Bóng dáng Kiều Nhậm
Phi nhanh chóng đi về hướng sảnh phòng, sau khi thấy đồ vật đặt trên bàn hắn ta âm thầm cười lạnh một tiếng, bước vào.
"Phi Nhi, đệ làm cái gì đấy?!”
Thời khắc Kiều Nhậm Phi vừa chạm tay vào bao dược liệu, giọng nói lãnh trầm của Hạng Thần Tường bỗng vang lên ở cửa sảnh phòng.
Tay Kiều Nhậm Phi khẽ run, xoay người, ánh mắt chợt lóe lên: "Đệ... Đệ thấy trên bàn đặt đồ gì đó, nên muốn nhìn thử một chút xem là cái gì?"
“Chẳng lẽ đệ không biết hôm qua đại ca và đại tẩu ở đây cả đêm để phối dược
liệu cho Hạo Nhi hả?” Sắc mặt Hạng Thần Tường thanh lãnh, giống Hạng Tử
Nhuận đến mấy phần.
Giờ khắc này, Hạng Thần Tường đột nhiên cảm
thấy tam đệ quá xa lạ, trước kia Phi Nhi tuy rằng tùy hứng không hiểu
chuyện, nhưng không có ý đồ gì xấu. Thế mà bây giờ, lại hung ác đến mức
khiến người ta kinh ngạc.
Từ chuyện hoa mị đà hoa lần trước, Hạng Thần Tường dám kết luận Kiều Nhậm Phi tự nhiên chạm tay vào bao dược
liệu này chắc chắn không phải chuyện tốt gì!
Hai ngày trước Hạng
Thần Tường còn vì chuyện đại ca muốn bắt Phi Nhi dọn ra ngoài mà xảy ra
tranh chấp cùng đại ca. Hắn cảm thấy đại ca đối xử với Phi Nhi như thế
hơi quá mức, hiện tại xem ra, đại ca làm đúng!
"Đệ... hôm qua đệ
xuống ruộng, tối muộn mới trở về. Đệ biết làm sai được?” Kiều Nhậm Phi
chột dạ nói xong liền hoảng hốt chạy ra ngoài sảnh phòng.
Đợi
Kiều Nhậm Phi bỏ đi, Hạng Thần Tường mới tiến vào sảnh phòng kiểm tra
bao dược liệu, thấy bên trên không có dấu vết bị mở, lúc này mới yên
lòng.
Hạng Thần Tường lo lắng Kiều Nhậm Phi sẽ quay lại, một mực chờ đến khi Hạng Tử Nhuận về sảnh phòng, chứ không rời đi luôn.
Hạng Thần Tường do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định không kể chuyện Kiều
Nhậm Phi định động tay động chân với bao dược liệu cho đại ca mình, mà
nghiêm túc xin lỗi: “Đại ca, đệ xin lỗi. Hai hôm trước đệ không nên tức
giận với ca. Kỳ thật ca bảo Phi Nhi đến thôn Lâm An dựng nhà là đúng."
Có lẽ chỉ còn cách để Phi Nhi rời xa nơi này, mới giúp Phi Nhi hoá giải phẫn hận trong lòng với đại tẩu.
Tuy rằng tâm ý Hạng Tử Nhuận đã quyết, nhưng mà khi được đệ đệ thấu hiểu và ủng hộ, hắn vẫn rất vui mừng, hắn gật đầu: "Việc này qua mấy ngày nữa
ta sẽ đích thân nói với Phi Nhi."
"Đại ca, hay để đệ nói với Phi Nhi?" Hạng Thần Tường cân nhắc, nói.
Việc này do mình nói sẽ thích hợp hơn so với đại ca.
"Không, việc này để ca giải quyết!" Màu mắt Hạng Tử Nhuận chìm chìm, hắn không
thể cho Phi Nhi bất cứ cơ hội nào tổn thương Phương Nhi!
