Hắn nhìn nàng, thật lâu không nói gì, thời điểm Tô Khả Phương sắp không
nhịn được định lên tiếng, hắn đột nhiên cường ngạnh mở miệng: "Phương
Nhi, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, ta cũng không buông nàng ra.”
Lông mi nàng run rẩy, không đáp lại cũng không tiếp tục nhìn hắn.
Hạng Tử Nhuận hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hai tay ôm cơ thể nàng vòng
chặt hơn, qua nửa ngày, mới quăng ra một tiếng sấm rền: "Phương Nhi,
trước đây cả nhà ta đều là tội phạm triều đình truy nã.”
“Nàng yên tâm, giờ đã không phải. Ngày thành thân ta rời đi, vì sư phụ ta tìm được chứng cứ chứng minh gia gia ta bị người khác hãm hại. Nay oan
khuất của Hạng Gia chúng ta đã được rửa sạch.” Lo nàng hối hận, Hạng Tử
Nhuận nói dăm ba câu liên tiếp đem nguyên nhân mình rời đi giải thích rõ ràng.
Thật vất vả tiêu hóa hết tin tức kinh thiên động địa này, Tô Khả Phương mới chất phác hỏi: "Tại sao biến thành như vậy?"
"Tuy rằng oan khuất được rửa sạch, nhưng Hạng Gia chúng ta từ trên xuống
dưới hơn hai trăm miệng người chết oan thì không thể sống lại.”
Khi hắn nói câu này, Tô Khả Phương cảm nhận hận ý và lệ khí rõ ràng phát ra từ trên người hắn.
“Nhiều người chết như vậy sao?” Tô Khả Phương kinh hãi lần nữa, trong đầu lướt qua cái gì đó, đột nhiên hỏi: "Chờ đã, huynh họ Hạng, vậy huynh có quan hệ gì với Hạng Lương - Đại nguyên soái trước đây của nước An Tấn?”
Hạng Tử Nhuận bình tĩnh nhìn nàng, trầm giọng nói: "Hạng Lương là gia gia của ta!"
Nghe vậy, Tô Khả Phương thở ra khí lạnh: "Huynh chính là cháu của Hạng Lương Đại nguyên soái!"
Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, sáu năm trước, Hạng Lương Đại nguyên soái
của nước An Tấn thông đồng với địch phản quốc, bị chém đầu cả nhà, chu
di cửu tộc, tất cả những người có quan hệ thông gia đều bị giết cả. Lúc
đó việc này khiến cả nước khiếp sợ, ngay cả nguyên chủ không để bụng mấy chuyện này bao giờ cũng từng nghe qua.”
"Đúng vậy, ta chính là
cháu đích tôn, trưởng tử của Hạng Gia?" Nhớ tới thảm án khi đó, đáy mắt
Hạng Tử Nhuận lướt qua một vệt thâm trầm thống khổ.
Tô Khả Phương thấy hắn như vậy, không biết nên mở lời an ủi hay tiếp tục hỏi? Vì nàng vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Nhìn mắt nàng dưng dưng nước mắt, hận ý như sóng cả mãnh liệt trong lòng Hạng Tử Nhuận kỳ tích bình phục lại.
"Phương Nhi, gia gia ta không thông đồng với địch phản quốc, gia gia ta bị oan
uổng!" Hạng Tử Nhuận nhìn nàng vô cùng cường điệu lặp đi lặp lại.
Mắt hắn mang theo chút lo nghĩ, giống như sợ nàng không tin, Tô Khả Phương không tự chủ gật đầu: "Ta tin!"
Nàng nhớ mỗi lần hắn xuất hiện đều xuất quỷ nhập thần, lần trước vào tù cứu
nàng còn khoác áo choàng đen, chỉ có lần cuối cùng gặp hắn ở cửa tửu
lâu, hắn mới thật sự quang minh chính đại xuất hiện, có lẽ khi đó tội
danh của Hạng Gia đã rửa sạch.
Nghe đáp án của nàng, hắn nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: "Gia gia ta vì cản đường người khác, nên mới bị hãm hại."
Hạng Tử Nhuận nói đến đây, nhìn nàng thật sâu: "Chuyện trên triều đình khác
xa với cuộc sống của chúng ta, ta không muốn nói quá nhiều. Tóm lại lần
đó liên quan rất rộng, không chỉ Hạng Gia chúng ta, ngay cả Kiều Gia
giao hảo với chúng ta và các nhà khác có quan hệ thông gia cũng bị nhổ
tận gốc, rất nhiều người chết thảm...”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại.
Những chuyện này quá mức nặng nề, chính hắn hồi tưởng lại cũng cảm thấy hận ý dâng lên tận trời. Hắn không muốn nàng biết quá chi tiết, dù sao đại
nạn cũng đã qua.
“Ta từ nhỏ đã lên núi học nghệ với sư phụ. Lúc
chuyện xảy ra ta đang cùng sư phụ tham quan dạo chơi bên ngoài, mà hôm
đó nương vừa vặn mang theo Tường Nhi về nhà ngoại tổ phụ. Ngoại tổ phụ
nghe được tiếng gió nên cho người che chở nương và Tường Nhi chạy trốn
trong đêm, nhặt về một mạng. Còn những người khác ở Hạng phủ, Hạng Tử
Nhuận hít một hơi thật sâu: "Bọn họ... Tất cả đều bị xử trảm, chết thảm
dưới lưỡi đao!"
