"Trọng An huynh, ta chỉ mải chúc mừng Khả Bân huynh, tí thì quên chúc
mừng huynh! Đến, ta mời huynh một chén!" Lâm Chiêu Hoành giơ ly rượu
trong tay về phía Đàm Trọng An.
Không sai, lần này Đàm Trọng An cũng thi đậu tú tài, chẳng qua thứ tự ở tận phía sau.
“Trước mặt người đứng đầu bảng là Khả Bân huynh nói chuyện này, ta thật sự
thấy tự ti mặc cảm!" Đàm Trọng An cười khiêm tốn, chạm chén với Lâm
Chiêu Hoành.
"Trọng An huynh đang chê cười ta sao?" Lâm Chiêu
Hoành giả vờ tức giận đanh mặt lại, vì hắn tuy rằng cũng tham gia khoa
khảo, nhưng mà không thi đỗ.
Tô Khả Bân biết Lâm Chiêu Hoành đang nói đùa, không khỏi trêu chọc: "Lâm đại thiếu gia, nếu không phải vừa
vào trường thi liền nằm xuống ngủ say, thì vị trí đứng đầu bảng này trừ
ngươi ra còn có thể là ai khác."
Nói đến Lâm Chiêu Hoành, Tô Khả
Bân thật sự nhìn không thấu, rõ ràng tài trí hơn người, nhưng cả ngày cứ bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ, ngay cả cuộc thi cũng không để vào mắt,
thật không hiểu hắn nghĩ thế nào?
"Khả Bân huynh, huynh nhìn lầm rồi, đó là ta luống cuống ngủ mê man!" Lâm Chiêu Hoành đường đường chính chính nói.
Cái tên này!
Tô Khả Bân bật cười lắc đầu, vẻ mặt Đàm Trọng An cũng dở khóc dở cười.
"Đúng rồi, Trọng An huynh!" Lâm Chiêu Hoành không dấu vết liếc mắt về phía Tô Khả Phương, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cố ý hỏi: "Nghe nói
huynh sớm đính hôn, lần này có phải định song hỉ lâm môn không? Nếu tổ
chức hôn lễ đừng quên báo ta biết, đến lúc đó ta sẽ tặng một phần hậu lễ ổn thoả.”
"Không sai!" Tô Khả Bân cũng cười nói: "Tuổi tác
ngươi cũng không nhỏ rồi, nếu đã đính hôn với Đàm Tiểu Liên thì cũng nên làm hôn sự sớm đi.”
Năm nay Đàm Trọng An 17 tuổi rồi, ở nông thôn tới độ tuổi này người khác cơ bản đã kết hôn sinh con.
Nghe lời của hai người, mặt Đàm Trọng An chớp mắt cứng ngắc, nhưng rất nhanh hắn ta lại treo lên khuôn mặt tươi cười, nói: "Hôn sự không vội, đợi
mấy năm nữa rồi nói."
"Trọng An huynh, huynh có thể chờ đợi, nhưng nữ nhi nhà người ta chờ được sao?" Lâm Chiêu Hoành tự tiếu phi tiếu nhìn hắn ta.
Trước đây hắn nói với Tô Khả Bân muốn tác hợp Tô Khả Phương và đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình thành đôi, chỉ do hắn muốn nhìn muộn tao sư huynh phát điên, chứ không phải hắn thật sự muốn đào góc tường của sư huynh. Nhưng tên Đàm Trọng An này thật sự muốn ngấp nghé nương tử nhà sư huynh hắn,
đương nhiên hắn có lý nào lại ngồi yên không quản.
Tô Khả Bân buông mi nhìn chằm chằm ly rượu trong tay mình, che giấu đáy mắt chứa tâm tình phức tạp.