Lúc Tô Khả Phương thức dậy, Hạng Tử Nhuận đã từ Tô Gia quay về.
Để tránh Tô Khả Phương lo lắng, thấy nàng vừa tỉnh, Hạng Tử Nhuận liền vội đem tin tức tốt, bệnh tình của Hạo Nhi đã ổn định nói cho nàng.
Tô Khả Phương âm thầm nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."
Chỉ cần có huyết linh chi bệnh tình của Hạo Nhi sẽ ổn định. Vậy nàng tạm
thời không cần quá lo lắng, bởi vì nàng tin huyết linh chi trong không
gian đủ để phối dược cho Hạo Nhi, chỉ là nàng chưa nghĩ được biện pháp
lấy huyết linh chi ra mà không khiến người khác hoài nghi.
Dù sao Lư Thị cũng có tuổi rồi, Hạo Nhi phát bệnh khiến bà bị doạ một
trận. Tối hôm qua bà lo Hạo Nhi tái sốt mà canh cả một đêm, sáng nay lúc xuống bếp làm điểm tâm thì ngất xỉu.
"Nương bị bệnh à?" Mặt Tô Khả Phương biến sắc, vội vàng mặc áo ngoài vào, mau chóng đứng dậy ra khỏi phòng.
"Đừng lo lắng, ta đã bắt mạch cho nương rồi. Nương hơi mệt thôi, nghỉ ngơi
một chút sẽ không sao.” Hạng Tử Nhuận theo sát ở sau lưng nàng, nói.
Bước chân Tô Khả Phương dừng lại, xoay người đi về hướng nông trại.
Tô Khả Phương và Hạng Tử Nhuận đến nông trại bắt hai con gà, hai con vịt,
rồi lấy lưới bắt thêm một con cá trắm cỏ lớn khoảng năm sáu cân nữa.
Xong đâu đấy phu thê hai người mới đi về hướng Tô Gia.
Hạng Tử
Nhuận đi tìm Tô Khả Bân. Tô Khả Phương giao thức ăn cho Giả Thị, sau đó
một mình tới phòng Hạo Nhi nằm. Vừa vào phòng nàng liền thấy nương đang
ôm Hạo Nhi ngồi trên giường nói gì đó, trên mặt bà chất đầy ý cười.
Tô Khả Phương nhìn mà xót xa, thấy sắc mặt nương và Hạo Nhi không tính là
quá kém, nàng mới mỉm cười đi qua: "Nương, Hạo Nhi, hai người đang trò
chuyện gì vui vẻ thế?"
"Cô cô tới rồi!?" Hạo Nhi nhào về phía Tô Khả Phương.
Tô Khả Phương bế thằng bé lên, cười nói: "Hạo Nhi lớn rồi, cô cô sắp không bế nổi nữa rồi.”
"Cô cô, vậy cô cô phải ăn nhiều vào, nương nói ăn cơm no sẽ có sức lực ." Hạo Nhi cười giòn nói.
"Ha ha~~ "
Lời đồng ngôn vô kỵ của Hạo Nhi chọc cười Lư Thị và Tô Khả Phương.
"Hạo Nhi cũng biết nàng ăn ít đó. Về sau mỗi bữa nàng phải ăn nhiều thêm một bát cơm cho ta.” Hạng Tự Nhuận cùng Tô Khả Bân tới cửa phòng thì nghe
được lời nói thiên chân vô tà của Hạo Nhi, Hạng Tử Nhuận chân bước mà
miệng không khỏi vừa cười vừa nói vun vào thêm.
Tô Khả Phương tức giận liếc hắn: "Huynh không sợ ta ăn no vỡ bụng à?”
"Yên tâm, nàng ăn nhiều thêm một bát cơm thôi mà, vỡ thế nào được." Hạng Tử Nhuận đáp.
"Đúng đấy, mỗi bữa con ăn chưa đầy một bát cơm, ăn thêm một bát thôi, sao vỡ bụng hả?” Lư Thị oán trách trừng mắt với nữ nhi.
