Tiểu Tứ nghe vậy khuôn mặt biến sắc, khiêm tốn thụ giáo: "Là tiểu tứ sai rồi, hoàng huynh thứ lỗi!"
Nhìn thấy vẻ mặt nhận sai của Tiểu Tứ, Lăng Mạc Thiên cười gật gật đầu, nói: "Được rồi, nơi này chúng ta là huynh đệ, không cần giữ lễ tiết như vậy, ta cũng chỉ tùy tiện nói một chút, bất quá Tiểu Tứ, nếu ngươi không
thoát khỏi ám ảnh của quá khứ, về sau rất khó tinh tiến, ta đặt kỳ vọng
rất lớn vào ngươi, ngươi không nên để cho ta thất vọng!"
Tiểu Tứ nghe vậy sắc mặt kích động, nhưng không nói nhiều, gật đầu đồng ý.
Lăng Mạc Thiên không tiếp tục rối rắm vấn đề này, mà nói tiếp chuyện của Hoa Thiên Vũ: "Ngược lại chỗ ta có chút tin tức của Liễu Nhược Liên kia,
đều là chuyện gần đây nhất, nàng bây giờ dùng tên giả là Hoa Thiên Vũ,
ẩn thân trong Cái Bang, hiện đang ở tiểu viện một thủ hạ của Hương chủ
quản đông thành Cái Bang, tên của Hương chủ kia ta đã nghe được rồi, gọi là Tô Lâm!"
"Tô Lâm này nguyên danh là Tĩnh Trung, là con vợ lẽ
trong phủ của Đại tướng quân, mẫu thân hắn chết lúc hắn còn nhỏ vì nhiều việc tranh giành xấu xa trong hậu trạch, bị đuổi khỏi phủ tướng quân,
liên tục lang thang bên ngoài. Nhưng kỳ quái là gần đây hắn ở Cái Bang
rất được trọng dụng, được tân nhậm Đại Nghĩa Phân Đà Cái Bang Đà chủ
Trần Thanh Dương bổ nhiệm làm đông thành Hương chủ, mà hắn hình như cũng không cam lòng chỉ làm một Hương chủ nhỏ, bí mật xây dựng một tiểu bang hội, gọi là bang Tụ Bảo, bề ngoài là một cái trà phường phía tây, ngầm
vụng trộm mua không ít nô lệ làm thành viên trong bang."
"Nhưng
đều là chuyện sau khi Tô Lâm gặp được Liễu Nhược Liên! Cho nên ta rất
ngạc nhiên đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, đặc biệt là giữa Trần
Thanh Dương, Tô Lâm cùng Liễu Nhược Liên trong lúc đó có hiệp nghị gì
hay không, mặt khác chính là Liễu Nhược Liên làm sao đột nhiên lại lợi
hại như vậy, trong tin tức của ngươi và ta, nàng vẫn luôn có danh hào là nhu nhược!"
Tiểu Tứ nghe vậy cảm thấy kính nể, Lăng Mạc Thiên
phân tích rất thấu triệt, mục đích cũng rất rõ ràng, Cái Bang vẫn luôn
là đối tượng mà triều đình cực lực lôi kéo cũng như âm thầm chèn ép, dù
sao Cái Bang cũng được xưng là đệ nhất đại môn phái trong giang hồ, nếu
như không cố gắng nắm giữ, sẽ rất dễ tạo ra sai lầm lớn!
Mà Đại Nghĩa Phân Đà Cái Bang ở kinh thành tự nhiên sẽ trở thành đối tượng trọng
điểm cần chiếu cố, hiện tại Đại Nghĩa Phân Đà lại liên tiếp thay đổi
người, còn có hành động, trong triều đình tự nhiên sẽ có người chú ý, đó cũng là điều hiển nhiên!
Mà Trần Thanh Dương, Tô Lâm cùng Liễu
Nhược Liên ba người này trong lúc đó có mối liên hệ, hơn nữa sau lưng
bọn họ còn có thế lực, muốn Lăng Mạc Thiên không chú ý cũng không được,
dù sao Lăng Mạc Thiên không chỉ là Nhị hoàng tử Hoàng gia, hắn còn kiêm
phụ trách tổ chức tình báo với Hoàng thượng – Thiết Môn!