"Vậy tam đệ huynh ở đâu?" Không nghe thấy hắn nhắc tới lão tam, Tô Khả Phương không khỏi hoang mang hỏi.
Thần sắc Hạng Tử Nhuận khó lường nhìn về phía nàng, ánh mắt lóe lên chần chờ và giãy dụa, qua nửa ngày mới nói: "Phi Nhi không phải là đệ đệ ta, mà
là người Kiều Gia. Kiều Gia gần nhà ngoại tổ phụ ta, hôm đó nương ta
phái người đưa Phi Nhi và tỷ tỷ hắn Kiều Ỷ Nguyệt đến Diêu Gia chơi.
Chẳng qua lúc chạy trốn, Ỷ Nguyệt vì dẫn truy binh rời đi nên bị bắt."
"Kiều Ỷ Nguyệt có quan hệ thế nào với huynh?" Tô Khả Phương nhạy bén bắt được thần sắc phức tạp khác lạ trên mặt hắn khi nói đến cái tên “Ỷ Nguyệt".
"Kiều Ỷ Nguyệt là...” Hắn căng thẳng nhìn nàng, dừng một chút, mới khó khăn nói: "Nàng ta là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của ta."
Hắn vừa dứt lời, Tô Khả Phương cảm giác tim mình "Đùng" một tiếng chìm
xuống đáy cốc, đầu óc trống rỗng, cứ như vậy ngơ ngác nhìn hắn.
"Phương Nhi, mặc dù ta và Ỷ Nguyệt có hôn ước, nhưng mà ta với nàng ta ngay cả
mặt mũi cũng chưa gặp mấy lần, giữa chúng ta không có bất kỳ tình cảm
gì...”
"Ta và huynh cũng không gặp mấy lần!" Tô Khả Phương bỗng nhiên lớn tiếng ngắt lời hắn.
Thì ra hắn có vị hôn thê?!
Gào xong, lại lẩm bẩm nói: "Khó trách... May mắn...”
Khó trách bất luận nàng làm gì, Phó Nhậm Phi... Không, phải là Kiều Nhậm
Phi đều bắt bẻ nàng. Thời điểm nàng gặp chuyện chẳng những không mở
miệng giúp đỡ ngược lại còn bỏ đá xuống giếng. Chắc vì nghĩ đến việc
nàng thay thế vị trí tỷ tỷ của hắn ta mà oán hận nàng đi. Nhưng may mắn, may mắn giờ này khắc này, nàng vẫn thanh tỉnh, nàng biết mình nên làm
gì, không nên làm gì!
"Phương Nhi, khi đó ta và Ỷ Nguyệt đều còn nhỏ, căn bản không hiểu gì...”
"Hạng Tử Nhuận, mặc dù ta tin tưởng huynh đối với Kiều Ỷ Nguyệt không có cảm
tình. Vậy huynh có thể phủ nhận huynh đối với nàng ta không hổ thẹn sao? Vạn nhất ngày nào đó nàng ta xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta,
huynh và ta nên đối mặt thế nào?" Tô Khả Phương phẫn nộ đánh gãy lời
hắn.
Vì Hạng Gia mà Kiều Gia mới bị liên lụy, nếu lòng hắn không
hề tồn tại chút áy náy nào với Kiều Ỷ Nguyệt. Vậy nàng thật sự sẽ hoài
nghi mình nhìn lầm người?
"Đúng, ta thừa nhận nhà ta thẹn với Ỷ
Nguyệt, thẹn với Kiều Gia! Nếu như Ỷ Nguyệt còn sống, ta sẽ đem hết toàn lực tìm nàng ta trở về, giúp cho tỷ đệ bọn họ đoàn tụ, ta sẽ đền bù cho bọn họ, nhưng ta chắc chắn không có khả năng cưới nàng ta!" Hạng Tử
Nhuận nói như chém đinh chặt sắt biểu lộ lập trường của mình.
Giấu diếm nàng lâu như vậy, nội tâm hắn sao không giày vò, không thống khổ?
Nhưng hắn sợ hãi chính là việc cho nàng biết chân tướng xong, tình cảnh sẽ giống như bây giờ.
"Nếu nàng ta khăng khăng phải gả cho huynh thì sao?" Tô Khả Phương vẫn nhìn
hắn, nhưng ánh mắt có nhàn nhạt xa cách: "Nàng ta muốn gả, huynh không
cưới. Sau đó giữa chúng ta sẽ vĩnh viễn có một người là khoảng cách,
chúng ta có thể vui vẻ sao?"
Đột nhiên nàng cảm thấy rất châm
chọc, một giây trước nàng còn đang vui mừng vì người này là tướng công
mình, nào nghĩ đến, trước khi là tướng công mình, người này chính là vị
hôn phu của người khác!
Nàng là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Hôn nhân có khúc mắc như vậy nàng không muốn cược, cũng không dám cược.
Lòng thật sự vô cùng khó chịu...
Nhưng mà, cuộc đời nàng không phải chỉ có cảm tình, nàng còn rất nhiều, rất
rất nhiều chuyện cần làm. Khó chịu cuối cùng sẽ qua đi thôi.
Sâu
trong đáy mắt nàng phảng phất như muốn cách hắn ngàn sông vạn núi, hắn
chưa bao giờ cảm thấy bối rối đến vậy. Hắn đưa mặt qua, nhìn thẳng vào
mắt nàng, kiên định nói: "Phương Nhi, tin tưởng ta, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết tất cả!”