Tô Khả Bân từng tức giận vì Đàm Trọng An chướng mắt muội muội mình, hắn
càng thêm giận Phó Thần Hoằng ngày thành thân bỏ mặc muội muội không
quan tâm. Lòng nổi nên tâm tư để muội muội hoà ly, nhưng gần đây mọi
người trong nhà và Phó Gia qua lại đều có tình cảm, mà hiển nhiên muội
muội không có ý muốn hoà ly. Giờ hắn không biết mình có nên khuyên muội
muội hoà ly nữa không?
Phó Thần Hoằng... Ta sẽ tiếp tục cho ngươi thời gian nửa năm, chỉ mong ngươi không cô phụ Phương Nhi!
Đàm Trọng An không thẳng thắn trả lời câu hỏi của Lâm Chiêu Hoành, mà nghi
ngờ hỏi vặn lại: "Lâm Đại Thiếu, tuổi tác của ngươi và ta bằng nhau, sao ngươi cũng chưa kết hôn?”
"Ta cũng đính hôn rồi, bởi vì vị hôn
thê của ta trên người có quần áo tang, nên hôn kỳ mới kéo dài.” Lâm
Chiêu Hoành không giấu diếm hai người: "Ta đây chẳng còn cách nào khác,
nhưng Trọng An huynh giờ đang lúc phong quang, sao không mau làm hôn
sự?”
Vốn Đàm Trọng An đang hoài nghi Lâm Chiêu Hoành có tâm tư
khác với Tô Khả Phương, nghe hắn đã có vị hôn thê không hiểu sao nhẹ
nhàng thở ra. Nhưng hắn ta vẫn không hiểu rõ tại sao Lâm Chiêu Hoành
luôn chấp nhất với hôn sự của hắn ta chứ?
Ngẫm nghĩ, Đàm Trọng An tứ lạng bạt thiên cân (*) nói: "Đợi ngày ta thành thân, nhất định sẽ
không quên mời Lâm đại thiếu uống một chén.”
Nghĩ tới việc phải kết
hôn với Đàm Tiểu Liên lấy nàng ta làm nương tử, tâm lý Đàm Trọng An
giống như bị thứ gì chặn lại. Giơ tay uống một hơi cạn sạch ly rượu
trong tay.
"Vậy chúng ta sẽ chờ tin tức tốt của Trọng An huynh." Đôi mắt đào hoa của Lâm Chiêu Hoành khẽ cong, chạm chén với Tô Khả Bân.
Ngày thứ ba sau khi mọi người vì Tô Khả Bân tổ chức tiệc rượu ăn mừng, tin
dữ Hoàng Đế băng hà truyền ra khắp nơi, khiến lòng người bàng hoàng,
thẳng đến khi quan phủ dán bố cáo: Tiên Hoàng băng hà, tổ chức quốc
tang, đồng thời nhắc thêm sau trăm ngày Tân Hoàng đăng cơ, dân chúng mới yên lòng.
Bách tính bình dân sợ nhất chính là thay đổi triều đại. Ngộ nhỡ phát sinh chính biến, cuối cùng gặp nạn đều là dân chúng.
Vì Tiên Hoàng đột nhiên băng hà, trong vòng trăm ngày không được gả cưới,
cũng không ai dám trắng trợn tổ chức yến hội, nên những thương gia vốn
muốn theo phong trào tổ chức hoạt động chỉ có thể tạm thời bỏ ý định
này.
Tô Khả Bân thi đỗ đứng đầu bảng, Giả Thị triệt để bình tĩnh lại, cơ thể mỗi ngày một khá hơn, đến lúc thu hoạch lúa nước đã có thể
ra ruộng hỗ trợ.
Phó Gia cũng trồng lúa nước, Tô Khả Phương và
huynh đệ Phó Gia đang thu gặt lúa nước ở trong ruộng nhà mình, thì nương con Đàm Tiểu Liên tức giận đằng đằng sát khí tìm tới.
"Tô Khả Phương, đô tiện nhân này, ta liều mạng với ngươi!" Đàm Tiểu Liên vừa gào vừa chạy về phía Tô Khả Phương.
