Trần Phong bỗng dưng mở
bừng hai mắt. Tảng đá trong lòng được bỏ xuống. Ba người Lê
Thành đã xuất hiện trong phạm vi quan sát của hắn. Bọn họ đang ở trong một căn nhà hai tầng ngay gần chỗ hẹn để chữa thương.
Nguyễn My đang chăm sóc cho Huy, trong khi Lê Thành không ngừng đi
đi lại lại ở gần cửa sổ, bộ dáng rất sốt ruột. Trần Phong
miêu tả căn nhà cho Dũng, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục trị
thương. Thời gian hắn có được rất ít, tranh thủ được lúc nào
hay lúc ấy.
_Anh nghĩ bọn họ có thoát được không?
Nguyễn My lên tiếng hỏi Lê Thành, bàn tay cầm khăn ướt lau nhẹ xung quanh các vết thương của Huy.
Lê Thành im lặng không trả lời, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ về cậu thanh niên bí ẩn Trần Phong. Liệu cậu ta có thể thoát
được không? Vài đoạn ký ức đảo qua, dường như nhớ ra được thứ
gì đó, Lê Thành bỗng dưng thở hắt ra một hơi.
_Chắc chắn bọn họ sẽ thoát. Trần Phong là một người ham sống. Một khi
cậu ta đề ra cái kế hoạch như vậy thì nhất định đã có tính
toán của riêng mình. Từ giờ đến lúc hẹn còn gần một tiếng
nữa, việc duy nhất chúng ta có thể làm là chờ. Tôi đã để lại ký hiệu ở bên ngoài, một khi quay lại họ sẽ đến được đây.
Cả hai lại chìm vào im lặng, Nguyễn My dựa lưng vào tường tranh
thủ nghỉ ngơi một chút. Chỉ là mới đụng độ với một con quái
vật mà bọn họ đã phải chật vật như thế này. Vậy mới biết
có năng lực thức tỉnh chưa chắc đã có thể bảo đảm bản thân
sống sót, chẳng qua là tăng khả năng đó thêm một chút mà thôi.
Nói thật từ lúc có được năng lực này thâm tâm Nguyễn My cũng
vô thức xuất hiện chút tự phụ nhưng sự xuất hiện của cá thể
mẹ đã đánh tan điều này trong cô và những người khác.
Lê Thành đăm chiêu nhìn xuyên qua khung cửa sổ xuống khu vực phía
ngoài. Ngôi nhà mà hắn chọn nằm ở vị trí rất tốt có thể
quan sát cả hai bên trái phải của con đường. Một khi có thứ gì đó tiến vào nhất định bọn họ sẽ có thể phát hiện ra.
Vài phút nữa trôi qua, ở đầu con đường bỗng dưng xuất hiện một
bóng dáng to lớn đang dùng tốc độ rất nhanh chạy tới. Lê Thành nheo mắt quan sát, nhận ra là Dũng thì mới thở phào nhẹ
nhõm.
Thị lực của Dũng sau khi biến thân người sói rất
tốt, cậu ta có thể thấy được đồng bạn đang đứng bên cửa sổ
vẫy tay với mình. Dũng liền vội vã tiến về ngôi nhà, cơ bắp
toàn thân cậu ta sau khi hoạt động liên tiếp như vậy đã sắp
không chịu nổi.
Cả nhóm cuối cùng đã tụ tập lại được
với nhau. Ngoài bị thương thì không có nguy hiểm gì đến tính
mạng. Mọi người lúc này ngồi trong căn hộ kia tranh thủ ăn uống để nạp năng lượng. Từ khu vực này đến địa điểm trong kế
hoạch còn một chặng đường dài nữa, không biết sẽ còn phải
đối mặt với những gì. Trong lúc ăn Lê Thành không ngừng hỏi
Trần Phong về những gì đã xảy ra.
_Làm sao cậu biết bọn chúng là ký sinh trùng?
Trần Phong im lặng nuốt xuống một miếng bánh mì. Hắn với tay lấy
chai nước tu một ngụm, sau đó thở hắt ra một hơi. Mọi người
dường như đều có chung thắc mắc với Lê Thành. Tình huống vừa
rồi rõ ràng Trần Phong biết điều gì đó, thậm chí còn có tri
thức nhất định về đám ký sinh trùng.
_Tất nhiên, điểm mấu chốt của kế hoạch này chính là năng lực cảm
nhận quái vật của cậu. Bởi vì chúng ta biết trước được hành
động của đám quái vật nên sẽ cực kì có lợi thế. Tôi ví dụ
thế này, chúng ta có thể dẫn người đi bên rìa lãnh thổ của
quái vật A, nếu nó có động tĩnh đuổi tới thì chúng ta sẽ
chạy sang rìa lãnh thổ của quái vật B. Nếu nó không đuổi tiếp thì chúng ta sẽ đi tiếp cho đến khi quái vật B đuổi theo, còn
nếu nó dám vượt rào thì chúng ta chỉ cần chống đỡ đến khi
quái vật B xuất hiện.
Ánh mắt Lê Thành sáng như sao, nói liền một tràng dài.
_Nhỡ đâu… hai con quái vật quay sang tấn công chúng ta thì sao?
Dũng ngập ngừng hỏi.
_Khả năng này cũng có, thế nhưng dựa vào phản ứng của cá thể mẹ
và quái vật Venom mà Trần Phong đã thấy thì hẳn phần trăm của nó rất thấp. Hơn nữa, chúng ta vẫn có thể lợi dụng điều
này. Tôi hỏi mọi người, ví dụ hai người nông dân A và B đang
tranh nhau một con bò, tự dưng con bò chạy sang ruộng của người
nông dân A thì B sẽ làm gì? Sẽ đuổi đánh con bò để nó chạy
lại bên mình hay sẽ cãi nhau với tên A để dành lại nó? Trong
trường hợp B đuổi theo đánh con bò thì A sẽ làm gì? Đứng yên
nhìn con bò của mình bị đánh hay sẽ đánh nhau với B? Mọi
người đã hiểu chưa? Trong trường hợp này chúng ta chỉ cần tiến nhập sâu vào phần lãnh thổ của một con quái là được.
Ví dụ của Lê Thành rất đơn giản lại dễ hiểu, thậm chí đến cả
Trần Phong cũng phải gật gù. Hắn gật đầu giống như công nhận
những điều đối phương vừa nói là đúng.
Điều mới phát
hiện ra này làm cho cả nhóm cảm thấy hưng phấn bừng bừng. Họ
bắt đầu rời khỏi căn nhà trú ẩn để lên đường tiến tới khu
siêu thị trong kế hoạch. Vết thương của Huy đã được sơ cứu cẩn
thận, nếu không hoạt động mạnh hẳn sẽ không có vấn đề.