Người lính đang lái xe vội vã đạp chân phanh làm mọi người một phen nháo nhào. Đám người tiến sĩ Tesla đều đưa ánh mắt khó
hiểu nhìn Trần Phong. Riêng nhóm Lê Thành thì sắc mặt trở nên
nghiêm trọng, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Tám cặp
mắt nhìn xuyên lớp kính xe, không ngừng quan sát không gian xung
quanh xe bus đề phòng bị tập kích.
Vừa rồi Trần Phong mở ra vòng cảm nhận của hắn thì chợt bắt được năm cái dấu hiệu sinh mạng của con người. Năm dấu hiệu sinh mạng này có nhiều
điểm tương đồng với đám người Dũng, Huy, My, mà điểm làm Trần
Phong vội vã dừng xe lại chính là vì ở ngay sát năm đốm sáng
kia lúc này đang có hai con quái vật.
Hai bên dường như
đang giao tranh với nhau, năm điểm sáng tỏa ra ánh sáng chậm
chờn trong khi hai con quái vật vẫn mạnh mẽ như cũ. Trần Phong
nói nhanh tình huống, sau đó phân bố:
_Giấu xe qua một góc, sau đó chúng ta đi bộ.
Ánh mắt tiến sĩ Tesla nhìn Trần Phong không ngừng sáng lên, lại có thứ năng lực kì lạ như vậy? Vòng điện từ? Sóng từ trường như của loại dơi? Có lẽ đều không phải.
Người lính lái xe
đánh chiếc xe bus vào trong một góc khuất của con đường, sau đó cả đám lục tục xuống xe. Khu vực mà Trần Phong cảnh báo nằm
ở một khúc quanh cách đó chừng hai trăm mét từ chỗ bọn họ
đang đứng.
_Chúng ta cần nhanh một chút, đám người bọn họ có lẽ sắp không chống đỡ nổi.
Trần Phong nói nhỏ, sau đó đề thăng tốc độ bản thân. Dũng cũng nâng Nguyễn My lên vai rồi bắt đầu chạy. Ba bọn họ chính là chiến
lực mạnh nhất của cả đội. Về phần Huy và Lê Thành thì lấy
năng lực của Huy hẳn không khó khăn để chạy trốn nếu có tình
huống xấu xảy ra.
_Chúng ta áp sát từ bên trái trước, xem tình huống thế nào rồi nói.
Trần Phong phân phó, dù cho hắn muốn cứu người nhưng nếu tình huống quá nguy hiểm thì an toàn của cả nhóm vẫn phải được ưu tiên
lên hàng đầu. Dù sao bài học lần trước từ đám kí sinh trùng
vẫn còn.
Ba người bọn họ tiến vào từ một con ngõ nhỏ, từ đây đã bắt đầu có thể nghe được tiếng người la hét.
_Thiện! chặn nó lại!
_Không được rồi… nó mạnh quá!
Trần Phong ló đầu ra khỏi bức tường, đuôi mắt khẽ cong lại. Đập
vào mắt hắn là hiện trường ngổn ngang vài chiếc ô tô đang bốc
khói. Xác người nằm la liệt dưới đất, máu vẫn còn đang chảy
chứng tỏ họ chưa chết được bao lâu. Cách đó không xa có năm
người đang chật vật chiến đấu với một con quái vật.
“Khoan đã, tại sao lại là một con?”
Trần Phong giật mình mở ra vòng cảm nhận. Ở đó rõ ràng xuất hiện hai lớp sóng quái vật vậy mà mắt của hắn chỉ có thể thấy
được một con. Con quái vật này to cỡ con ngựa, miệng lởm chởm
răng. Thân nó dài ngoằng, bốn chân chồi ra bốn cái sừng sắc
bén như đao. Sáu con mắt trên mặt con quái này dính liền lại
với nhau thành một vòng tròn nhỏ nằm ở giữa trán.
Trần Phong cẩn thận quan sát, thấy được rõ ràng nó đang trong trạng thái phòng bị rất cao. Mặc dù đang đứng đối diện năm người
kia, thế nhưng sáu con mắt của nó lại liên tục đảo xung quanh
giống như đang dè chừng cái gì.
