"Chỉ muốn tra rõ xem là ai ám sát ta thôi." Triệu Tử Tu thay xong quần áo liền xoay người ôm Bạch Hiểu Tình vào trong ngực.
"Chỉ vì chuyện này thôi sao?" Bạch Hiểu Tình cảm thấy nếu chỉ vì chuyện này
thì nhất định sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy, hẳn là gặp chuyện gì rồi.
"Còn có Thái tử cứ luôn lôi kéo ta, không cho ta đi, hắn
nói muốn bồi dưỡng tình cảm huynh đệ với ta." Triệu Tử Tu cảm thấy lúc
này nói về tình cảm huynh đệ với Thái tử thì thật sự rất buồn cười.
"Rốt cục Thái tử đang có âm mưu gì?" Bạch Hiểu Tình cũng cảm thấy chuyện này thật sự rất kỳ quái, vì sao lúc này Thái tử lại muốn hòa thuận với
Triệu Tử Tu, nhất định là có mục đích gì rồi.
"Đúng rồi, vừa rồi
ta còn nói với hắn nàng ở nhà nghiên cứu đồ ăn mới cho Uyển Tình Cư, ta
muốn nhanh chóng trở về nếm thử món mới, vì vậy mà hắn ta cảm thấy hứng
thú, cứ nhất định muốn đi theo ta về phủ để cùng nếm thử món mới." Triệu Tử Tu cũng cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ lần này lại giở chiêu trò
mới, chẳng lẽ mục tiêu vẫn là Bạch Hiểu Tình, vẫn chưa từ bỏ ý định với
Bạch Hiểu Tình.
"Chắc hẳn là có âm mưu gì rồi, đúng là hôm nay ta có làm món mới, chính là thỏ hoang nướng mà chúng ta ăn đêm qua." Bạch
Hiểu Tình nghĩ đến buổi hẹn hò tốt đẹp ngày hôm qua của hai người đã bị
một đám thích khách quấy rầy thì trong lòng thật sự không thoải mái.
Vì thế sáng sớm hôm nay liền sai người đi ra ngoài săn thú, sau đó chế
biến chờ Triệu Tử Tu trở về nếm thử, chỉ quay đầu lại đã làm được một
bàn đồ ăn.
"Ha ha, ta đoán sắp tới Phượng Cơ sẽ đến tìm ta, ta
thấy hiện tại nàng ta đã không nhẫn nại được nữa rồi." Bạch Hiểu Tình
biết hiện tại Phượng Lai Lâu đã không còn năng lực để cạnh tranh nữa.
"Không phải nói là Phượng Lai Lâu đã hợp tác với Thái tử rồi sao?" Triệu Tử Tu không biết vì sao Bạch Hiểu Tình lại nói những lời này.
"Hôm nay ta phái người đi ra ngoài điều tra chuyện đêm qua, tuy không tra được
manh mối gì nhưng lại có kinh hỉ ngoài ý muốn, đó là Phượng Lai Lâu của
Phượng Cơ không hề hợp tác với Thái tử, chỉ là có ý đồ hợp tác thôi."
Bạch Hiểu Tình lập tức nói cho Triệu Tử Tu biết tin tức mà mình tìm hiểu được.
"Thì ra là như vậy, xem ra gần đây Thái tử khác thường là
đúng, nhưng ta nghe nói Bạch Diên Nhi thật sự phải gả cho Thái tử."
Triệu Tử Tu thật không ngờ một câu nói đùa lúc trước lại trở thành sự
thật.
"Thật ra ta cảm thấy lần ám sát này thái tử không thoát
được liên quan, bởi vì những người này không giống sát thủ bình thường,
ngược lại giống như tử sĩ, một đám tử sĩ không muốn sống." Sau này Bạch
Hiểu Tình đi đến hiện trường quan sát thì vốn không còn người nào sống.
"Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, buổi sáng hôm nay lúc phụ hoàng hỏi chuyện
này thì Thái tử luôn biểu hiện rất nhiệt tình, thậm chí còn muốn nhúng
tay vào điều tra, nhưng lúc phụ hoàng kêu hắn phân tích thì hắn lại tỏ
vẻ như mình không làm vậy, Thái tử như vậy thật là hiếm thấy."
"Mỗi ngày sau khi bãi triều, Thái tử còn muốn ta đến Đông cung uống một
chén." Triệu Tử Tu cũng kể lại chuyện kỳ quái sáng nay cho Bạch Hiểu
Tình nghe, bởi vì có rất nhiều lúc Bạch Hiểu Tình bình tĩnh hơn hắn,
nhìn mọi chuyện càng sâu sắc hơn.
"Nếu giống như chàng nói thì
hẳn là có vấn đề, ngày hôm qua khi hai chúng ta ra ngoại ô cũng chỉ là
quyết định nhất thời, những người này đi theo chúng ta, chẳng lẽ ám vệ
của chúng ta không phát hiện được sao?" Bạch Hiểu Tình cảm thấy chuyện
này càng nghĩ càng kỳ quái, chẳng lẽ thật sự là Thái tử giở trò quỷ.
"Quên đi, chúng ta không cần nghĩ mấy chuyện này, đi ăn cơm trước đi, bây giờ ta thật sự rất đói bụng." Triệu Tử Tu nghĩ chỉ cần lúc ở cùng với Bạch
Hiểu Tình thì liền không muốn nghĩ đến những chuyện không liên quan, cảm thấy rất khó chịu, quấy nhiễu thời gian của
hắn và Bạch Hiểu Tình.
"Ừ, ngày hôm qua nhất định chàng không có
ăn no, hôm nay ta nướng rất nhiều, có thể ăn đến no, ta cũng đã cho quản gia và ám vệ của chàng một chút, phần còn lại thì chừa cho chàng" Nhớ
lại lúc mà bọn họ nhận lấy thỏ nướng mình đưa đều chảy nước miếng.
"Thì ra ta mới là người ăn cuối cùng, ta muốn kháng nghị, ở trong lòng nàng
địa vị của ta còn không bằng bọn họ nữa." Triệu Tử Tu nghĩ bản thân là
người cuối cùng được ăn thỏ hoang thì trong lòng có chút ê ẩm.
"Ai bảo chàng về trễ như vậy, ta muốn cho chàng là người đầu tiên nếm thử,
nhưng do chàng chậm chạp không chịu trở lại, ta chăm sóc cho người của
chàng cũng chỉ vì chàng, sao ta lại nghe thấy mùi chua vậy, chàng có
nghe hay không." Bạch Hiểu Tình thật sự khoa trương ngửi ngửi trong
không khí, giống như thật sự có mùi chua.
"Nào có mùi chua gì
đâu, nàng nghĩ nhiều rồi." Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình cố ý ngửi
hắn, vì thế nhẹ nhàng vuốt cái mũi của nàng một cái.
"Ta không nghĩ nhiều đâu, chàng tự ghen với chính mình thì có." Bây giờ Triệu Tử Tu giống như một tiểu hài tử vậy.
"Khởi bẩm Vương gia, bên ngoài có một nữ nhân muốn gặp Vương gia và Vương
phi?" Ngay lúc Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình đi đến trước nhà ăn chuẩn
bị ăn cơm thì liền nghe thấy có hạ nhân báo lại, nói bên ngoài có nữ
nhân muốn gặp Vương gia và Vương phi.
"Nữ nhân gì, bây giờ bổn
vương muốn dùng thiện, chờ ta ăn cơm xong rồi nói tiếp, kêu nữ nhân kia
trở về đi." Ngửi mùi thịt nướng Bạch Hiểu Tình làm, Triệu Tử Tu cảm giác được ngón trỏ của mình động đậy.
