"Đây là nhà ta, ta không đi, ta không đi!" Đàm Tiểu Liên vừa nói vừa ngồi bệt xuống dưới đất.
"Chính mình tự đi, hay là để ta giúp ngươi?" Hạng Tử Nhuận mặt không đổi sắc
mở miệng, thanh âm lạnh tựa như truyền đến từ hầm băng.
"Đây là
nhà trượng phu của nữ nhi ta, các ngươi dựa vào cái gì mà đuổi nữ nhi
của ta đi?!" Vương Thị tuy rằng kiêng kị Hạng Tử Nhuận, nhưng vì nữ nhi
bà ta vẫn bất chấp mọi giá.
Đàm Tiểu Liên thì khác, nàng ta sống
dưới một mái nhà với Hạng Tử Nhuận. Nàng ta đối với Hạng Tự Nhuận có
loại e ngại theo bản năng, ngay cả nam nhân nhà nàng ta cũng sợ vị đại
ca này. Đàm Tiểu Liên nào dám ngỗ nghịch hắn?
Nàng ta kéo nhẹ ống tay áo Vương Thị, e sợ nói: "Nam nhân nhà con đã đến thôn Lâm An rồi, con lưu lại cũng vô dụng."
Tô Khả Phương chưa nhảy ra, nữ nhi nhà mình đã tự phá huỷ hết đài của bản
thân. Vương Thị tức hộc máu, đưa tay véo mạnh tai Đàm Tiểu Liên mắng:
"Con ngốc à? Nhà này con và Nhậm Phi cũng có phần, dựa vào cái gì mà bọn họ dám để các con tay trắng rời đi?!”
"Nương, kỳ thật không phải tay trắng. Vừa rồi nhị ca đã đưa cho nam nhân nhà con một khoản tiền."
Đàm Tiểu Liên che tai kêu lên, vừa nãy nàng ta nhìn thấy Hạng Thần Tường đưa ngân phiếu cho Kiều Nhậm Phi.
Khoản tiền kia là Hạng Tử
Nhuận giao Hạng Thần Tường đưa cho Kiều Nhậm Phi. Tuy không phải rất
nhiều, nhưng cũng đủ để phu thê Kiều Nhậm Phi ăn uống ba năm, năm năm
rồi. Nếu như bọn họ đồng ý lấy số tiền kia ra làm buôn bán nhỏ, cuộc
sống nhất định sẽ rất tốt.
"Tại sao ta lại sinh ra loại phế vật
không có đầu óc thế này chứ?!" Vương Thị một lần nữa cảm thán ông trời
không công bằng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giờ Phó Gia gia đại nghiệp đại, chẳng những nhận thầu đỉnh núi trồng cây ăn quả, xây nông trại
lớn, mà nghe nói còn mở cả cửa hàng ở huyện thành. Nếu các ngươi tính
toán muốn đuổi phu thê Tiểu Liên đi, thì phải đưa vốn bồi thường! Ta
thấy như vậy đi, đỉnh núi và cửa hàng ở huyện thành coi như xong, các
ngươi phân nông trại cho Tiểu Liên nhà ta là được rồi.”
Giọng
Vương Thị tỏ miễn cưỡng khiến Tô Khả Phương tức đến bật cười. Nàng thật
sự không biết thì ra Vương Thị đánh chủ ý lên nông trại của mình.
Nhưng bà ta dựa vào đâu mà có lòng tin nàng nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu ngớ ngẩn của bà ta vậy?
Tô Khả Phương đang định mở miệng. Đột nhiên, Hạng Tử Nhuận đánh một chưởng phong về phía mặt đất dưới chân Vương Thị, bổ ra một cái hố.
"Aaa —— "
Vương Thị hét lên, không biết là bị chưởng phong quét đến, hay là sợ hãi, mà đập mông ngã ngồi xuống mặt đất.