Tô Khả Phương đang cúi người thu gặt lúa nước còn chưa kịp phản ứng kịp,
chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm nặng nề, Đàm Tiểu Liên như vấp phải
thứ gì đó, ngã gục tại chỗ.
Tô Khả Phương ngẩn người, quay sang
thì nhìn thấy Phó Thần Tường lạnh lùng nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Liên.
Ngay sau đó nàng lập tức hiểu ra tại sao Đàm Tiểu Liên lại ngã xuống.
"Đàm Tiểu Liên, ngươi không ngại xa xôi, đặc biệt chạy tới tận đây hành lễ
lớn như vậy với ta, ta sao dám nhận đây?” Tô Khả Phương ngoài cười trong không cười chế nhạo nói.
"Tô Khả Phương, tiện nhân không cần mặt mũi nhà ngươi, ai hành lễ với ngươi hả?” Vương Thị chạy không kịp thở
vội tới đỡ nữ nhi dậy, chỉ vào Tô Khả Phương chửi ầm lên.
Tô Khả Phương nhíu mày, nàng đã lâu không nhìn thấy hai nương con nhà này rồi, hôm nay hai người này lại trúng gió gì thế?
"Miệng các ngươi sạch sẽ chút đi!” Phó Thần Tường trầm giọng cảnh cáo.
Sắc mặt Phó Thần Tường âm trầm, không khó nhận ra giờ phút hắn đang ẩn nhẫn tức giận. Vương Thị có chút khiếp đảm, nhưng vừa nghĩ tới cha nương Đàm Trọng An vậy mà lại nhờ người tới nhà từ hôn, bà ta nuốt không nổi cục
tức này.
"Phó Thần Tường, tiện nhân Tô Khả Phương không tuân thủ
nữ tắc, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng Đàm Trọng An không thanh
bạch (trong sạch), nàng đội nón xanh cho ca ca ngươi, ngươi còn giúp
nàng?”
Vương Thị muốn châm ngòi ly gián với Phó Thần Tường, nhưng nhìn Phó Thần Tường có phải người ngu xuẩn như vậy không? Chỉ thấy Phó
Thần Tường cười lạnh một tiếng, trên mặt mang theo vẻ đùa cợt châm biếm
không chút che giấu: "Nơi này ai không tuân thủ nữ tắc, trong lòng bà
phải rõ ràng nhất chứ!”
Chuyện Vương Thị và Đại Thạch tằng tịu
với nhau trong khu phòng ốc đổ nát ngoài trấn sớm truyền đi nhốn nháo,
mấy tháng nay bà ta ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài. Nếu không phải
cha nương Đàm Trùng An nhờ người đến nhà từ hôn, bà ta căn bản không có
dũng khí ra ngoài.
Bị Phó Thần Tường cười nhạo, Vương Thị hận
không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng vừa nghĩ tới nữ nhi và
giấc mộng quan thái thái cứ vậy tan biến, sao bà ta có thể cam tâm: "Phó Thần Tường, Đàm Trọng An vì tiện nhân Tô Khả Phương này mà từ hôn với
nữ nhi của ta rồi, ngươi còn có thể nói nàng trong sạch sao?"
"Đúng rồi!" Đàm Tiểu Liên vừa khóc vừa hung tợn trợn mắt nhìn Tô Khả Phương:
"Trọng An ca ca luôn chạy tới thôn Phong Quả, ngươi đừng cho là ta không biết ca ấy làm vậy vì gặp ngươi!"
"Đàm Tiểu Liên, nam nhân của
mình ngươi không quản được thì đừng giội nước bẩn lên người ta.” Khuôn
mặt nhỏ của Tô Khả Phương hơi trầm xuống: "Ta nhớ ta từng nhắc nhở
ngươi, đừng tiếp tục đến trêu chọc ta!"
(*) Tứ lạng bạt thiên cân (lấy bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của
Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc
cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao
nhất. Dĩ nhiên, nguyên lý không chỉ được áp dụng trong võ thuật.
(tinhhoa.net)