Tô Bằng ngồi bàn bên cạnh đứng lên giơ chén mời Diêu Thị: "Bà thông gia, ta thay mặt mọi người kính bà một chén, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ
tỉ Nam Sơn."
Tô Bằng nói xong, các hương thân khác cũng đứng lên giơ chén mời Diêu Thị.
"Nương có thể uống rượu không?" Tô Khả Phương thấp giọng hỏi, nếu bà bà không
thể uống, nàng tính toán để Phó Thần Tường uống thay.
"Một hai
chén vẫn được." Diêu Thị nhìn Tô Khả Phương nở nụ cười rồi đứng lên,
nâng chén hướng về phía mọi người nói: "Cảm ơn các hương thân nâng đỡ,
cảm ơn!"
Tô Bằng mời rượu xong, Diêu Thị kêu hai nhi tử của mình
thay bà mời rượu mọi người, tất cả lại bắt đâu ăn uống, Phó Gia trong
ngoài cười nói vui vẻ, cố tình lúc này có khách không mời mà đến.
"Ôi chao, ăn uống vui vẻ thế à?" Nương Tô Đại Tráng Tần Thị ngoài cười
trong không cười đi thẳng vào nhà, đôi mắt thuận tiện liếc qua bàn ăn.
Vừa liếc, bản mặt nguyên gốc vẫn xì mũi coi thường của nương Tô Đại Tráng
chuyển thành mặt mo cứng đờ, tròng mắt xém tí thì rớt xuống.
Bà
ta cứ tưởng Tô Khả Phương vì chuyện xúi quẩy lần trước mới cậy mạnh mở
tiệc chiêu đãi người trong thôn, không ngờ phô trương làm lớn như vậy,
thức ăn trên bàn tuy ăn quá nửa, những vẫn thấy được sắc hương vị đều đủ cả, vừa nhìn liền biết không phải thứ nông dân bọn họ nấu ra được.
Chẳng lẽ yêu tinh hại người Tô Khả Phương mời đầu bếp? Nương Đại Tráng thầm nghĩ.
"Bà tới làm gì? Chúng ta không chào đón bà." Giả Thị vừa thấy nương Đại
Tráng liền nổi giận, đột nhiên đứng dậy đi về phía bà ta, ngăn cản không cho phép bà ta tới gần bàn ăn.
"Hôm nay không phải sinh nhật
Diêu Thị sao? Nghe nói nhà nào trong thôn cũng đến, nên ta tới chúc thọ
Diêu Thị." Hôm nay nương Đại Tráng vốn tính đến gây chuyện, nhưng nhìn
thấy thịt cá trên bàn liền thay đổi chủ ý.
Giả Thị cười lạnh: "Ta nói Tần Thị, sao bà không biết xấu hổ thế? Cha ta và Phương Nhi thiếu
chút nữa bị nhi tử bà hại chết, bà còn mặt mũi tới đây ăn nhờ ở đậu?"
"Hại Tô Khả Phương nhà các ngươi rõ ràng chính là tiện nhân Tô Đào kia, liên quan gì đến nhi tử ta? Giả Thị ngươi đừng giội nước bẩn cho người
khác." Tần Thị hung hăng lườm khoét Giả Thị, nói thầm trong lòng: Nhi tử trả thù Tô Khả Phương bà biết, nhưng hại Tô Bằng lúc nào?
Tô Khả Phương kỳ quái liếc Tần Thị, bà ta thương yêu Tô Đại Tráng kiểu gì vậy? Tô Đại Tráng ở trong đại lao hoa cúc sắp bị người ta đâm nát tới nơi
rồi, bà ta làm nương vẫn còn tâm tư ở đây tranh cãi với người khác?
"Tần Thị, bà dám nói không phải nhi tử bà xui khiến Tô Đào hại Phương Nhi nhà chúng ta à?" Giả Thị giận dữ hỏi.
"Dĩ nhiên không phải! Tất cả đều là chủ ý của tiện nhân Tô Đào, ngươi đừng
ngậm máu phun người, hất tội lên nhi tử ta, nhi tử ta trong sạch."
Chuyện như vậy đương nhiên nương Đại Tráng không thừa nhận, nhi tử bà ta chưa kết hôn, nếu truyền ra lời khó nghe gì, nhi tử của bà ta sao có
thể lấy nương tử nữa?
Giả Thị tức đến bật cười: "Vâng, nhi tử bà trong sạch, trong sạch vào tận đại lao."
Sau khi Tô Bằng và Tô Khả Phương trở về chỉ kể chuyện Tô Đại Tráng bắt cóc
Tô Bằng cho người nhà, mà mấy người Diêu Thị và Lư Thị đều không phải
người thích huyên thuyên, sự việc không nói ra ngoài, nên đến giờ Tần
Thị vẫn không biết nhi tử mình bị bắt vào tù.
Thấy Tần Thị vừa kinh vừa sợ, Tô Khả Phương giật mình, hoá ra bà ta thật sự không biết con mình đang ở trong tù.
Tô Khả Phương không khỏi cảm khái triều đại này tin tức bế tắc, ví dụ như
hôm đó nếu không phải nàng kịp thời trở về nhà, vừa vặn trên đường đến
huyện thành thì đụng phải Đại Minh tỷ phu, ai biết được Tô Đại Tráng
phát rồ lên sẽ đối xử với cha nàng ra sao?