"Nương, chúng ta vẫn nên đi đi?" Thấy Hạng Tử Nhuận nổi giận, Đàm Tiểu Liên bị
doạ tới hoa dung thất sắc, mặc kệ tính toán của Vương Thị, kéo bà ta lảo đảo chạy ra ngoài.
"Con kéo nương ra ngoài làm cái gì?!" Ra
ngoài cửa, Vương Thị gạt tay nữ nhi, thở phì phò hỏi: "Nhiều người nhìn
như vậy, chẳng lẽ hắn có thể thật sự giết ta hay sao?"
Vương Thị
ngoài miệng nói vậy, nhưng bộ dạng đằng đằng sát khí của Hạng Tử Nhuận
vừa rồi thật sự doạ sợ bà ta. Lời nói vừa rồi chỉ vì muốn vãn hồi chút
mặt mũi trước mặt nữ nhi thôi.
Nghe lời của nương, Đàm Tiểu Liên
thế mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau nàng ta rất đứng đắn
nói: "Giết người đúng là phải đền mạng. Chắc chắn đại ca sẽ không làm
vậy, nhưng mà đại ca quá kinh khủng, vẫn có khả năng đánh chúng ta gần
chết."
Vương Thị thiếu chút nữa bị nữ nhi ngu xuẩn hại cho tức
chết, hung hăng lườm khoét nàng ta. Chắc hẳn bà ta cảm thấy nữ nhi mình
hết thuốc chữa, không cứu nổi. Hoặc vì bà ta không có can đảm tiếp tục
khiêu chiến với cơn tức của Hạng Tử Nhuận, nên kéo căng khuôn mặt rời
khỏi thôn Phong Quả.
Từ khi chuyện Vương Thị và Đại Thạch truyền
ra. Mặc dù lão già nhà bà ta không hưu bà ta, nhưng ông ta và các hài tử đều không chào đón bà ta. Chỉ có nữ nhi vẫn giống trước đây luôn ỷ vào
bà ta, nghe lời bà ta nói. Sau này, nữ nhi lại trời xui đất khiến gả vào Phó Gia, Vương Thị liền đặt hết niềm tin vào nữ nhi, trông cậy theo
chân nữ nhi và nữ tế hưởng cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng bà ta không
biết rằng Phó Gia ngoại trừ Tô Khả Phương khó dây dưa, thì ngay cả nam
nhân của nàng ta cũng hung ác đến thế. Về sau nếu muốn nữ nhi tranh thủ
chút chỗ tốt trong nhà này, xem ra là khó càng thêm khó, Vương Thị càng
nghĩ càng không cam lòng.
Không được, bà ta phải khiến nữ tế đi
tranh thủ, dù sao bọn họ cũng là huynh đệ ruột thịt. Chắc Phó Thần Hoằng sẽ không quá tuyệt tình!
Tô Khả Phương không biết Vương Thị đang ngồi suy nghĩ viển vông rồi xem mọi thứ như chuyện đương nhiên. Sau khi cơm nước xong xuôi, tiễn Hạng Tử Nhuận và A Cam ra cửa, nàng liền cùng
bà bà thu dọn phòng cho Hạng Thần Tường.
"Phương Nhi, lại để con chịu ủy khuất rồi." Diêu Thị than thở.
Tô Khả Phương cười, không đem tâm tình chân chính của mình biểu lộ ra:
"Nương, muốn nói ủy khuất thì Đàm Tiểu Liên mới ủy khuất chứ. Nàng ta
chẳng những bị con và Tử Nhuận đuổi ra ngoài, còn bị con cho ăn mấy bàn
tay đó!”
Nghe giọng nàng mang theo chút nghịch ngợm, Diêu Thị bật cười: "Đó là nàng ta đáng phải nhận!"
Nếu không phải vì Phi Nhi, sao bà có thể tùy ý Đàm Tiểu Liên làm xằng làm bậy?
Có nhân ắt có quả, tất cả điều này cứ coi như do bọn họ thiếu Kiều Gia đi!
