Thuốc bột do đại phu
tiệm thuốc trên trấn dựa theo yêu cầu của nàng đích thân kê đơn. Loại
thuốc bột này có thể khiến người ta tạm thời mất ý thức. Nàng vốn định
đợi thời điểm bão đến, dưới tình huống bất đắc dĩ sẽ cho bà bà, cha,
nương và mọi người trong nhà dùng, chờ bọn họ mất ý thức sẽ giấu bọn họ
vào không gian. Ai ngờ người đầu tiên sử dụng thuốc bột này lại là Kiều
Nhậm Phi, có lẽ đây chính là ý trời!
Lúc mua thuốc Tô Khả Phương
đã đặc biệt hỏi kỹ đại phu về liều lượng sử dụng. Lượng thuốc bột Tô Khả Phương dấu trong móng tay không đủ khiến Kiều Nhậm Phi hoàn toàn mê
man, mà chỉ làm hắn ta xụi lơ vô lực. Nàng cũng không muốn hắn ta mất
hoàn toàn ý thức và tri giác!
Rất nhanh, Kiều Nhậm Phi cảm giác
được có chỗ không đúng. Hắn ta phát hiện tay của mình đột nhiên không
cách nào tăng thêm sức nữa, toàn thân dường như nhũn ra, đứng cũng không vững, cuối cùng phải dựa vào gốc cây tùng thấp ở bên cạnh.
"Ngươi... Ngươi đã làm gì với ta?” Lòng Kiều Nhậm Phi nhấc lên nỗi kinh hãi tột
độ, hắn ta không thấy nữ nhân này động thủ, lẽ nào Tô Khả Phương biết
yêu thuật hay sao?
Nhớ tới vừa rồi không hiểu sao gậy gỗ và tảng
đá lớn từ đâu vô cớ bay ra về phía hắn ta, thêm nữa Tô Khả Phương vừa
vào rừng liền biến mất. Kiều Nhậm Phi càng nghĩ càng phát giác Tô Khả
Phương rất tà môn!
Tô Khả Phương nhếch môi cười, vân đạm phong khinh nói: "Đừng ngạc nhiên, ta chỉ lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi!"
Kiều Nhậm Phi hạ độc mị đà hoa cho nàng, nàng chỉ đáp lễ hắn ta bằng một
chút xíu thuốc bột ở móng tay, nàng đối xử với hắn ta đã tính là quá
khách khí rồi!
"Chỉ khiến ngươi tạm thời không làm gì được thôi, bất quá tri giác vẫn còn." Tô Khả Phương nở nụ cười chân thành cố ý giải thích cho Kiều Nhậm Phi.
Mới đầu Kiều Nhậm Phi nghe không hiểu ý tứ trong lời Tô Khả Phương, nhưng
khi thấy trong tay nàng cần một con dao khắc sáng choang, lưỡi dao sắc
bén. Kiều Nhậm Phi nhanh chóng thay đổi sắc mặt: "Ngươi muốn làm gì? !"
"Rất nhanh, ngươi sẽ biết ngay thôi."
Tô Khả Phương ngoài cười trong không cười nhìn Kiều Nhậm Phi. Sau đó, nàng dứt một sợi tóc rủ bên mặt xuống, thổi về phía lưỡi dao sắc bén. Chớp
mắt sợi tóc bị cắt thành hai đoạn.
"Oa, thổi tóc cũng đứt này!"
Tô Khả Phương khoa trương kêu một tiếng, rất hài lòng khi thấy mặt Kiều
Nhậm Phi lộ vẻ hoảng sợ, mắt trợn trừng nhìn nàng.
Nàng phát hiện mình thật sự đã biến thành người xấu. Nhìn thấy bộ dạng Kiều Nhậm Phi
hồn phi phách tán, không hiểu sao nàng lại cảm thấy thích thú và thống
khoái?
