"Ta hiểu được, các ngươi trở về chiếu cố Hạo Nhi đi." Trình đại phu nói xong xoay người rời thôn Phong Quả.
Lời Trịnh đại phu nói làm cho lòng Tô Khả Phương cảm thấy khó chịu, nàng
ngẩng đầu nhìn về phía Tô Khả Bân, thấp giọng hỏi: "Ca, trách muội sao?"
Tô Khả Bân biết muội muội đang nói cái gì, giơ tay nhu nhu đầu của nàng:
"Đồ ngốc, cũng không phải muội cố ý, ca làm sao trách muội?"
Tô
Khả Bân cũng phát hiện muội muội biến hóa, đổi lại trước kia, nàng là
tuyệt đối sẽ không hỏi loại vấn đề này, cũng sẽ không lộ ra biểu tình
nặng nề như vậy.
Loại biến hóa này vừa làm cho hắn cao hứng lại
để cho hắn đau lòng, hắn không biết muội muội biến hóa vậy rốt cuộc là
tốt hay là xấu.
"Vì sao?" Tô Khả Phương là thật không thể lý
giải, lấy tình trạng cơ thể của chị dâu, Hạo Nhi có thể là đứa con độc
nhất của ca tẩu, nàng đem Hạo Nhi hại thành như vậy, sao ca ca thậm chí
ngay cả nửa điểm trách cứ nàng cũng không có.
"Phương Nhi, muội
quên sao? Ca từng phạm qua sai lầm lớn hơn, cha mẹ không phải cũng không trách ca sao? Chúng ta là huynh muội, sao lại coi nhau như kẻ thù?" Tô
Khả Bân ngữ trọng tâm trường nói.
"Ca phạm sai lầm gì lớn?" Tô Khả Phương cố gắng tìm tòi trong đầu lần, làm thế nào cũng không nhớ nổi.
"Muội quên Thanh Nhi sao?" Tô Khả Bân thấy vẻ mặt nàng mơ hồ, liền biết nàng
không nhớ ra: "Khi đó ca mang hai tỷ muội muội ra ngoài chơi, làm hại
Thanh Nhi bị nước sông cuốn đi, cha mẹ đánh ca một trận sau đó cũng tha
thứ ca? Hiện tại tối thiểu Hạo Nhi còn sống, không phải còn thời gian
ba, bốn năm sao, ca sẽ nghĩ biện pháp tìm đại phu tốt nhất chữa khỏi cho Hạo Nhi."
Nghe ca ca một nhắc nhở như vậy, Tô Khả Phương mơ hồ
nghĩ hình như nguyên chủ có tỷ tỷ sinh đôi. Thời điểm tỷ tỷ Thanh Nhi bị nước sông cuốn đi tuổi nàng quá cho nên ấn tượng có chút mơ hồ.
Tô Khả Phương không biết Tô Khả Bân yêu chiều nguyên chủ như vậy, bởi đem
ca ca đem tất cả tình cảm đối với Thanh Nhi cùng đặt trên người nàng.
"Phương Nhi, muội nhẫn nại thêm một thời gian, nếu như Phó Thần Hoằng không về
nữa, ca sẽ nghĩ biện pháp làm cho hai người hoà ly." Tô Khả Bân đột
nhiên nói.
Gả muội muội vào Phó gia là hắn thất sách, nhưng hắn sẽ không để cho nàng cứ tiếp tục sinh hoạt như vậy.
Hòa ly? !
Đột nhiên Tô Khả Phương trừng lớn hai mắt nhìn về phía ca ca nhà mình,
triều đại này không phải luôn một mực tung hô, một nữ không gả hai chồng sao? Vì sao ca ca của nàng có thể thoải mái nói ra hai chữ "Hoà ly" như vậy?
"Phương Nhi, tin tưởng ca, ca là sẽ không để cho muội chịu
ủy khuất!" Tô Khả Bân vỗ vỗ vai của nàng, liền đi về hướng trấn Đường
Huyền, hắn còn phải đi bốc thuốc cho nhi tử.
Nhìn bóng dáng ca ca cao gầy, chẳng biết tại sao, mắt Tô Khả Phương cảm thấy chát chát.
"A, đại tẩu, ngươi nhìn xem ai đây nha?"
Bỗng dưng, một thanh âm âm dương quái khí vang lên, Tô Khả Phương ngẩng đầu, thấy đại bá mẫu và người nhà tam thúc từ trong ruộng quay trở lại,
người vừa lên tiếng là tam thẩm.
Tô Khả Phương giật mình, thấy bầu trời thật âm u.
Trong trí nhớ, tam thẩm là một phụ nhân tinh minh khó có được, chỉ là quá mức so đo, hơn nữa đem tam thúc quản sít sao, nguyên chủ rất không thích
nàng, cho dù gặp mặt cũng không phản ứng nàng.
"Đại bá mẫu, tam thúc, tam thẩm." Tô Khả Phương lễ phép lên tiếng chào hỏi.
Tiếng Tô Khả Phương ân cần thăn hỏi rơi vào khoảng không khiến bọn họ ngây ngẩn cả người.
Vu Thị một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, đại kinh tiểu quái hô lên: "Đại tẩu, ta không nghe lầm chứ, nha đầu này gọi chúng ta đấy."
Tầm mắt Chu Thị cũng lướt qua kinh ngạc, nhưng rất nhanh bị nàng đè ép xuống: "Hẳn là vậy, tam thẩm, ngươi không nghe lầm."
Chu Thị nói xong nhìn Tô Khả Phương kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, lướt qua nàng trực tiếp tiến vào sân của nhị phòng.
