Vì Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương dầu muối đều không vào, nên cha nương Đàm Tiểu Liên không thể làm gì.
Phu thê lão đại Phó Gia vắt cổ chày ra nước, cha nương Đàm Tiểu Liên không
chiếm nửa phần chỗ tốt, định cố tình làm khó Hạng Tử Nhuận, không ngờ
ngược lại chọc giận hắn, dẫn đến thiếu chút nữa hối hôn, suýt doạ hỏng
đám người nhà họ Đàm.
Quả thật như lời Tô Khả Phương nói, Đàm
Tiểu Liên đã là người của Phó Nhậm Phi. Ngoại trừ gả cho hắn ta thì
không còn lựa chọn nào khác, người nhà họ Đàm nghe Hạng Tử Nhuận có ý
hối hôn, lập tức thay đổi thái độ, chỉ yêu cầu Phó Gia đồng ý cho Đàm
Tiểu Liên gả về đó là tốt lắm rồi.
Cuối cùng do Hạng Tử Nhuận
đánh nhịp quyết định nửa tháng sau để Phó Nhậm Phi đến cửa nhận người,
cũng không có ý định xử lý tiệc rượu.
Trên đường trở về, Tô Khả
Phương thuật lại đầu đuôi sự tình hôm qua với Hạng Tử Nhuận. Nàng cũng
mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, tin hay không tin tưởng lời của mình, dựa
thẳng người vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
Không sai, mục đích hôm nay nàng tới nhà Đàm Tiểu Liên đúng là vì tra rõ ràng chân tướng sự tình, trả trong sạch cho bản thân. Mặc kệ Hạng Tử Nhuận có tin tưởng
hay không!
"Là Phi Nhi?”
Hạng Tử Nhuận vừa sợ vừa giận,
hắn nghĩ người hại Phi Nhi có thể là Đàm Trọng An, cũng nghĩ qua có khả
năng chính là kẻ thù trước kia của mình, chỉ riêng đệ đệ mình là hắn
chưa từng hoài nghi!
Hắn không thể tin được, người mình xem như
thân đệ vậy mà tâm tư lại ác độc tới như vậy, xảy ra chuyện chẳng những
không biết hối cải còn muốn cắn ngược Phương Nhi.
Ý đồ của Kiều
Nhậm càng khiến Hạng Tử Nhuận tức giận hơn, vừa nghĩ tới hôm qua ở trên
núi người trúng độc có thể là nương tử mình và Đàm Trọng An, Hạng Tử
Nhuận thiếu chút nữa bóp nát góc bàn trong xe.
Hắn không dám nghĩ đến cảnh nếu hôm qua người trên đổi thành nương tử mình và Đàm Trọng An, hắn sẽ làm ra chuyện gì?
Phút chốc, Hạng Tử Nhuận nghĩ tới vết thương trên đùi Tô Khả Phương, ngực giống như bị thứ gì đâm mạnh.
"Phương Nhi, hôm qua nàng cũng trúng độc!" Trong nháy mắt Hạng Tử Nhuận hiểu ra tất cả.
Không ai so với hắn hiểu rõ hơn cách dùng hoa mị đà. Hoa mị đà có tác dụng
thúc tình. Chỉ cần ngửi mùi của nó người bình thường sẽ mất khống chế
làm ra một số sự tình vô ý thức, nhưng thời gian duy trì độc tố của hoa
mị đà không dài, nên người có ý chí vô cùng mạnh mẽ có thể miễn cưỡng
chống đỡ qua.
Hôm qua, Phương Nhi dùng đau đớn để kích thích bản thân mới không phạm phải sự tình không cách nào vãn hồi!
Hôm qua khi hắn nhìn thấy nàng và Đàm Trọng An cùng nhau ngồi trong rừng,
hoàn toàn mất đi lý trí, căn bản không có biện pháp suy nghĩ sáng suốt,
hiện tại hắn hiểu rõ tất cả, nhưng đã đả thương nàng!
