Hạng Tử Nhuận chần chừ một lúc rồi xoay người giao Kiều Nhậm Phi cho hai vị hương thân thôn Phong Quả, nhờ bọn họ giúp đỡ đưa Kiều Nhậm Phi về
nhà, còn mình thì xoay người đi đến chỗ Tô Khả Phương.
Mọi người thấy thế, rất thức thời lần lượt rời khỏi.
"Dừng lại!" Mặt Tô Khả Phương không thay đổi quát khẽ, toàn thân cao thấp đều toả ra hương vị cự tuyệt, không cho phép Hạng Tử Nhuận tới gần.
Lúc này độc tố hoa mị đà trên người nàng đã tán đi, sắc mặt đã khôi phục
bình thường, nên Hạng Tử Nhuận căn bản không phát hiện nàng cũng trúng
độc.
"Phương Nhi, nàng hãy nghe ta nói!" Đáy mắt Hạng Tử Nhuận
chợt lóe lên tia bối rối, muốn bước lên trước kéo tay nàng, lại bị nàng
hất ra.
Mà Đàm Trọng An vẫn đứng sau lưng Tô Khả Phương gặp tình
cảnh này, liền tiến lên chắn trước mặt Tô Khả Phương, mắt hắn ta nhìn
thẳng Hạng Tử Nhuận, chỉ trích: "Phó Thần Hoằng, ngươi oan uổng Phương
Nhi như vậy, thật sự quá mức. Ở trong lòng ngươi rốt cuộc đệ đệ ngươi
quan trọng hay Phương Nhi quan trọng?"
Mắt ưng của Hạng Tử Nhuận híp lại, toàn thân tản ra khí tức nguy hiểm: “Cút!”
Da đầu Đàm Trọng An tê rần, nhưng hắn ta vẫn không lùi bước, đang định mở
miệng lần nữa, sau lưng truyền tới giọng nói lạnh cứng của Tô Khả
Phương: "Đàm Trọng An, đây là chuyện giữa phu thê chúng ta, không cần
ngươi lo, ngươi đi đi!"
Đàm Trọng An giật mình, xoay người nhìn
về phía Tô Khả Phương: "Phương Nhi, hắn là tướng công của ngươi, nhưng
hắn không tin ngươi, ta thấy trong lòng hắn căn bản không có vị trí của
ngươi!"
Sắc mặt Tô Khả Phương lạnh như băng nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi!"
Hạng Tử Nhuận có tín nhiệm nàng hay không là một chuyện, nàng và Đàm Trọng
An trong sạch lại là một chuyện khác, nàng không muốn trong lúc mình và
Hạng Tử Nhuận xảy ra mâu thuẫn mà lấy Đàm Trọng An ra chọc tức Hạng Tử
Nhuận, nàng không phải loại người như vậy.
Hơn nữa, từ lúc mới
bắt đầu đến giờ Đàm Trọng An luôn có ý đồ châm ngòi quan hệ phu thế bọn
họ, Tô Khả Phương hận không thể đạp hắn ta xuống núi!
"Phương Nhi...”
Đàm Trọng An vừa muốn mở miệng, thì chưởng phong của Hạng Tử Nhuận quét
qua, cơ thể Đàm Trọng An bay ra ngoài, đụng vào một thân cây cách đó
không xa rồi mới rơi xuống.
Mắt Hạng Tử Nhuận không nháy dù chỉ
một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chân bị thương của Tô Khả Phương,
giọng điệu mang theo lo lắng: "Phương Nhi, trước hết để ta xem thương
thế của nàng đã.”
"Hạng Tử Nhuận, bây giờ ta muốn một mình yên
lặng, huynh về trước đi." Tô Khả Phương rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói:
"Vết thương của ta không sâu, máu ngừng chảy rồi, không có gì đáng
ngại."
Lý trí nói với nàng, thời gian mình và Hạng Tử Nhuận ở
chung với nhau không dài, hắn không tin tưởng mình đầu tiên nàng có thể
hiểu. Hơn nữa hắn lập tức nói xin lỗi nàng, nàng hẳn nên tha thứ cho
hắn. Nhưng trên phương diện tình cảm, phản ứng trong tiềm thức của hắn
thật sự khiến nàng bị tổn thương, nói không khó chịu đó là gạt người.
Cho nên, giờ khắc này nàng không cách nào tâm bình khí hòa đối mặt với hắn.
"Phương Nhi, chúng ta về nhà nói chuyện, được không?"
Nàng biểu hiện như vậy làm Hạng Tử Nhuận có cảm giác vô cùng bất an, chỉ có
thể nắm thật chặt bàn tay nhỏ lạnh buốt dính đầy vết máu của nàng.
Tô Khả Phương không nhìn hắn, nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng trên mặt đã
không kiên nhẫn được nữa: "Hạng Tử Nhuận, ta nói ta muốn yên tĩnh một
mình!"
"Vậy cũng phải về nhà!" Hạng Tử Nhuận không nói thêm lời
nào nữa, xoay người bế nàng xuống núi, không hề liếc mắt nhìn Đàm Trọng
An sau lưng và Đàm Tiểu Liên còn nằm ở đỉnh núi.
Tô Khả Phương không tránh thoát được, chỉ có thể đanh mặt tùy ý hắn bế mình xuống núi.
Diêu Thị nhìn thấy trên váy Tô Khả Phương dính một mảng vết máu lớn, bị dọa
tới mức thay đổi sắc mặt: "Phương Nhi, con sao thế này?”
