Phu quân vốn một lòng nghĩ cho muội muội, không ngờ rằng lại biến nàng thành trò cười cho cả thôn.
Chính vì thế, trong lòng Giản Thị cảm thấy phu quân nhà mình khiến cô em chồng thua thiệt, nên đối với nàng cũng hết giận.
"Vương Thị, ngươi làm xấu thanh danh nữ nhi của ta, ta xé nát miệng ngươi." Lư Thị tức run cả người, lại muốn xông lên liều mạng cùng Vương Thị, nhưng bị Tô Khả Phương kéo lại.
Tô Khả Phương bị bộ dạng của mẫu thân
hù doạ, nàng lo lắng mẫu thân tức giận xảy ra chuyện, vội nhỏ giọng
khuyên nhủ: "Nương, với loại người này nương càng tức giận, nàng lại
càng đắc ý, chúng ta đừng chấp nhặt với nàng."
"Chuyện nhà ta
không cần đại nương quan tâm." Tô Khả Phương ngay cả mặt Phó Thần Hoằng
còn chưa gặp, cho nên lời Vương Thị đả kích đối với nàng mà nói không
quan trọng, nàng cũng không giống mẫu thân và chị dâu tức giận, mà bình
tĩnh nhìn Vương Thị: "Nói đi, hôm nay các ngươi đến đây rốt cuộc là vì
chuyện gì?"
Nàng không phải nguyên chủ, nàng không có khả năng
tình nguyện vì một nam nhân không biết rõ nền tảng mà cùng hai mẹ con
này ba lần năm lượt trình diễn vũ kịch, cho nên nàng tính toán hôm nay
liền kết thúc hết chuyện này.
"Còn ở trước mặt lão nương giả vờ?
Tại sao lão nương lại tới trong lòng ngươi rất rõ ràng." Tô Khả Phương
đạm nhạt như mây gió vô tình khích thích Vương Thị, chỉ thấy thịt mỡ
trên mặt bà ta run lên lần nữa, xả giọng hét lên: "Mọi người đều đến đây mà xem, nhìn nữ nhân không cần mặt mũi này, thành thân rồi còn ở bên
ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trước đây còn cứng rắn nhét túi thơm vào
ngực cô gia nhà ta, mọi người nói một chút, nữ nhân như vậy có phải nên
bắt lại dìm sông hay không?"
Lời Vương Thị nói vừa ra khỏi miệng, trên mặt các hương thân đều ào ào lộ ra biểu tình quả nhiên là như vậy, bọn họ lập tức đoán nhất định là Tô Khả Phương lại đi dây dưa Đàm Trọng An.
Trước kia thì cũng thôi, nhưng nay Tô Khả Phương đã thành
thân rồi, lại đi dây dưa Đàm Trọng An thì thật sự là quá không biết kiểm điểm rồi, khó trách mẹ con Vương Thị lại tức giận như vậy.
"Vương Thị ngươi là xú bà nương lại giội nước bẩn lên người nữ nhi nhà ta, ta liều mạng với ngươi."
Lư Thị vừa nghe hai chữ "dìm sông" vừa sợ vừa giận vừa vội, bất đắc dĩ bị
nữ nhi và mấy người phụ nữ lôi kéo, không có cách nào đánh tới Vương
Thị.
Sắc mặt Giản Thị cũng thay đổi mấy lần.
Nước An Tấn
dân phong cởi mở, tình cảm nam nữ không tính là quá hà khắc, mặc dù nữ
nhân không tuân thủ phụ đạo, chỉ cần người trong cuộc không truy cứu,
mọi người cũng một mắt nhắm một mắt mở, nhưng nếu người trong cuộc thật
sự muốn truy cứu, nhẹ là đánh bằng roi, nặng thì chính là nhét vào lồng
heo dìm xuống nước.
Tô Khả Phương biết mẫu thân và chị dâu lo
lắng, vội nhỏ giọng trấn an nói: "Nương, chị dâu, Vương Thị vu hãm ta,
ta không phải loại không biết xấu hổ như vậy."
Người không cần mặt mũi là nguyên chủ.
"Ngươi thật sự không làm vậy?" Giả Thị trợn mắt hung tợn nhìn nàng, nhịn tức nhỏ giọng hỏi.
Nha đầu này đức hạnh thế nào nàng biết rất rõ, nếu nàng tự mình đưa đồ
riêng cho Đàm Trọng An thì nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là
với tình hình trước mắt nàng không thể tức giận, nếu không nàng thật sự
muốn dùng gậy đánh chết cái đồ ngu ngốc này.
"Chị dâu, muội thật
sự không có đưa túi thơm cho Trọng An đại ca." Thanh âm Tô Khả Phương
không lớn, nhưng các hương thân đứng đây đều nghe được.
Đúng vậy, Tô Khả Phương không có ý định thay nguyên chủ gánh trên lưng oan ức
này, bởi vì một khi nàng thừa nhận, trước không đề cập đến việc sẽ bị
dìm sông, cả đời này nàng không có khả năng thoát khỏi tiếng xấu "Không
tuân thủ phụ đạo", vĩnh viễn phải sống dưới ánh mắt khác thường của
người khác, nàng choáng váng mới có thể nhận.
Còn nữa, mẹ con Vương Thị cũng không phải người lương thiện, nàng không có khả năng mất thời gian cùng các nàng.