Vừa rồi Kiều Nhậm Phi không vội giết nàng, không phải vì muốn từ từ tra tấn nàng sao? Vậy hãy để hắn ta sợ hãi một lúc đi!
"Tô Khả Phương, ngươi là nữ nhân ác độc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì với
ta?" Ý cười khủng khiếp trên mặt Tô Khả Phương khiến Kiều Nhậm Phi sởn
tóc gáy, tiếng nói của hắn ta trở nên bén nhọn.
Tô Khả Phương chả buôn quan tâm, thản nhiên liếc mắt nhìn Kiều Nhậm Phi: "Ngươi mở miệng
ngậm miệng đều nói ta ác độc, nếu ta không làm chút chuyện gì đó sao
xứng đáng với danh xưng ngươi đặt cho đây?”
Toàn thân Kiều Nhậm Phi không động đậy được, muốn lui về sau, cơ thể nghiêng một cái, ngã trên mặt đất.
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì với ta?" Kiều Nhậm Phi nằm trên mặt đất
trừng mắt nhìn Tô Khả Phương, ánh mắt chứa đầy sợ hãi.
Tô Khả Phương từng bước từng bước chậm rãi đi về phía Kiều Nhậm Phi, môi nở nụ cười chân thành.
Mỗi bước chân của nàng đều giống như đạp lên trái tim Kiều Nhậm Phi, làm cơ thể hắn ta run rẩy vì sợ, nụ cười của nàng khiến hắn ta thấp thỏm lo
âu.
Rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy bước chân, Tô Khả Phương lại
đi lâu như nửa thế kỷ vậy. Doạ Kiều Nhậm Phi thiếu chút nữa tè ra quần.
Rốt cuộc, nàng đi tới gần Kiều Nhậm Phi, cách hắn ta một bước thì dừng lại. Không hiểu sao thần kinh căng thẳng của Kiều Nhậm Phi lại giãn ra. Thật giống như lưỡi dao bình thường lơ lửng ở trên đầu cuối cùng cũng rơi
xuống không cần tiếp tục lo lắng đề phòng.
Loại cảm giác này vừa
hạ xuống, đã thấy Tô Khả Phương cầm dao khắc sắc bén trong tay đung đưa
trước mắt hắn ta. Sau đó dùng sống dao đập vào gò má hắn ta, vẻ mặt tươi cười không có ý tốt: "Đừng nóng lòng, chờ một chút nữa ta sẽ cho ngươi
biết."
"Tô Khả Phương, nếu như ngươi dám làm ta bị thương, đại ca nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Kiều Nhậm Phi ngoài mạnh trong yếu
trừng mắt nhìn Tô Khả Phương, mặt đã bị dọa tới trắng bệch.
"Ồ?
Ngươi cảm thấy ở trong lòng hắn, ngươi quan trọng, hay ta quan trọng?"
Mày liễu của Tô Khả Phương nhẹ nhàng nhướn lên, tự tiếu phi tiếu hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt Kiều Nhậm Phi thoáng lóe qua tia phẫn uất rồi biến mất, Tô Khả Phương cười khẽ: "Kiều Nhậm Phi, ngươi cũng cảm thấy lời này của
mình yếu ớt, không có sức thuyết phục đúng không?”
Tô Khả Phương hơi dừng lại, đổi sang khuôn mặt chứa thần sắc nghiêm nghị: "Kiều Nhậm
Phi, có phải ngươi cảm thấy tỷ tỷ ngươi là ân nhân của Hạng Gia, nên
Hạng Gia đang nợ ngươi, phải cả đời đối tốt với ngươi vô điều kiện! Cho
dù bị ngươi hại cũng không thể có nửa lời oán giận đúng không?"
"Ta nói cho ngươi biết, tỷ tỷ ngươi là tỷ tỷ ngươi, ngươi là ngươi! Hạng
Gia nợ tỷ tỷ ngươi, chứ chả nợ gì ngươi hết! Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ
điểm này! Nương, nhị đệ và Tử Nhuận chiếu cố ngươi nhiều năm như vậy, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, hi vọng ngươi đừng đem chút thân tình ít ỏi tiêu hao hết sạch!"
