"Người Phi Nhi muốn hại không phải Đàm Tiểu Liên, mà là đại tẩu đệ." Giọng Hạng Tử Nhuận tràn đầy hàn khí: "Và Đàm Trọng An.”
Nếu Kiều Nhậm Phi là thân đệ đệ của hắn, hắn chắc chắn sẽ phế bỏ hắn ta!
"Ca nói cái gì cơ?!" Hạng Thần Tường kinh hãi kêu lên, chấn kinh đến tột đỉnh.
Chuyện này làm sao có thể... Làm sao có thể?!
Sao Phi Nhi lại làm ra chuyện mất trí đến vậy?
Đó là đại tẩu của bọn họ mà, tại sao hắn ta phải làm vậy chứ?
Nếu hôm qua người xảy ra chuyện là đại tẩu, chịu nhục không chỉ có đại tẩu, mà còn cả đại ca nữa.
"Có phải ca hiểu lầm Phi Nhi rồi không?" Hạng Thần Tường không muốn tin Kiều Nhậm Phi đã biến thành dạng người này.
"Tường Nhi, sao ca lại hi vọng là Phi Nhi làm?" Hạng Tử Nhuận đè nén thở phào: "Hôm qua nếu không phải đại tẩu đệ dùng chiêu tự mình hại mình để khiến bản thân thanh tỉnh, hậu quả khó mà lường được!"
Hạng Thần Tường đột nhiên trừng lớn hai mắt, hôm qua đại tẩu cũng trúng độc?
Nghĩ tới địch ý từ trước tới nay của Phi Nhi với đại tẩu, Hạng Thần Tường trầm mặc.
Lòng Phi Nhi có khúc mắc với đại tẩu, Hạng Thần Tường có thể hiểu được,
nhưng hắn vạn vạn không ngờ tới hận ý của Phi Nhi với đại tẩu lại sâu
như vậy.
"Hoằng Nhi —— "
Diêu Thị nhìn thấy bóng dáng nhi tử từ xa xa liền hô lên.
"Nương?" Thấy thần sắc Diêu Thị vội vàng, Hạng Tử Nhuận nhanh chóng đón bà: "Sao nương lại tới đây?"
"Phương Nhi đi huyện thành rồi, con biết chưa?" Diêu Thị nhìn nhi tử hỏi.
"Cái gì?" Hạng Tử Nhuận biến sắc: "Chuyện xảy ra khi nào ạ?”
"Vừa đi một lúc, sợ sắp đến trấn rồi?" Diêu Thị thấy vẻ mặt nhi tử thì đã có kết luận hai người chắc chắn đã xảy ra náo loạn mâu thuẫn rồi, Phương
Nhi hẳn là tức giận mới bỏ đi.
Hạng Thần Tường hơi hoang mang: "Đại tẩu đi huyện thành sao không nói với đại ca?”
Hơn nữa không phải đại tẩu đang bị thương sao?
Hạng Tử Nhuận cảm thấy hoảng hốt, Phương Nhi muốn trốn tránh hắn!
"Nương, con đi tìm nàng!"
"Nhanh đi, nhanh đi, con đi mau lên!" Diêu Thị vừa phất tay thúc giục, bóng dáng Hạng Tử Nhuận đã biến mất trước mắt.
Lần đầu Hạng Thần Tường chứng kiến đại ca hốt hoảng như vậy, khẽ cau mày,
đại ca và đại tẩu không phải vì chuyện ngày hôm qua mà giận dỗi chứ?
Tô Khả Phương bảo A Cam cho nàng xuống ở ngoài trấn, sau khi nhìn A Cam
đánh xe ngựa rời đi, nàng cân nhắc, lại rẽ đường nhỏ trở về trấn, từ
trong không gian lấy ra một túi cá kim thương và một túi cá trắm cỏ mang đến Triệu Gia.