Kỳ thật Chu Thị giống như Vu Thị không thích cô cháu gái này, đại nữ nhi
đã gả đến thôn Hương Phường của nàng vì thanh danh hư hỏng của Tô Khả
Phương mà chịu không ít liên luỵ.
Vu Thị cười mà không cười liếc mắt nhìn Tô Khả Phương rồi cũng mang theo hai đứa con trai tiến vào
sân, Tô Hà nhàn nhạt gật đầu với Tô Khả Phương xem như là bắt chuyện
qua, cũng theo sát sau lưng vợ mình.
"Nhị tẩu, vẫn là ngươi hào
phóng, nửa con cá này phải nặng đến bốn, năm cân a? Chúng ta đêm nay có lộc ăn!" Trong viện truyền đến thanh âm mừng rỡ của Vu Thị.
Tô
Khả Phương buồn bực liếc mắt, nàng vốn định để người nhà mẹ đẻ bồi bổ
thân thể, không nghĩ tới tiện nghi cho một nhà tam thúc.
Tô Khả Phương vừa ngẩng đầu, thấy phụ thân Tô Bằng cũng vác cuốc quay trở lại, kiên trì hô một tiếng: "Cha, ngài quay trở lại?"
Bởi vì chuyện của Hạo Nhi, phụ thân vốn ngay thẳng đối với nàng đầy bụng oán muộn.
"Ngươi tới làm cái gì?" Khuôn mặt Tô Bằng bình tĩnh, khẩu khí lạnh nhạt.
Đối nữ nhi này, Tô Bằng đã lạnh tâm .
"Con đến để xem Hạo Nhi, bây giờ trở về ." Tô Khả Phương buồn rầu nói.
Thôi, bệnh tình của Hạo Nhi đã có chuyển biến tốt đẹp, nàng cũng không lưu lại cho người ta ngại.
Lại nghĩ kiếp trước Tô Khả Phương nàng không nói là người gặp người thích,
hoa gặp hoa nở, nhưng tối thiểu những người cùng nàng tiếp xúc qua sẽ
không chán ghét nàng, cả kiếp trước cộng lại cũng chưa bị lạnh nhạt
nhiều bằng ngày hôm nay.
Lúc Tô Khả Phương về đến nhà trời vẫn
chưa tối hoàn toàn, nàng đang chuẩn bị vào phòng bếp đem cá đi nấu, đã
thấy Phó Nhậm Phi ngồi trên cái ghế trước của phòng bếp ăn cá nướng, bên chân hắn xương cá ném đầy đất.
Thấy thế, Tô Khả Phương thiếu chút nữa tức phát ngất.
"Một mình ngươi đem cá ăn hết??" Tô Khả Phương khó có thể tin chất vấn.
Nửa con cá này phải nặng bốn, năm cân đấy, nấu thành canh cá đủ người một
nhà ăn no, tên này ngược lại tốt rồi, một người ăn hết.
Tô Khả
Phương tức đến tâm can đều đau, nếu như tên này chỉ không lưu phần của
nàng thì cũng thôi đi, không nghĩ tới hắn thậm chí ngay cả mẫu thân và
ca ca cũng không để ý, đây là làm người thế nào vậy?
"Nửa con cá
thôi, cần gì phải làm như trời sập xuống." Phó Nhậm Phi đem miếng cá
cuối cùng nhét vào miệng, dùng tay áo lau miệng, khinh thường liếc nàng
rồi ra khỏi phòng bếp.
Tô Khả Phương cố gắng tự nói với mình phải tỉnh táo, hắn ăn đã ăn rồi, nàng cãi cũng không thể đem cá cãi trở về.
Nàng biết bà bà cùng Phó Thần Tường khẳng định đều trong phòng, bọn họ đã
không ngăn cản, nàng cần gì sinh khí, cùng lắm về sau mang đồ vật về sẽ
tránh Phó Nhậm Phi.
Tô Khả Phương nghĩ tới nửa túi nhỏ đậu nành mẫu thân đưa tới, thừa dịp Phó Nhậm Phi không ở, nàng cầm đậu nành đi về phòng.
Trong không gian không thiếu cá, nhưng nàng không thể mỗi ngày đều lấy ra,
như vậy sẽ làm người ta hoài nghi, non nửa túi đậu nành là đồ ăn còn sót lại trong nhà, không thể để cho Phó Nhậm Phi dẫm đạp.
Đối với
Phó Nhậm Phi, Tô Khả Phương một điểm cũng không thích, thậm chí có thể
nói là chán ghét phản cảm, nhưng đối với Phó Thần Tường, nàng lại chán
ghét không nổi.
Làm ca ca, hắn sủng ái Phó Nhậm Phi cũng không
phải sai, tối đa chỉ có thể nói phương pháp giáo dục có vấn đề, hơn nữa
thái độ của hắn đối với nàng lạnh nhạt cũng do thanh danh nguyên chủ tạo thành, nhưng hắn vẫn cho nàng sự tôn trọng tối thiểu.
Về phần bà bà, tuy rằng mặt ngoài có chút lạnh nhạt nhưng cũng không phải người
hung hăng càn quấy, làm cho Tô Khả Phương cảm niệm nhất chính là thời
điểm nàng bị thương không có tiền thỉnh đại phu, bà bà còn nén đem vòng
tay hạt châu - đồ trang sức duy nhất trên người cầm cố cho nàng chữa
bệnh, chỉ dựa vào điểm này mà sau khi nàng tỉnh lại mới không có ý niệm
rời khỏi Phó gia.
Nàng tin tưởng, chỉ cần người một nhà đồng lòng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.