Tô Khả Phương dừng một chút, cười lạnh nói: "Còn nữa, ngươi lấy gì xác định khi đó tỷ tỷ ngươi không phải vì
cứu ngươi mới dẫn truy binh rời đi? Tỷ tỷ ngươi mất tích chưa biết sống
chết người nên áy náy chính là ngươi, mà không phải Hạng Gia!"
"Không, không phải như vậy!" Lời Tô Khả Phương khiến Kiều Nhậm Phi bị đả kích rất sâu, ngay cả sợ hãi cũng quên mất.
Từ nhỏ Kiều Nhậm Phi đã biết tỷ tỷ là vì cứu Diêu Thị và Hạng Thần Tường
mới mất tích, trước giờ hắn ta chưa từng nghĩ tới việc tỷ tỷ có thể là
vì hắn ta mới dẫn truy binh rời đi!
Nữ nhân ác độc này đang lừa gạt hắn ta!
Hắn ta không thể tin nàng!
"Có phải như vậy hay không, chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. Ngươi cho rằng tỷ tỷ ngươi thật sự vĩ đại như vậy sao, sẽ vì người nhà họ Hạng mà hi
sinh tính mạng của chính mình sao?" Tô Khả Phương lạnh lùng nói.
Không sai, hết thảy những điều Kiều Nhậm Phi đã làm với nàng, Tô Khả Phương
muốn trả lại gấp đôi. Nàng muốn cả thể xác và tinh thần của hắn ta đều
phải chịu tra tấn.
Nàng sẽ không để cho Kiều Nhậm Phi chết, nàng muốn khiến hắn ta nửa đời sau phải sống trong áy náy!
"Ngươi nói bậy! Đại ca là vị hôn phu của tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ta vì cứu nương và
nhị ca mới mất tích!" Kiều Nhậm Phi rất muốn giết nữ nhân oan uổng tỷ tỷ hắn ta, nhưng mà giờ phút này ngay cả ánh mắt của hắn ta cũng chả có
bất kỳ lực uy hiếp gì, làm sao có thể tổn thương Tô Khả Phương được nửa
phần?
Tô Khả Phương cười thầm, có lẽ vì bà bà và hai huynh đệ
Hạng Tử Nhuận dung túng, cho tới nay Kiều Nhậm Phi chưa từng chịu chút
ước thúc nào muốn làm gì thì làm, tạo thành việc năng lực chịu đựng tâm
lý của hắn ta quá kém, nên mới dễ dàng vì mấy câu nàng nói mà sụp đổ.
Đột nhiên, Kiều Nhậm Phi cảm thấy cổ tay mát lạnh, định thần nhìn lại, thì
thấy dao khắc trong tay Tô Khả Phương đang đặt ở trên cổ tay hắn ta.
Lần nữa thấy thần sắc sợ hãi xuất hiện trên mặt Kiều Nhậm Phi, lúc này Tô
Khả Phương cảm thấy vô cùng giải hận, giả vờ tò mò hỏi: "Cảm giác thế
nào?"
Mặt Kiều Nhậm Phi chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ chuyển
sang xanh, cuối cùng dùng giọng mang theo khẩn cầu nói: "Tô Khả Phương,
bất kể thế nào ta, nương còn có đại ca và nhị ca đã sinh sống chung với
nhau nhiều năm như vậy. Đại ca thật tâm thương ta, nếu như ngươi dám
đụng đến một sợi lông của ta, đại ca dù không hưu ngươi, thì trong lòng
nhất định vẫn sẽ oán hận ngươi! Nếu như ngươi muốn cùng đại ca sống thật tốt, vậy hãy thả ta đi! Ta bảo đảm, ta bảo đảm, sau này ta nhất định sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa!”