Nhìn mắt bà bà thoáng lóe lên tia cô đơn rồi biến mất, Tô Khả Phương vội dời chủ đề: "Nương, Tử Nhuận có nói với nương chuyện muốn xây nhà ngói chưa ạ?"
"Nói rồi, việc này các con tự quyết định là được.”
Diêu Thị là phụ nhân tinh minh, nhi tử và nhi tức vất vả lắm mới giải khai
tâm kết. Bà không có ý định nhúng tay vào chuyện trong nhà nữa, đem cái
nhà này giao cho bọn nhỏ, vậy mới có thể giúp hai người tăng tiến tình
cảm phu thê.
"Nương, con và Tử Nhuận tính toán mua lại mảnh đất
phía trước sân nhà chúng ta. Đến lúc đó dựng thành đại viện, đào thêm
cái giếng. Sau này chúng ta khỏi cần ra bờ sông gánh nước nữa.” Tô Khả
Phương nói.
Diêu Thị biết Tô Khả Phương nói vậy là muốn làm bà
vui vẻ, liền thuận theo nàng nói: "Được đó, cũng nên xây luôn tân phòng
để làm mai cho Tường Nhi.”
"Đúng, chờ tân phòng xây xong con sẽ tìm cho nhị thúc một mối hôn sự thật tốt!”
Kỳ thật Hạng Thần Tường năm nay mới 16 tuổi. Chỉ là người của triều đại
này trưởng thành sớm, nên không tính độ tuổi, lấy thái độ trầm ổn ngày
thường của Hạng Thần Tường, Tô Khả Phương sắp quên mất hắn mới 16 tuổi.
Nhưng tuổi này của hắn ở thôn Phong Quả đã được coi là thanh niên lớn
tuổi rồi, mãi không đính hôn sẽ khiến người khác chê cười.
Mặt
Diêu Thị từ ái nhìn Tô Khả Phương, nửa vui nửa buồn cảm thán nói: "Hi
vọng Tường Nhi có thể hưởng vận khí tốt như Hoằng Nhi."
Hoằng Nhi vì muốn tạo cho bọn họ một lối thoát mới bị ép cưới Tô Thị. Ban đầu bà
không coi trọng mối hôn sự này, cảm thấy vô cùng có lỗi với nhi tử.
Nhưng càng về sau bà càng phát hiện nhi tử mới là có phúc. Hiện tại bà
chỉ hi vọng Tường Nhi cũng có cái phúc phận này.
Bà bà nhi tức hai người dọn dẹp phòng Hạng Thần Tường xong, A Cam cũng đánh xe ngựa đưa hai huynh đệ Hạng Tử Nhuận về đến nhà.
"Cơm nước xong xuôi thì về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải xuống
ruộng." Diêu Thị không hỏi gì, dặn dò một tiếng liền về phòng.
Việc liên quan tới Kiều Nhậm Phi, Tô Khả Phương không hứng thú hỏi Hạng Tử Nhuận.
Hôm sau Tô Khả Phương dậy từ sáng sớm nấu bữa sáng, chuẩn bị ăn xong liền xuống ruộng.
Không có Kiều Nhậm Phi và Đàm Tiểu Liên ở đây, Tô Khả Phương cảm thấy không
khí trong nhà cũng thay đổi, trở nên dễ chịu hơn hẳn. Từ lúc rời giường
nụ cười trên môi nàng chưa từng tắt.
Cả nhà ăn điểm tâm xong vừa ra cửa liền đụng phải một tiểu tử thần sắc vội vàng, nói là tìm Hạng Tử Nhuận.
Tiểu tử này là người bên cạnh Liễu Trường Phong, nên Hạng Tử Nhuận thoáng nhìn đã nhận ra.
Nhìn thấy Hạng Tử Nhuận, tiểu tử này nhanh chóng móc từ trong ngực ra một phong thư giao cho hắn.