Thiết
Môn quyền lợi rất lớn, bởi vì có thể trực tiếp tấu lên trên, cho nên có
quyền tiền trảm hậu tấu, hơn nữa ngoại trừ nội viện hoàng cung, trong
thiên hạ đều là phạm vi nghe lén của Thiết Môn, nếu có người hoặc có
chuyện mà Thiết Môn chú ý, đều phải kiểm tra thực hư rõ ràng, một khi
cần thẩm tra, liền có quyền thẩm quyết tại chỗ!
Lăng Mạc Thiên
lấy tư cách là thủ lĩnh của Thiết Môn, hiển nhiên chuyện đã xảy ra của
Cái Bang trong kinh thành đã rõ như lòng bàn tay, chú ý đối với Tô Lâm
cùng Hoa Thiên Vũ cũng hợp lẽ thường.
Trên nóc phòng, Hoa Thiên
Vũ nghe được đoạn đối thoại này, khiếp sợ trong lòng không từ nào có thể diễn tả được. Vốn theo ý nàng, đám người cổ đại này tuyệt đối so với
người hiện đại ngốc hơn rất nhiều, nhưng không nghĩ rằng, thời điểm nàng có ý nghĩ này thì nàng chính là con lợn ngu ngốc nhất, nếu người cổ đại ngốc, vậy người hiện đại vì sao còn bỏ ngọn lấy gốc theo đuổi sách cổ,
tìm kiếm phương pháp khoa học kỹ thuật của người cổ đại, sau đó trực
tiếp cải tiến rồi sử dụng?
Nếu bàn về sáng tạo cùng lòng người,
người cổ đại so với người hiện đại có thể nói mạnh hơn rất nhiều, hiện
đại bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển, đa số mọi người đều đã bắt đầu
suy nghĩ cứng nhắc, tư duy chậm chạp, cuối cùng hơn phân nửa cuộc sống
mọi người đều ở hoàn cảnh lười biếng, người như vậy không thể nào có tư
duy đổi mới, nhưng người cổ đại lại hoàn toàn ngược lại. Hoa Thiên Vũ tự cho là mình đúng, nên bị ngôn luận của Lăng Mạc Thiên ở bên dưới làm
cho kinh hãi.
Trong lòng của Hoa Thiên Vũ không khỏi nhảy dựng
lên, trái tim cũng đập loạn, Hoa Thiên Vũ cũng biết chính mình đã bị
phát hiện, bởi vì lúc này nàng dính sát ở nóc phòng, vừa mới nghe lén
lâu như vậy, thân thể của mình tuy đã cùng nóc phòng gần như hòa làm
một, nhưng dù sao cũng không phải là một bộ phận của phòng ốc, hơn nữa
lúc này kiến trúc nóc phòng cổ đại đều là bằng ngói, coi như nóc phòng
đại viện của vương phủ, cũng không xây hết sức chặt chẽ, cho nên trái
tim sợ hãi nhảy lên, liền di động một khối mái ngói đã bị dãn ra trên
nóc nhà, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Mặc dù bên ngoài trời mưa
to, trong phòng gần như là yên tĩnh không tiếng động. Nhưng Hoa Thiên Vũ biết rõ Lăng Mạc Thiên là cao thủ, như vậy tiếng động nàng vừa mới tạo
thành tuyệt đối sẽ khiến cho hắn chú ý !
Hoa Thiên Vũ cho tới bây giờ cũng chưa từng ôm tâm lý may mắn, lúc này cũng không chút do dự,
đột nhiên bay lên, hướng phía màn mưa nhanh chóng bay đi.
"Tới rồi
cần gì phải đi đâu?" Nghe được âm thanh này, Hoa Thiên Vũ liền biết mình đã chậm một bước, đối thủ so với trong tưởng tượng của nàng còn mạnh
hơn!