Nhớ đến
chuyện này, ngực Hạng Tử Nhuận giống như bị khối đá nặng ngàn cân đè ép, đau đến không thở nổi, đáy mắt hắn lướt qua áy náy, đau lòng và tự
trách.
Tô Khả Phương không nhìn hắn, cũng không đáp lại hắn. Vì đã đến nhà, nàng liền vén rèm xuống xe.
"Trở về rồi sao, bọn họ không làm khó dễ các con chứ?" Diêu Thị vừa thấy hai người vào sân, liền lo lắng hỏi, không phát hiện ra thần sắc nhi tử vội vàng, lo âu.
Diêu Thị không sợ lý luận với người khác, bà chỉ sợ Vương Thị cố tình gây sự.
Hạng Tử Nhuận theo sát sau lưng Tô Khả Phương, nhìn thấy nương, vội che dấu thần sắc khác thường trên mặt.
"Không ạ." Tô Khả Phương giật khóe môi, không muốn nhắc về chuyện liêm quan tới Kiều Nhậm Phi và Đàm Tiểu Liên.
"Tiệc rượu thì sao, bọn họ có yêu cầu gì?" Diêu Thị lại hỏi.
"Không làm tiệc rượu!" Hạng Tử Nhuận lạnh mặt nói.
"Không làm?" Diêu Thị nhướng mày: "Như vậy không phải quá ủy khuất Phi Nhi rồi sao?"
Buộc Kiều Nhậm Phi cưới Đàm Tiểu Liên là bất đắc dĩ, nếu ngay cả tiệc rượu cũng không xử lý, sao xứng đáng với Phi Nhi?
Nghĩ tới chuyện Kiều Nhậm Phi làm, mắt Hạng Tử Nhuận híp lại, trầm giọng
nói: "Nương, làm tiệc rượu không phải vui mừng, mà là chuyện tiếu lâm!"
Vốn hắn còn dự định xem trước coi Đàm Tiểu Liên có lòng muốn sống với Phi
Nhi không, nếu nàng ta có thể an tâm cùng Phi Nhi sống qua ngày, hắn sẽ
giúp hai người bổ sung một hôn lễ long trọng làm bồi thường. Bây giờ hắn mới biết, hai người này ở chung một chỗ chính là do gieo gió gặt bão!
"Nương, con đến nông trại xem sao?”
Sau khi biết người tính toán mình là Kiều Nhậm Phi, Tô Khả Phương hận không thể xé xác hắn ta ra, sao có thể đi quan tâm chuyện chung thân của hắn
ta chứ?
Chỉ nghĩ đến cách làm người của nương con Đàm Tiểu Liên,
Tô Khả Phương ôm tâm tình xem kịch vui mới không phá hỏng mối hôn sự
này!
"Phương Nhi, chân nàng đang bị thương, về phòng nghỉ ngơi
đi." Hạng Tử Nhuận kéo cổ tay Tô Khả Phương, trong mắt như ẩn như hiện
mang theo tia khẩn cầu.
Tô Khả Phương biết hắn muốn nói chuyện
với mình cái gì, nhưng giờ nàng không muốn nghe gì cả, nàng kéo tay hắn
xuống đi ra ngoài.
"Gây gổ sao?" Diêu Thị cảm giác được bầu không khí giữa phu thê hai người không đúng lắm, có chút bận tâm.
"Nương, con đi tìm Tường Nhi." Qua hồi lâu, Hạng Tử Nhuận mới mở miệng.
Vừa tới cửa nông trại, Tô Khả Phương thấy Hạng Tử Nhuận đi về hướng ruộng nhà mình, ngẫm nghĩ, liền xoay người trở về nhà.
Nghe Tô Khả Phương nói muốn đi huyện thành, Diêu Thị sửng sốt: "Chân con bị
thương còn chưa lành, sao lại đi huyện thành lúc này? Hoằng Nhi biết
không?"