Giả Thị cũng nhìn ra
Tần Thị thật sự không biết con mình không về được, lúc này mới hả giận
cười nói: "Tần Thị, nhi tử bà nhiều ngày không trở về, bà không nghi ngờ chút nào hả?"
"Ta..."
Mặt nương Đại Tráng trắng bệch, bà biết nhi tử đến huyện thành, nhưng nhi tử đi làm gì bà thật sự không biết.
Lúc này các hương thân cũng hồi tinh thần, kinh nghi bất định hỏi Tô Bằng:
"Trưởng thôn, Giả Thị nói đứa bé Đại Tráng kia bị bắt vào tù, việc này
là thật sao?"
Hôm nay sinh nhật Diêu Thị, Tô Bằng vốn không muốn
nhắc việc xấu, nhưng các hương thân đều hỏi tới, không nói rõ sợ không
ai còn tâm tư uống rượu, dù sao vào tù không phải việc nhỏ, thôn bọn họ
bao nhiêu năm rồi chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Tô Bằng thở dài, lúc này mới đem việc Tô Đại Tráng và Tô Đào hãm hại nữ nhi mình, rồi bắt cóc mình tống tiền kể ra.
Mọi người nghe xong hít một ngụm khí lạnh, vừa sợ vừa giận nói: "Đứa nhỏ Đại Tráng này sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
Hương thân đều biết chuyện Tô Đại Tráng và Tô Đào hãm hại Tô Khả Phương, vốn
trong bóng tối khiển trách hai người sở tác sở vi, không ngờ Tô Đại
Tráng lại mất nhân tính tới mức này, muốn mạng Tô Bằng.
"Không, các ngươi nói bậy! Đại Tráng nhà ta hiểu chuyện như vậy, các ngươi đừng nói xấu nó." Tần Thị kêu to.
Không, Đại Tráng nhà bà sẽ không làm loại chuyện này, nhi tử bà sẽ không vào tù.
"Ha, cười chết người." Giả Thị cảm thấy buồn cười, châm chọc nói: "Ở trong
mắt bà, nhi tử bà giết người chính là hiểu chuyện, không phạm pháp sao?"
Nương tử Thủy Sinh hừ lạnh: "Nhi tử nhà ngươi hiểu chuyện nên vào nhà người
khác trộm tiền? Nhi tử nhà ngươi hiểu chuyện nên đến ruộng nhà người
khác đào trộm đậu phộng? Nhi tử nhà ngươi hiểu chuyện nên sai Tô Đào đến lễ cưới nhà người khác hạ độc? Nhi tử nhà ngươi hiểu chuyện nên dạy Tô
Đào phá huỷ trong sạch của mình thông đồng với Vương nhị thiếu gia trên
trấn, cùng nhau hãm hại Phương Nhi? Nhi tử nhà ngươi hiểu chuyện nên bắt cóc trưởng thôn tống tiền? Nếu là nhi tử ta, ta không đánh chết cũng
chôn sống."
Tính tình nương tử Thủy Sinh giống Lư Thị, đều không
thích gây chuyện, bà ấy cực ít khi hùng hổ dọa người như vậy, bà ấy thật sự đã nhịn mẹ con Tô Đại Tráng quá lâu rồi, hôm nay không xả ra sẽ
không thoải mái.
"Ngươi... Ngươi nói bậy!" Tần Thị bị nương tử
Thủy Sinh mắng không cách nào phản bác, mặt trắng bệch chỉ vào nương tử
Thủy Sinh không biết làm sao nói: "Ta biết, ngươi hận Đại Tráng làm hỏng hôn sự của nhi tử ngươi và cô nương thôn Hương Phường kia, nên mới cố ý nguyền rủa Đại Tráng nhà ta đúng hay không?"
Tô Khả Phương vẫn
luôn thờ ơ lạnh nhạt đi đến trước mặt nương Đại Tráng, lạnh lùng nói:
"Chúng ta có nói bậy hay không, bà đến đại lao huyện thành xem thử thì
biết? Bà đi nhanh, chắc có thể bắt kịp chuyến xe ngựa cuối cùng, đi trễ
thuê xe ngựa không rẻ đâu."
Hôm này nàng tổ chức tiệc sinh nhật
này vì muốn bà bà vui vẻ, Tô Khả Phương không muốn vì Tần Thị mà tâm
tình bà bà bị phá hỏng, nàng chỉ hi vọng bà ta mau chóng biến mất.
Đúng, Đại Tráng!
Tần Thị thấy lòng xiết chặt, cái gì cũng không để ý, xoay người chạy ra ngoài.
Tô Khả Phương vốn đang lo lắng nương Đại Tráng nháo trò, tâm tình bà bà sẽ chịu ảnh hưởng, không ngờ Tần Thị vừa đi, bà liền cười bảo hai nhi tử
chào hỏi mọi người tiếp tục ăn uống.
Các hương thân cũng cảm thấy không cần thiết vì Tần Thị mà phá hỏng tâm tình, lãng phí một bàn thức
ăn ngon, vừa ăn uống vừa nói chuyện Tô Đại Tráng.