"Thế nào? Ngươi dám làm mà không dám nhận? May mà lão nương đề phòng." Vương Thị nâng giọng, đôi mắt hẹp quét qua đám người, hô: "Đại Giang, ngươi
lại đây nói cho mọi người một chút những gì ngươi nhìn thấy, để cho mọi
người sớm thấy rõ bộ mặt của tiện nhân kia."
Bị Vương Thị điểm
danh là Đàm Đại Giang ở thôn Lâm An, tức phụ của hắn cũng từng sau lưng
hắn trộm nam nhân, cho nên hắn thống hận những nữ nhân không tuân thủ
phụ đạo, nghe Tô Khả Phương giảo biện hắn đã sớm không nhịn được, đi qua đám người giận dữ hô: "Các hương thân, nàng mở mắt nói dối. Trước đây
lúc ta ở trên núi đốn củi trở về, tận mắt thấy nàng và Trọng An huynh đệ do dự đứng ở bờ sông, lúc ta đến gần còn thấy trong ngực Trọng An huynh đệ rơi ra một túi thơm, nha đầu này nhìn thấy ta ngay cả túi thơm cũng
không cần, xoay người bỏ chạy."
"Đàm Đại Giang, chúng ta nơi nào
đắc tội ngươi, ngươi lại muốn hãm hại nhà chúng ta như vậy? Ngươi nói
đi, rốt cuộc thì Vương Thị cho ngươi thứ tốt gì, để ngươi che dấu lương
tâm kéo đến tận đây láo loạn, ngươi không sợ bị thiên lôi đánh sao?" Giả Thị chỉ vào mũi Đàm Đại Giang mắng to.
Giả Thị không ngốc, nàng tự nhiên biết mặc kệ Phương Nhi có trao đồ riêng hay không, hôm nay đều phải phủ nhận.
"Giả Thị, ngươi ngậm máu phun người. Lão tử lúc nào thì thu chỗ tốt từ Vương Thị? Lão tử dám thề với trời, nếu có một lời nói dối liền chết không tử tế." Đàm Đại Giang tức đến giơ chân, nhìn hắn giống người thu chỗ tốt
của người rồi vu oan lung tung người khác sao?
Người cổ đại thờ
phụng thần linh, Đàm Đại Giang ngay cả lời thề độc cũng nói rồi, các
hương thân không hề chất vấn hắn, ánh mắt nhìn về phía Tô Khả Phương đều mang theo khiển trách.
Thấy thế, Vương Thị đắc ý vì mình đã dự
kiến trước: "Các hương thân, lời của ta các ngươi không tin, lời nói của Đại Giang các ngươi tin chưa? Tô Khả Phương quyến rũ cô gia tương lai
nhà ta, các ngươi không bắt nàng dìm sông sao?"
Nếu lúc nãy Vương Thị nói muốn đem Tô Khả Phương dìm sông Lư Thị chỉ xem như là lời nàng
lúc tức giận, nhưng bây giờ có Đàm Đại Giang làm chứng, Vương Thị còn
luôn miệng nói bắt Tô Khả Phương dìm sông, Lư Thị biết Vương Thị nói
thật, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất đi.
Giả Thị vội vàng
vươn tay ra đỡ nàng, an ủi: "Nương, ngài yên tâm, chúng ta sẽ không trơ
mắt nhìn Phương Nhi bị bắt đi dìm sông."
"Đúng, dìm sông!" Đàm Tiểu Liên ở một bên hưng phấn phụ hoạ.
Các hương thân vây xem thấy mẹ con Vương Thị không giống đang nói đùa, sắc mặt thay đổi, châu đầu ghé tai nói chuyện.
Nửa ngay, tức phụ Thuỷ Sinh thường ngày thân thiết với Lư Thị không đồng ý
mở miệng nói: "Vương Thị, dù Phương Nhi không nên đưa túi thơm cho Trọng An huynh đệ, nhưng bắt nàng dìm sông có phải là hơi quá hay không?"
"Đúng vậy, đều là hương thân hương lý, nói ra để cho Lư Thị mang nàng về quản giáo là được."
"Phải đấy, đây là mạng người đấy! Vương Thị, ngươi khoan dung độ lương đi."
Một người mở miệng, người khác lại liền dễ mở miệng khuyên can hơn, ào ào thay nhau vì Tô Khả Phương nói chuyên.
Vương Thị không nghĩ tới sự tình đều rõ ràng như vậy, những người này vẫn
giúp Tô Khả Phương nói chuyện, tức đến mức suýt hộc máu, nàng duỗi một
ngón tay mập mạp chỉ về phía mọi người, nổi giận banh cổ họng mắng: "
Lương tâm các ngươi đều bị chó gặm sao? Tô Khả Phương không tuân thủ phụ đạo, lão nương bắt nàng dìm sông là có lỗi gì? A, đúng rồi, các ngươi
đều là người thôn Phong Quả, đều phải nhìn sắc mặt của Tô Bằng, cho nên
mới phải che chở cho nàng đúng không? Nhưng lão nương không sợ. Hôm nay
bất kể có chuyện gì, Tô Khả Phương này nhất định bị dìm sông."
"Đúng đấy, không thể bỏ qua cho tiện nhân kia!" Đàm Tiểu Liên nhìn về phía Tô Khả Phương trong mắt đầy âm độc.