Lập tức Hoa Thiên Vũ liền cảm giác một luồng kình khí ngưng
đọng lại, từ đỉnh đầu của nàng đánh xuống, khiến cho Hoa Thiên Vũ không
thể không rơi xuống đất, nhưng không đợi nàng đứng vững gót chân, một
đạo hàn quang đâm thẳng về hướng của nàng, trong màn mưa, Hoa Thiên Vũ
nhìn thấy rõ ràng đó là một thanh loan đao thật dài.
Xem tư thế
này đúng là muốn đem mình chém chết, Hoa Thiên Vũ gắt gao cắn chặt răng, liều chết đề khí, trước khi bị ánh đao chạm đến bản thân, thật khó khăn tránh ra, sau đó hóa thành một đoàn khói nhẹ, nhanh như chớp bắn về
phía trước.
Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Hoa Thiên Vũ còn chưa
bay ra ngoài một trượng, trực tiếp liền tiến vào phạm vi công khích của
một người khác đang chờ đợi mình, Hoa Thiên Vũ thấy rõ, người đang chờ
trước mặt nàng chính là Lăng Mạc Thiên, nhìn thấy mặt mũi hắn tràn đầy
nụ cười chế nhạo, nội tâm của Hoa Thiên Vũ tuy có suy nghĩ muốn đập bẹp
hắn ngay tại chỗ, nhưng hoàn cảnh trước mắt nàng không thể lưu lại được, chỉ có thể tung người đứng dậy lần nữa, hoảng hốt chạy bừa ra ngoài.
"Ngươi đi xuống cho ta, bảo ngươi lưu lại liền lưu lại cho ta!" Tốc độ của
Lăng Mạc Thiên nhanh hơn Hoa Thiên Vũ, Hoa Thiên Vũ có thể cảm giác
được, mắt cá chân của nàng trực tiếp bị Lăng Mạc Thiên bắt lấy, rất
nhanh nàng liền cảm giác được một nguồn sức mạnh, sau đó trời đất quay
cuồng, liền thấy căn phòng nàng mới tiến vào lúc trước, đứng trước mặt
nàng là khuôn mặt vẫn ung dung của Lăng Mạc Thiên cùng Tiểu Tứ vẫn cầm
trường đao trong tay.
"Ôi, đây không phải là tiểu thư Liễu gia
sao?" Vẻ mặt Lăng Mạc Thiên vẫn muốn ăn đòn như cũ, hướng về tiểu tứ
cười nói: "Tiểu Tứ đến đây, giới thiệu với ngươi, đây chính là người ta
thường nói tiểu thư Liễu gia, Liễu Nhược Liên. Do nàng ban tặng, nữ nhân mà ngươi không thích kia không có cách nào gả vào vương phủ chính là
kiệt tác của nàng, nhanh qua đây chào hỏi nàng!"
Tiểu Tứ cầm
trường đao trong tay, nghe lời Lăng Mạc Thiên nói, rõ ràng phối hợp
hướng về Hoa Thiên Vũ cười cười, lại hướng về phía Lăng Mạc Thiên gật
gật đầu, sau đó liền mở cửa phòng đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn
lại có hai người Lăng Mạc Thiên cùng Hoa Thiên Vũ giằng co.
Lăng
Mạc Thiên tựa hồ cũng không sợ Hoa Thiên Vũ nhân cơ hội chạy trốn, tự
nhiên đi đến trước bàn, rót cho mình cùng Hoa Thiên Vũ một chén nước,
cười tủm tỉm nhìn Hoa Thiên Vũ nói: "Liễu tiểu thư đêm hôm khuya khoắt
đến thăm, làm sao lại giả dạng như thế này? Muốn gặp bản vương, có thể
từ cửa chính tiến vào, cần gì phải chật vật như vậy, nếu là bị người
khác phát giác, có thể không tốt cho danh dự của tiểu thư đấy!"
Hoa Thiên Vũ nghe Lăng Mạc Thiên nói cảm thấy hắn có hàm ý khác, làm nàng
có cảm giác không thoải mái, tức giận trừng mắt nhìn hắn nói: "Được rồi, đừng nói nhảm, hiện tại ta rơi vào trong tay ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt liền tùy ngươi!"