Vừa rồi Phi Nhi thân thể trần truồng bị hương thân đưa về, giờ đến Phương Nhi bị thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Nương, con không sao, vết thương nhỏ thôi, bôi thuốc là ổn.” Tô Khả Phương không muốn bà bà lo lắng, lên tiếng trấn an nói.
Hạng Tử Nhuận bế Tô Khả Phương vào phòng, Diêu Thị vốn không yên tâm định
theo vào, nhưng gặp nhi tử đóng cửa phòng lại rồi, bà cũng không tiện
xông vào, chỉ có thể ở ngoài cửa phòng dặn dò nhi tử xem kỹ vết thương.
Hạng Tử Nhuận đặt Tô Khả Phương lên giường, sau đó xốc váy nàng lên muốn cởi quần dài của nàng xuống để xem vết thương trên đùi nàng, thì Tô Khả
Phương duỗi tay đè chặt: "Huynh ra ngoài đi, ta tự làm được!"
"Phương Nhi, ta thừa nhận là ta không đúng, ta không nên chưa phân biệt tốt xấu đã oan uổng nàng, nàng đánh ta mắng ta đều được, nhưng đừng cự tuyệt
ta, đừng không nhìn ta, được không?" Hắn ngồi ở bên giường, ôm nàng thật chặt, xúc cảm chân thật làm hoảng loạn trong lòng hắn an tâm hơn một
chút.
Tô Khả Phương trầm mặc không nói, qua nửa ngày hắn lại nói: "Phương Nhi, cho ta xem thương thế của nàng được không?"
Nàng vẫn không nói lời nào, nhưng thái độ rất rõ ràng, nàng không muốn hắn chạm vào nàng.
Hạng Tử Nhuận chẳng còn cách nào khác, đành phải đem chai thuốc đặt ở đầu
giường, nói: "Ta ở ngoài cửa, chờ nàng bôi thuốc xong ta sẽ vào."
Tô Khả Phương bôi thuốc, thay quần áo xong, Kiều Nhậm Phi bên kia vừa vặn
tỉnh lại, hắn ta vừa mở mắt ra liền nhảy từ trên giường xuống xông thẳng tới phòng Tô Khả Phương.
Hạng Tử Nhuận đứng ở cửa phòng thấy thế liền ngăn hăn ta lại, cau mày nói: "Phi Nhi, đệ định làm gì?"
"Đại ca, nữ nhân ngoan độc này hại đệ thành như vậy, sao ca còn để nàng vào
nhà chúng ta?" Kiều Nhậm Phi nắm chặt nắm đấm, khàn giọng hỏi.
"Phi Nhi, ta tin tưởng việc này không liên quan tới Phương Nhi, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện! Mà đệ bây giờ hãy suy tính
làm sao để cho người nhà Đàm Tiểu Liên một câu trả lời thỏa đáng đi!"
Mắt Hạng Tử Nhuận lướt qua tia bén nhọn, hắn nhất định sẽ bắt được kẻ ra tay phía sau!
Nhìn thấy mặt Hạng Tử Nhuận thoáng lóe ra sát ý rồi biến mất, Kiều Nhậm Phi
cảm thấy hơi hoảng, vòng lại tức giận chất vấn: "Đại ca, nữ nhân ngoan
độc này hại đệ thành như vậy rồi, ca còn che chở cho nàng?"
"Phi Nhi, nàng là đại tẩu của đệ!” Hạng Tử Nhuận tức giận quát, mặt giận tái.
Ngày từ đầu hắn là bị Phi Nhi lừa mới hiểu lầm Phương Nhi, là lỗi của hắn,
hắn sẽ không tiếp tục để Phương Nhi chịu thêm ủy khuất!
"Đại
tẩu?" Kiều Nhậm Phi cười lạnh: "Đại ca quên tỷ tỷ đệ rồi sao? Thê tử
chân chính của đại ca vốn là tỷ tỷ đệ, nữ nhân này dựa vào cái gì mà gả
cho đại ca chứ?!"
Hạng Tử Nhuận giận, mày kiếm nhíu lại: "Phi Nhi, hiện tại Phương Nhi là thê tử của ta!"
"Đại ca cho rằng nàng thật tâm gả cho ca sao?" Kiều Nhậm Phi thấy Hạng Tử
Nhuận bảo vệ Tô Khả Phương, lòng tràn đầy phẫn hận: "Đại ca hỏi nương và nhị ca xem, khoảng thời gian ca không ở nhà nàng và Đàm Trọng An thôn
Lâm An dây dưa không rõ thế nào?”
"Đại ca cho rằng ca đối tốt với nàng thì có thể đổi lấy chân tâm của nàng sao?" Kiều Nhậm Phi càng nói
càng kích động: "Đại ca, mau tỉnh lại đi! Nàng hôm nay không chỉ làm hại đệ, nàng chân chính muốn hại là Đàm Tiểu Liên! Nàng làm tất cả đều vì
Đàm Trọng An!"
Kiều Nhậm Phi bụm mặt, khó tin nhìn Hạng Tử Nhuận: "Đại ca vì nữ nhân này mà đánh đệ?"
"Kiều Nhậm Phi, đệ đã không còn nhỏ rồi, nếu như ngay cả năng lực cơ bản như
làm rõ phải trái trắng đen cũng không có, thì xin lỗi ta không cách nào
tiếp tục quản giáo đệ nữa!" Hạng Tử Nhuận thất vọng nói xong liền đẩy
cửa vào phòng.
Diêu Thị đến nông trại nhờ Lưu Đại Minh bắt hộ con cá mang về, chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng huynh đệ đang cãi nhau, vội vàng vào sân, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”