Hạng Tử Nhuận nắm chặt đôi đũa cầm trong tay, không nói câu nào.
Diêu Thị bưng bát, nghĩ tới Kiều Ỷ Nguyệt chưa rõ sống chết, không nhịn được rơi nước mắt.
Mặt Hạng Thần Tường đầy tức giận, cố nhịn không quăng tiếp cho Kiều Nhậm Phi thêm phát tát.
Hắn ta biết rõ nương và đại ca nghe lời này sẽ khổ sở, day dứt. Vậy mà còn cố ý chọc bọn họ thương tâm!
Huống chi khi đó đại ca cưới đại tẩu cũng vì muốn cho cả nhà nơi sống yên ổn. Những lời này của Kiều Nhậm Phi quả thực quá ác tâm!
Hạng Thần Tường nhanh chóng và xong bát cơm. Sau đó đi qua kéo Kiều Nhậm Phi đang khóc lóc dậy, lôi hắn ta về nhà.
Tô Khả Phương vụng trộm liếc Hạng Tử Nhuận. Tuy rằng không thể từ trên mặt hắn phát hiện ra điều gì, nhưng nàng vẫn cảm giác được lúc này tinh
thần hắn rất sa sút.
Nàng hơi mím môi, nghĩ sâu xa một lát mới
thấp giọng nói: "Tử Nhuận, nếu hắn ta không muốn đến thôn Lâm An. Hay
huynh an trí chỗ ở cho hắn ta ở thôn Phong Quả đi, cách nhà chúng ta xa
một chút là được.”
Tô Khả Phương hận không thể khiến Kiều Nhậm
Phi lập tức biến mất trước mắt mình, thậm chí suy nghĩ muốn giết hắn ta
cũng có. Nhưng mà nàng không thể không lo lắng đến tâm tình của trượng
phu và bà bà mình. Dù sao Kiều Nhậm Phi đối với bọn họ không chỉ là
người nhà.
Hạng Gia hổ thẹn với Kiều Gia, Kiều Ỷ Nguyệt lại có ơn cứu mạng bà bà và nhị thúc, cộng thêm Kiều Ỷ Nguyệt vẫn là vị hôn thê
danh chính ngôn thuận của Hạng Tử Nhuận. Tất cả các mặt đều khiến Hạng
Tử Nhuận không có cách nào hạ sát thủ với Kiều Nhậm Phi. Nay hắn quyết
định đuổi Kiều Nhậm Phi khỏi thôn Phong Quả, hắn có thể vì nàng làm đến
bước này, nàng đã rất cảm động.
Về phần ân oán của nàng và Kiều Nhậm Phi, chính nàng sẽ tự giải quyết!
Lúc này Tô Khả Phương chưa biết Hạo Nhi suýt nữa mất mạng trong tay Kiều
Nhậm Phi, bằng không đầu nàng sẽ không bao giờ tồn tại loại suy nghĩ
này.
Cơm nước xong xuôi Tô Khả Phương không có việc gì gấp. Nàng
nhờ bà bà mang bát đũa về nhà, còn mình thì ở lại hỗ trợ xới đất. Thẳng
đến chạng vạng tối Hạng Thần Tường vẫn chưa quay lại ruộng.
Hạng Tử Nhuận nhìn sắc trời rồi nói: “Chúng ta trở về nhà đi."
Hạng Tử Nhuận vốn định làm việc đến khi nào trời tối đen mới về nhà, nhưng
thấy nương tử mình mệt sắp nằm gục đến nơi, hắn liền từ bỏ ý định này.
"Được."
Hạng Thần Tường không phải người lười biếng. Dù đi đưa Kiều Nhậm Phi đến
thôn Lâm An thì bây giờ cũng nên trở về rồi, vậy mà mãi chưa thấy bóng
dáng Hạng Thần Tường đâu. Tô Khả Phương cũng lo lắng ở nhà có việc gì.
Phu thê hai người còn chưa về đến nhà, xa xa đã nghe thấy tiếng than trời
trách đất từ trong nhà truyền ra. Hai người nhìn nhau, bước nhanh vào
sân.
Vào sân, thấy bên trong rất nhiều người chen lấn xem náo
nhiệt, phần lớn là lão nhân và tiểu hài tử. Hạng Tử Nhuận biến sắc, kéo
nương tử mình chen vào.
Kỳ thật thời điểm đến gần cửa Tô Khả
Phương đã đoán ra tiếng khóc rống trong nhà là của Vương Thị và Đàm Tiểu Liên, vừa chen vào nhìn, quả nhiên là nương con hai người đó!
Nương con nhà này đã ầm ĩ một lúc lâu rồi. Diêu Thị khuyên nhủ không có kết
quả liền mang ghế ra ngồi dưới mái hiên, cầm một bộ quần áo khí định
thần nhà bắt đầu may vá.
Nhìn thấy nhi tử và nhi tức trở về, Diêu Thị buông quần áo chưa vá xong xuống, đứng lên nói: “Trở về rồi sao?
Nương đi chuẩn bị cơm tối cho các con.”
Thấy bà bà tới lúc này mà còn giữ được bình tĩnh như thế, Tô Khả Phương không khỏi sinh lòng kính nể.
Liếc đến Vương Thị và Đàm Tiểu Liên ở sân nhà mình náo loạn, nàng hận không
thể lấy cái chổi quét đuổi nương con nhà này ra ngoài. Nhưng nhớ tới
dáng vẻ không gợn sóng không sợ hãi của bà bà. Tô Khả Phương quyết định
thản nhiên coi như không thấy nương con nhà này.
Lỗ Tấn tiên sinh đã từng nói: “Im lặng là đỉnh cao của sự khinh miệt.” Hơn nữa, ngay cả ánh mắt cũng không thèm trốn tránh.