Trước khoa khảo năm ngoái, việc làm ăn của cửa
hàng ruốc cá không tốt, không ngờ sau khoa khảo không ít thí sinh dự thi về nhà đều đến cửa hàng ruốc cá mua một hai hũ ruốc cá mang về làm quà. Bây giờ khách đến cửa hàng ruốc cá ngày một nhiều lên, nàng thiếu chút
nữa thì quên mấy ngày tới phải đưa hàng tới “Văn Hương Lai”.
Bên
này Tô Khả Phương đến Triệu Gia, bên kia Hạng Tử Nhuận nửa đường gặp A
Cam đang trở về, nghe A Cam nói Tô Khả Phương ở ngoài trấn ngồi xe ngựa
đi huyện thành, không nói hai lời liền lên xe ngựa, bảo A Cam đánh xe
đuổi theo.
Hạng Tử Nhuận tới huyện thành liền đi thẳng đến cửa
hàng ruốc cá, biết được Triệu Kính Tân và Dương Xảo Lan không thấy Tô
Khả Phương, hắn lại đi đến tử lâu của Lý Trì, đáng tiếc vẫn không thấy
bóng dáng nương tử mình.
"Thiếu gia, làm sao bây giờ?"
A
Cam cũng có chút nóng nảy, nếu biết trước như vậy, hắn nhất định phải
đích thân đưa thiếu phu nhân đến huyện thành, chỉ mong thiếu phu nhân
không xảy ra chuyện gì mới tốt.
Sắc mặt Hạng Tử Nhuận âm trầm, đáy lòng lại trận trận bất an.
"Đi Lâm Gia!" Sau một lúc lâu, Hạng Tử Nhuận trầm giọng nói.
Vừa nghe Hạng Tử Nhuận bảo mình vận dụng quan hệ toàn thành tìm kiếm Tô Khả Phương, Lâm Chiêu Hoành không nhịn được bật cười: "Sư huynh, nương tử
của huynh chạy mất?”
Thu được ánh mắt sắc như đao của Hạng Tử
Nhuận, lúc này Lâm Chiêu Hoành mới ý thức mình bất cẩn đem ý muốn cười
trên nỗi đau của người khác ở trong lòng biểu lộ ra ngoài, vội khụ một
tiếng, thay lên biểu tình đường đường chính chính: "Sư huynh, không có
vấn đề, đệ sẽ sai người đi tìm! Nếu đại tẩu ở huyện thành, trong vòng
hai ngày đệ nhất định sẽ tìm ra!"
"Một ngày!" Hạng Tử Nhuận lạnh lùng lên tiếng.
"Sư huynh, huyện Hoài Đường lớn như vậy, thời gian một ngày làm sao có thể tìm được?" Lâm Chiêu Hoành bất mãn nói.
"Nửa ngày!" Hạng Tử Nhuận mặt mày không nháy một chút.
Lâm Chiêu Hoành cảm thấy đau tim, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt tốt tốt, một ngày thì một ngày, đệ sẽ sai người đi tìm!"
Hạng Tử Nhuận không ở lại Lâm Gia, mà trở về tiểu viện của mình.
Lúc này trời đã tối, nhìn sân vườn không có hơi người, chút hy vọng mong manh còn sót lại trong lòng Hạng Tử Nhuận cũng tan vỡ.
Phương Nhi không ở đây...
Hạng Tử Nhuận đứng ở sân cả một đêm, trời vừa sáng liền đi ra ngoài, trước khi trời tối lại đến Lâm Gia.
"Sư huynh, hai ngày nay tẩu tử không hề đến huyện thành!" Lâm Chiêu Hoành
vừa quan sát sắc mặt của Hạng Tử Nhuận, vừa thận trọng đem kết quả tìm
kiếm nói cho sư huynh.
Thần sắc Hạng Tử Nhuận bất động, hai tay
đặt trên đầu gối dần dần nắm thành nắm đấm, trên thân phát ra khí tức
muốn giết người, cấm ai lại gần.