Trước mặt nó có năm
người đang tụm lại một chỗ. Hai trong số đó có vẻ như bị
thương nặng nằm tựa vào thành xe ô tô. Một cô bé chừng chín,
mười tuổi đang chăm sóc cho họ. Chắn phía trước mấy người này
là hai người đàn ông tuổi trạc ba mươi mặc quân phục, trên người cũng chồng chất vết thương, máu tươi thấm đẫm cả vạt áo họ
đang mặc. Bọn họ mỗi người cầm lăm lăm trong tay một thanh đao,
có điều với thị lực của Trần Phong có thể thấy được sự run
rẩy đang bị hai người cố gắng kiềm chế.
“Năm người thức tỉnh! Không biết năng lực của họ là gì?”
Trần Phong lẩm bẩm. Năm dấu hiệu sinh mạng ban nãy hắn cảm nhận
được cũng giống như của đám người Dũng, suy ra cả năm người
bọn họ đều là người thức tỉnh.
_Tình huống thế nào đây Phong? Con quái vật còn lại đâu rồi? Nó đã bỏ chạy rồi à?
Dũng lên tiếng hỏi. Theo như cậu ta thấy nếu chỉ còn một con quái
vật, nhìn qua cũng không có vẻ khủng bố như vật chủ của ký
sinh trùng mẹ thì bọn họ nên tranh thủ thời gian để tiêu diệt
nó.
_Không, nó vẫn ở đó, có điều không thể thấy được
bằng mắt thường. Năm người kia cũng là người thức tỉnh mà lại tình huống lại tệ thế kia thì tôi nghĩ chúng ta chưa chắc có
thể hơn bọn họ.
Một trong hai người đàn ông mặc quân phục lên tiếng, anh ta đưa mắt
nhìn qua xác người nằm la liệt xung quanh, trút ra một tiếng
thở dài, từng tia điện lập lòe bắt đầu xuất hiện trên làn da.
_Quân... năng lực của cậu không có hiệu quả đối với nó.
Người tên Minh đáp lời, bàn tay không tự chủ được siết chặt chuôi
đao. Bọn họ vất vả một đường đi đến đây, không ngờ trên đường
lại đen đủi gặp phải vài lần quái vật truy sát. Lấy thực lực năm người thức tỉnh bọn họ cũng miễn cưỡng tiêu diệt được
một con, chạy trốn được một lần, đến cuối cùng lại bị con
quái vật này nhắm trúng trong khi thực lực cả nhóm đã giảm
mạnh.
_Chúng ta không còn lựa chọn, năng lực của cậu và
Hoa chỉ là dạng phụ trợ, Thiện và Đức thì đang bất tỉnh. Tôi
là nguời duy nhất còn khả năng chiến đấu ở đây. Cậu phải đưa
họ đi, đội 7 của chúng ta chỉ còn tôi và cậu, đừng để cho đội 7 bị kết thúc ở đây.
Người lính tên Quân vừa dứt câu,
cả thân thể anh ta tỏa ra ánh sáng điện mang dữ dội, tiến lên
một bước đón đầu con quái vật.
_Đến!
Quân hét
lớn, điện mang từ hai cánh tay trào ra như sóng nước. Cây đao
nhiễm điện từ chém mạnh vào cái đầu quái vật, tay trái anh ta đồng thời vung lên trước, từng tia lửa điện xét ngang dọc nhanh chóng tụ lại thành một quả cầu điện nhỏ trong lòng bàn tay.
Con quái vật vung cánh tay dài ngoằng của nó lên đón đỡ đường đao của Quân. Chỗ sừng mọc ra ở cánh tay nó cực kì cứng rắn và
sắc bén, lưỡi đao chém vào chỉ thấy tóe ra ánh lửa, thậm chí còn có thể thấy một vài mảnh vụn kim loại rơi ra trong không
trung.
Điện năng từ cây đao truyền thẳng vào cánh tay con
quái vật, thế nhưng bị lớp da cứng của nó chặn lại không thể
gây nên chút thiệt hại nào. Quả cầu điện ở bàn tay Quân xoay
tròn liên tục, càng ngày càng sáng, đây chính là hi vọng cuối
cùng của cả nhóm mà anh ta liều mạng đánh cuộc.