Bà bà làm được điểm này, từ đó liền hiểu được, cảnh giới của bà bà cao hơn nàng nhiều.
Sao Tô Khả Phương biết được, Diêu Thị vốn là phu nhân trưởng quản phủ tướng quân, hơn nữa còn là cao thủ trạch đấu. Bà chỉ khinh thường so đo với
bát phụ như Vương Thị, nếu không chỉ sợ Vương Thị không chết cũng bị lột da.
Hạng Tử Nhuận nhíu mày hỏi: “Nương, Tường Nhi còn chưa về ạ?"
Diêu Thị nhàn nhạt quét mắt liếc Vương Thị giọng điệu rất chắc chắn: "Hẳn là bị người khác cuốn lấy."
Diêu Thị dừng một chút, nói thêm: "Con ăn uống cơm nước xong xuôi hãy đi đón Tường Nhi về."
Về phần nương con Vương Thị, hai người đó đều không ngại mất mặt, thì để
hai người đó náo loạn. Diêu Thị không có ý định đuổi những người xem náo nhiệt ra ngoài.
Thấy Diêu Thị vào phòng bếp, Tô Khả Phương muốn đi theo hỗ trợ, lại bị bà ngăn lại.
“Để ý sân.” Diêu Thị nói xong liền liếc về phía phòng nàng.
Tô Khả Phương hiểu ý, bảo Hạng Tử Nhuận quan sát nương con Vương Thị, còn mình thì về phòng kiểm tra.
Trở về phòng, thấy trong phòng không có dấu vết bị lục lọi. Lúc này sắc mặt Tô Khả Phương mới hòa hoãn xuống.
Tuy nàng đã đem tất cả đồ đạc đáng tiền của mình và ngân phiếu giấu hết vào không gian rồi. Nhưng không đồng nghĩa với việc nàng cho phép người
khác tiến vào phòng nàng!
Kiểm tra xong phòng mình, Tô Khả Phương đẩy cửa phòng bà bà ra, thấy tất cả mọi thứ đều chỉnh tề, tượng bạch
ngọc Quan Âm cũng vẫn còn ở đây. Cuối cùng mới đi đến phòng Hạng Thần
Tường.
Phòng Hạng Thần Tường đã bị người khác lật cả đáy lên trời, ngay cả chăn và
gối đầu cũng bị ném xuống đất, cửa tủ mở toang hoác, quần áo bị ném đông một bộ, tây một bộ.
Lần này Tô Khả Phương cuối cùng đã minh bạch tại sao bà bà phải ngồi dưới mái hiên rồi, thì ra là vì trông giữ phòng!
Xem ra trước khi nàng về nhà, bà bà đã đấu thắng nương con Vương Thị một
ván. Chỉ là không biết bà bà dùng biện pháp gì chấn trụ nương con nhà
này nhỉ?
Tô Khả Phương ra khỏi phòng Hạng Thần Tường, đứng trước
mặt Đàm Tiểu Liên, cao giọng chất vấn: "Đàm Tiểu Liên có phải là ngươi
lục lọi phòng không?!”
"Đúng thì thế nào? Cũng không phải lục
phòng của ngươi!" Đàm Tiểu Liên lau nước mắt, nước mũi trên mặt, ngồi
bệt xuống đất ngửa đầu quát Tô Khả Phương.
Đàm Tiểu Liên vốn định vào phòng Diêu Thị lấy tượng bạch ngọc Quan Âm, nhưng trước khi đi nam
nhân của nàng ta đã cảnh cáo, không cho phép nàng ta động chạm tới Diêu
Thị.
Sau đó nàng ta định qua phòng tiện nhân Tô Khả Phương lục
lọi, thì Diêu Thị chuyển ghế qua chỗ đó canh không cho nàng ta hành
động.
Đàm Tiểu Liên biết Kiều Nhậm Phi rất tôn kính Diêu Thị, nên nàng ta không có can đảm tổn thương Diêu Thị. Thậm chí ngay cả cãi cũng không dám, bởi vì nàng ta sợ hãi Kiều Nhậm Phi bạo lực.
“Bộp, bộp, bộp." Ba tiếng giòn vang liên tục, mặt Đàm Tiểu Liên vốn bị thương lại hiện thêm mấy dấu bàn tay.
"Đàm Tiểu Liên, lần này ta cho ngươi một chút dạy dỗ nhỏ, nhớ kỹ, đừng có mà tiếp tục coi lời ta xem như gió thoảng bên tai!" Tô Khả Phương nghiêm
nghị cảnh cáo.
Tuy rằng Đàm Tiểu Liên không lục lọi phòng nàng,
nhưng Hạng Thần Tường là người nhà của nàng, làm nhục người nhà của nàng cũng không được!
"Tiểu Liên —— "
Vương Thị thấy nữ nhi bị đánh, đột nhiên ngừng tiếng khóc đứng lên muốn liều mạng với Tô Khả
Phương. Nhưng khi nhìn thấy Hạng Tử Nhuận đứng bên cạnh Tô Khả Phương
toàn thân tản ra sát khí thì vội vàng thu bước chân.
Giờ phút này khuôn mặt Hạng Tử Nhuận lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén dồn thẳng về phía
Vương Thị, ánh mắt kia không hề có nhiệt độ thiếu chút nữa đem bà ta
đông cứng.
Vương Thị sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, tiến lên kiểm tra thương thế của nữ nhi trước.
"Còn chưa cút?!" Tô Khả Phương quát.
Nàng không có tính nhẫn nại như bà bà, cũng không thể bình chân như vại
giống bà bà. Đối với hai nữ nhân này, nàng là mắt không thấy tâm không
phiền.