Nghe được lời nói như lưu manh côn đồ
của Hoa Thiên Vũ, Lăng Mạc Thiên nhịn không được bật cười, lắc đầu nói:
"Liễu tiểu thư nói đùa, bản vương là người thương hương tiếc ngọc, nói
cho cùng tiểu thư cũng từng là người được chỉ hôn cùng với bản vương,
mặc dù hiện tại chúng ta gặp mặt không hợp lễ nghĩa, nhưng không có quan hệ phong nhã (mất lịch sự), ngược lại tiểu thư vừa mở miệng đã là đánh
là giết , bản vương rất hiếu kỳ, vì sao tiểu thư lại muốn vậy?"
Hoa Thiên Vũ không có thời gian nhàn rỗi cùng Lăng Mạc Thiên nghiền ngẫm
từng chữ, không nhịn được nói: "Thôi đi, ta và ngươi coi như là người
quen cũ, cần gì phải giả bộ dối trá như vậy! Nói trắng ra, ngươi hiện
tại muốn thế nào liền làm đi, cô nãi nãi (ta) một chút nhíu mày cũng
không phải là trang hảo hán!"
Nghe được Hoa Thiên Vũ nói như vậy, Lăng Mạc Thiên tựa hồ càng vui vẻ hơn, rồi lắc đầu thở dài nói: "Bản
vương còn là lần đầu nhìn thấy người ngay thẳng như Liễu tiểu thư! Bất
quá Liễu tiểu thư, đêm nay tựa hồ là ngươi không mời mà tới, hơn nữa còn cố ý nghe lén bản vương cùng Lăng Tứ tiểu vương gia nói chuyện, dựa
theo Cẩm Quốc hình luật, hành động lần này của Liễu tiểu thư chính là
rơi đầu , ngươi thật sự không sợ chết sao?"
"Cô nãi nãi (ta)cái
gì cũng không sợ, còn sợ chết sao!" Hoa Thiên Vũ cười nhạt coi thường
nói: "Nói muốn chém muốn giết muốn róc thịt liền tùy ngươi, ngươi sao
còn dây dưa lằng nhằng như vậy, nhanh chóng động thủ đi, cô nãi nãi đánh không lại ngươi, nhưng không phải là người dễ khi dễ như vậy !"
Lăng Mạc Thiên cười gật đầu, nói: "Liễu tiểu thư thật làm cho bản vương mở
rộng tầm mắt, bản vương muốn một lần nữa xem kỹ hết thảy mọi thứ đối với tiểu thư, bất quá chuyện tối nay, bản vương có thể bỏ qua, chỉ cần Liễu tiểu thư trả lời bản vương một vấn đề, có thể hay không?"
Đây là muốn thả mình đi? Lần này đến lượt Hoa Thiên Vũ nghi ngờ, nhìn Lăng Mạc Thiên, mặc dù hắn còn vẻ mặt như muốn ăn đòn, nhưng vẫn có thể nhìn ra
hắn nghiêm túc, vì vậy bật thốt lên: "Ngươi hỏi đi, ta không bảo đảm ta
sẽ trả lời ngươi!"
Lăng Mạc Thiên nghe vậy cười cười, tùy tiện
nói: "Liễu tiểu thư đêm khuya đến thăm, nếu bản vương không có đoán sai, là tiến hành trả thù bản vương giống như liễu tướng quân có phải
không?"
Hoa Thiên Vũ nghe vậy ánh mắt hơi co lại, nhưng không đáp lời. Nói thật, Hoa Thiên Vũ không hề có hảo cảm đối với Lăng Mạc Thiên, nhưng cũng không quá nhiều ác cảm, dù sao nàng với hắn là người không
cùng thế giới. Đối với người như vậy, ngoại trừ tức giận muốn bên ngoài
đùa giỡn hắn, cũng không có ác ý khác, hắn nói trắng ra như vậy, ngược
lại nàng không biết trả lời thế nào, dứt khoát cái gì cũng không nói lại càng tăng thêm một chút cảm giác thần bí.