Lư Thị nhìn ra được nữ tế là thật lòng thương nữ nhi của bà, trong lòng bà rất vui mừng.
Giả Thị nói đúng, nữ nhi của bà cuối cũng cũng khổ tận cam lai.
Tô Khả Phương và Hạng Tử Nhuận bồi Lư Thị hàn huyên một hồi, Giả Thị bưng
canh gà hầm vào phòng cho Lư Thị và Hạo Nhi uống, hai người mới trở về
Hạng Gia.
Bởi vì đang trong ngày mùa, nên sáng sớm Hạng Thần
Tường đã xuống ruộng, Hạng Tử Nhuận về đến nhà cũng cầm cuốc ra ruộng,
Tô Khả Phương thì đến đỉnh núi thôn Lâm An.
Tới đỉnh núi, Tô Khả
Phương thấy nhóm cây giống thứ hai Hạng Tử Nhuận đưa về trồng, tuy rằng
chưa chết, nhưng mà toàn bộ héo rũ, xem ra khả năng sống sót không cao.
Nàng cân nhắc, thấy bốn phía không một bóng người liền vào không gian
múc nước suối tưới hết các mầm cây, tính luôn cả nhóm mầm cây ăn quả lần trước đã phát triển được kha khá. Xong đâu đấy nàng mới xuống núi.
Vừa xuống tới chân núi, thì Tô Khả Phương đụng trúng kẻ nàng cực kỳ không muốn gặp - Đàm Trọng An!
Vì loay hoay tưới nước cho mầm cây ăn quả mà trán nàng bốc lên lớp mồ hôi
mịn, cộng thêm vội vã về nhà nên vừa rồi nàng chạy xuống hơi nhanh, còn
thở nhẹ, nhìn thấy Đàm Trọng An, Tô Khả Phương càng tăng nhanh bước
chân.
Ánh mắt Đàm Trọng An kinh diễm lướt từ khuôn mặt nhỏ phấn
nộn đỏ ửng mang theo chút quyến rũ của nàng, chậm rãi dời xuống, cuối
cùng dừng lại nơi bộ ngực nàng đang phập phồng. Hầu kết của Đàm Trọng An không tự chủ chuyển động, gọi: “Phương Nhi —— "
Đàm Trọng An
phát hiện mỗi lần gặp lại, nàng luôn có biện pháp khiến hắn ta loá mắt,
làm cho hắn ta có xúc động muốn ôm nàng vào lòng.
Một thời gian không gặp, nàng trổ mã càng thêm trêu chọc lòng người.
Lần trước gặp Tô Khả Phương, Đàm Trọng An cảm thấy trên mặt nàng vẫn chưa
trút bỏ vẻ ngây ngô, nhưng giờ hắn ta phát hiện giữa lông mày nàng nhiều hơn chút kiều mị, từng tia từng sợi đều khiến người ta xúc động. Dáng
người so với trước càng thêm có lồi có lõm.
Không phải Đàm Trọng
An chưa từng thấy nữ nhân, hơn nữa nhờ phúc của Lâm Chiêu Hoành, lần
trước thời điểm ở thành Dương Phong đọc sách hắn ta còn từ xa xa gặp qua mấy tiểu thư khuê các khí chất xuất chúng, nhưng không một ai theo kịp
Tô Khả Phương.
Ánh mắt quan sát của Đàm Trọng An làm cho Tô Khả
Phương có cảm giác như nuốt phải vô số con ruồi, kinh tởm buồn nôn. Liếc qua hắn ta một cái nàng cũng cảm thấy căm ghét, nàng bước nhanh hơn
lướt qua hắn ta, đi về hướng cầu gỗ.
"Phương Nhi, chờ một chút!" Đàm Trọng An thấy nàng cứ vậy bỏ đi, theo bản năng đuổi theo, ý đồ ngăn nàng lại.