Lâm Chiêu Hoành không dấu vết
đem cái ghế mình đang ngồi dời ra nơi xa hơn, thăm dò hỏi: "Sư huynh,
muốn tới nơi khác tìm không?"
Hạng Tử Nhuận hơi mím môi: "Không cần!"
Tối hôm qua hắn suy nghĩ suốt một đêm, nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Phương Nhi tránh hắn, là bởi vì hắn không tín nhiệm nàng, dựa vào tính cách
của nàng, cho dù tìm được nàng, nàng cũng không thể tự nhiên mà theo hắn trở về.
Hạng Tử Nhuận biết, nàng muốn thấy thái độ của hắn!
Thật ra, không phải hắn không tin nàng, mà bỗng dưng gặp cảnh nàng và Đàm
Trọng An cùng ở trong rừng, hắn mới bị ghen tuông làm cho váng đầu!
Hạng Tử Nhuận và A Cam trở về thôn Phong Quả ngay trong đêm, mà Tô Khả
Phương dưới sự hộ trợ của Lữ thẩm và Đông Mai rất nhanh đã làm xong ruốc cá, liền cùng Húc Đông thuê một cỗ xe ngựa mang đến huyện thành.
Tô Khả Phương và Dương Xảo Lan vừa đứng ở cửa nói chuyện, vừa nhìn Húc
Đông và Triệu Kính Tân chuyển ruốc cá vào trong cửa hàng ruốc cá. Tô Khả Phương không nhìn thấy con dâu huyện thái gia - Từ Tử Di và nhi tử nàng ấy - Nghiêm Tổ Văn từ cửa hàng đối diện đi ra.
Mà Nghiêm Tổ Văn
vừa nhìn thấy Tô Khả Phương liền dừng bước, giật giật ống tay áo Từ Tư
Di, nghi hoặc nói: "Nương, vị tỷ tỷ kia nhìn rất quen, hình như con đã
gặp ở đâu rồi.”
Từ Tư Di theo ánh mắt nhi tử nhìn sang phía đối diện, vừa nhìn liền mím môi cười : "Đi, chúng ta qua đó chào hỏi vị tỷ tỷ kia."
"Tô cô nương!" Từ Tư Di đi tới cửa hàng ruốc cá, trên khuôn mặt mang nụ cười đoan trang nhìn Tô Khả Phương.
Tô Khả Phương quay lại, thấy nương con Nghiêm Tổ Văn, thì rất mừng rỡ: "Nghiêm thiếu phu nhân, Tổ Văn, đã lâu không gặp!"
Nghiêm Tổ Văn nhìn chằm chằm Tô Khả Phương một lúc lâu, đột nhiên trừng to mắt: "Đại ca ca?"
Nhìn nhi tử giật mình như vậy, Từ Tư Di bật cười: “Con nên gọi là tỷ tỷ.”
Nói xong, Từ Tư Di lại trêu ghẹo Tô Khả Phương: "Tô cô nương đổi về nữ trang ta thiếu chút nữa thì không nhận ra."
"Hóa ra là tỷ tỷ, mà không phải là đại ca ca sao?" Nghiêm Tổ Văn bừng tỉnh
đại ngộ, cười híp mắt nhìn Tô Khả Phương, nói: "Tỷ tỷ mặc nữ trang rất
đẹp mắt."
Nghe hai nương con nhắc nhở, Tô Khả Phương mới nhớ lần
này mình vào huyện thành quên mất phải thay lên nam trang, chỉ là phản
ứng của Từ Tử Di khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn: "Nghiêm thiếu phu
nhân, ngài phát hiện ra ta không phải nam tử khi nào vậy?"
"Lần
đầu tiên gặp mặt ta đã phát hiện ra rồi, nhưng cô nương mặc nam trang
gặp người khác, ta cũng không tiện nói trắng ra." Từ Tư Di mỉm cười.