"Nương, con có chút việc gấp, khả năng sẽ ở lại huyện
thành vài ngày, nương không cần lo lắng cho con đâu." Tô Khả Phương nói
xong vào nhà thu xếp mấy bộ quần áo rồi bảo A Cam đưa mình đến ngoài
trấn bắt xe, không cho A Cam đưa mình tới huyện thành.
Giờ Hạng
Tử Nhuận chưa xử lý tốt sự tình của Kiều Nhậm Phi, nàng không muốn nói
chuyện với hắn, càng không muốn cùng hắn tranh cãi, cách xa vài ngày
tỉnh táo lại cũng tốt.
Tô Khả Phương vừa đi, Diêu Thị càng nghĩ càng thấy không đúng, mau chóng ra ruộng tìm nhi tử.
Cùng lúc đó, Hạng Thần Tường đang nhổ cỏ trong ruộng thấy đại ca đi thôn Lâm An cầu thân cho Kiều Nhậm Phi trở về, ngẩng đầu lên tâm tình phức tạp
hỏi: "Ca, sự tình bàn bạc ổn thoả rồi chứ?”
Hạng Thần Tường
không thể nói rõ ràng rốt cuộc là hy vọng hay không hy vọng cọc hôn sự
của Kiều Nhậm Phi và Đàm Tiểu Liên có thể thành?
"Tường Nhi, ta hỏi đệ một việc." Hạng Tử Nhuận không trả lời câu hỏi của Hạng Thần Tường, mà thần sắc lạnh băng mở miệng.
Có thể khiến đại ca thận trọng như thế, khẳng định không chuyện nhỏ.
“Lúc ta rời nhà đi có để quyển “Bí kíp bách độc” ở chỗ đệ, đệ để đâu rồi?” Hạng Tử Nhuận đứng yên nhìn Hạng Thần Tường?
Bí kíp bách độc?!
Hạng Thần Tường giống như nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên trừng lớn hai mắt
nhìn về phía Hạng Tử Nhuận, kinh nghi bất định hỏi: "Ca, hoa mị đà kia
là do Phi Nhi hái từ trong núi sâu ra, đúng hay không?"
Là Phi Nhi, vậy mà là Phi Nhi!
Hôm qua mình nên nghĩ tới! Trong lòng Hạng Thần Tường nhấc lên kinh hãi,
không cần đáp án của Hạng Tử Nhuận trong lòng Hạng Thần Tường đã chắc
chắn.
Bởi vì Hạng Thần Tường nhớ đoạn thời gian trước hắn trở về
thì nhìn thấy Phi Nhi ngồi ở đầu giường hắn tìm cái gì đó, thấy hắn vào
nhà, liền lập tức đi ra ngoài. Lúc đó hắn không nghĩ nhiều, hiện tại nhớ tới. Lúc đó quyển bí kíp bách độc đã bị hắn tiện tay đặt ở dưới gối, mà quyển bí kíp bách độc trang thứ nhất giới thiệu chính là độc hoa mị đà.
Chỉ là ——
"Ca, sao Phi Nhi phải làm như vậy? Chả lẽ Phi Nhi thật sự coi trọng Đàm Tiểu Liên?" Hạng Thần Tường không biết Tô Khả Phương trúng độc hoa mị đà:
”Dù Phi Nhi coi trọng Đàm Tiểu Liên, chúng ta quang minh chính đại đến
Đàm Gia cầu thân là được. Tại sao phải dùng loại thủ đoạn hạ lưu này,
còn đem mình góp vào!"
Không đúng, không đúng, hôm qua Phi Nhi
luôn mồm kêu không muốn thành hôn với nữ nhân ngu xuẩn Đàm Tiểu Liên,
không giống như coi trọng dáng dấp của nàng ta!
Hạng Thần Tường trăm mối vẫn không có cách giải.
Trong lòng Hạng Tử Nhuận vốn đang hy vọng còn một tia may mắn, nhưng nghe
Hạng Thần Tường nói như vậy, mắt Hạng Tử Nhuận nhắm nghiền, lúc mở ra,
đáy mắt bắn ra phong mang lạnh lẽo.