
Chạy trốn như thế này thật là quá uất ức, không có đạo lý! Hoa Thiên Vũ vừa chạy vừa vì chính mình mà tức giận bất bình, rõ ràng không phải nàng trêu chọc nó, sao mà xui xẻo như vậy?! Hết lần này tới lần khác đều hướng về phía nàng mà tới. Đám U
Minh hỏa sư cùng Liệt Diễm linh đất gì kia đều là quái vật. Ngay cả có
người khiêu khích như vậy mà nửa ngày cũng không thể bắt được đối
phương, thực lực thật quá kém cỏi!
Hoa Thiên Vũ chỉ biết một mặt
trách tội những người khác, mà không nghĩ rằng, nếu như U Minh hỏa sư
cùng Liệt Diễm linh đất kia giống như nàng suy nghĩ, phát hiện kẻ địch,
lập tức có thể bắt được đối phương ngay sau một khắc thì hiện tại nàng
cũng không cần phải chạy trốn nữa mà là đã nằm trong bụng của U Minh hỏa sư hoặc là Liệt Diễm linh đất đợi tiêu hóa rồi.
Quá trình chạy
trốn cực kỳ chật vật, Hoa Thiên Vũ dùng sức lướt nhanh lên phía trước.
Lúc này, ưu thế kinh công của nàng liền lộ rõ không thể nghi ngờ, tốc độ của Lý Tinh Hành so sánh với nàng chậm hơn một chút. Chỉ là Lý Tinh
Hành liên tục cầm tay Hoa Thiên Vũ vùi đầu chạy lên phía trước, nên căn
bản hắn không phát hiện ra Hoa Thiên Vũ kỳ thật nhanh hơn hắn, lẽ ra Hoa Thiên Vũ phải kéo hắn chạy trốn mới đúng.
Bất quá Hoa Thiên Vũ
cũng không để ý tới điều này vì mặc dù nàng so với Lý Tinh Hành tốc độ
nhanh hơn, nhưng nơi này nàng chưa quen thuộc. Ở trong núi Hoa Mị tiên
tồn tại nguy hiểm thật sự rất nhiều, hơn nữa nàng cũng không giống kiểu
người yêu nghiệt có năng lực biết trước nguy hiểm như Lý Tinh Hành, cho
nên để Lý Tinh Hành kéo mình chạy theo là thích hợp hơn hết. Như vậy
nàng còn có thời gian rảnh rỗi quay đầu lại xem đằng sau có vật gì đuổi
theo hay không, còn có thể kịp thời nhắc nhở Lý Tinh Hành thay đổi
phương hướng chạy trốn.
Nhưng mà ngay lúc Hoa Thiên Vũ quay đầu
lại về phía sau xem, lại không chú ý tới Lý Tinh Hành dừng lại gấp,
không kịp quay đầu lại liền đụng mạnh đầu vào Lý Tinh Hành. Trong lòng
Hoa Thiên Vũ lập tức thẹn quá hoá giận chuẩn bị chửi ầm lên với Lý Tinh
Hành lại bị Lý Tinh Hành cưỡng chế, dùng bàn tay nhỏ bé của hắn bịt kín
miệng nàng.
Trong lúc này, Hoa Thiên Vũ mới chú ý tới, cánh rừng
trước mắt cách mình hơn mười trượng, tên nhân yêu chết tiệt Hồng Thiên
Mị chính mình gặp phải trước kia có vẻ mặt tái nhợt đang đối chọi cùng
một chỗ với một đầu quái thú.
Đầu quái thú này thân thể cao ước
chừng bằng ba người, có thân mình là sư tử, nhưng phần đuôi lại giống
đuôi bò cạp. Càng làm cho người người kinh hãi chính là thân thể của nó
được bao phủ bởi một ngọn lửa màu u lam. Trong bóng đêm cả người nó tỏa
sáng thành hình tròn khoảng hơn mười trượng trong cánh rừng.
Đây
là U Minh hỏa sư, là sinh vật được sinh ra bởi lực lượng thần kỳ của
thiên nhiên. Trong truyền thuyết tốc độ cùng phản ứng của nó có thể so
với thực lực thần kỳ của cự long, hơn nữa đuôi bò cạp của bọn chúng có
thể phóng ra vô hạn châm độc. Một khi bị châm độc của nó đâm trúng, cho
dù là cự long cũng sẽ lâm vào trạng thái tê dại, có thể nói bọn nó là
cơn ác mộng mà mọi sinh vật đều không muốn đụng phải!
Hoa Thiên
Vũ trợn tròn cặp mắt, nhìn Hồng Thiên Mị đang chậm rãi tiến tới gần U
Minh hỏa sư. Cái gì cũng không dám nghĩ, nhưng lúc này, nàng lại cầu
nguyện, U Minh hỏa sư trước mắt nhanh chóng ăn sạch Hồng Thiên Mị sau đó rời đi, không phát hiện mình là được!
Nhưng mà không nghĩ tới
lời Lý Tinh Hành nói làm cho nàng hận không thể quay đầu bỏ chạy "Chúng
ta phải tìm cách cứu Hồng Thiên Mị, hiện tại U Minh hỏa sư đã phát hiện
ra chúng ta. Bây giờ Hồng Thiên Mị cách nó gần nhất, nếu như U Minh hỏa
sư giết chết Hồng Thiên Mị thì kế tiếp sẽ đến phiên chúng ta!"
"Dù hai người chúng ta có đến giúp cũng không có tác dụng gì!" Hiện tại Hoa Thiên Vũ rất sợ phải chết! Đối mặt nguy hiểm, điều thứ nhất trong
nguyên tắc của thần trộm viết rất rõ ràng, đó chính là nhanh chóng chạy
trốn! Ngoại trừ chạy trốn chỉ có chạy trốn!