"Dạ." Người hầu cũng cảm thấy
chủ tử không vui vì thế nên lĩnh mệnh rồi vội vàng đi ra ngoài, trong
lòng nghĩ phải nhanh chóng kêu nữ nhân kia rời đi.
"Không biết có phải nợ phong lưu chàng trêu chọc ở bên ngoài hya không, bây giờ đã tìm tới cửa rồi, chàng nói xem nên làm sao bây giờ?" Bạch Hiểu Tình nghĩ
giờ này sao có thể có nữ nhân tìm tới cửa, sẽ không phải thật sự là nữ
nhân trước kia của Triệu Tử Tu ôm đứa nhỏ trở về chứ, những tình huống
này cũng thường xuyên xuất hiện trên phim truyền hình ở hiện đại mà.
"Không thể nào, ta làm việc bên ngoài luôn sạch sẽ lưu loát, chưa bao giờ dong dài dây dưa, sao có thể có người tìm đến nhà được." Triệu Tử Tu thấy
Bạch Hiểu Tình thật sự không vui, biết Bạch Hiểu Tình đang ăn dấm chua
nên lại nổi ý đùa cợt, cố ý muốn chọc giận Bạch Hiểu Tình.
Thấy nữ nhân mình yêu thương ghen vì mình thì trong lòng lại rất ngọt ngào.
"Thì ra chàng thật sự làm chuyện xấu ở bên ngoài, trả chân thỏ của ta lại
đây, chàng đi ăn với dã nữ nhân của chàng đi, chỗ này của ta không chào
đón chàng." Bạch Hiểu Tình nói xong liền muốn cướp lại chân thỏ trong
tay Triệu Tử Tu.
"Chân thỏ của ta, sao nàng có thể cướp lại được, ta còn chưa ăn mà nàng đã muốn cướp mất chân thỏ trong tay ta rồi, dù
bên ngoài cho ăn cũng không bằng nàng cho ăn." Giờ phút này Triệu Tử Tu
cảm thấy mặt Bạch Hiểu Tình đã tức đến đỏ lên rồi, nhất thời phát hiện
hình như mình đùa có chút quá đáng.
"Vậy nữ nhân bên ngoài có
chuyện gì, đã tìm đến cửa rồi có phải là mầm tai hoạ do chàng để lại ở
bên ngoài không." Bạch Hiểu Tình vẫn che chở chân thỏ như cũ, không để
cho Triệu Tử Tu cướp lại, nhưng lúc chỉ có hai người thì Triệu Tử Tu sẽ
lơ đãng để lộ võ công.
"Chàng là đồ vô lại, dám sử dụng võ công,
chính chàng nói chàng không vô lại mà.” Giờ phút này Bạch Hiểu Tình bị
Triệu Tử Tu đánh lén thành công, chân thỏ trong tay cứ như vậy chui vào
miệng Triệu Tử Tu.
"Ta chính là vô lại, ai bảo nàng không cho ta
ăn chân thỏ." Triệu Tử Tu ăn thấy ngon, nhìn thấy Bạch Hiểu Tình tức đỏ
mặt vì đấu không lại mình thì nhất thời cảm thấy rất vui vẻ.
Bởi vì đã lâu rồi hai người bọn họ không ở chung với nhau hài hòa như vậy, dù chỉ là một chút.
"Khởi bẩm Vương gia, nữ nhân kia luôn đứng ở cửa không chịu đi, nàng nói nàng là Phượng Cơ, chỉ cần người nghe được tên này thì sẽ ra gặp nàng, ta
muốn hỏi xem người có muốn gặp hay không, hay là ta đuổi nàng ta đi?" Hạ nhân kia vào ngay lúc Bạch Hiểu Tình muốn nổi bão với hắn.
Bạch
Hiểu Tình là một nữ nhân hiểu chuyện, thấy có người đi vào thì vội vàng
che giấu biểu cảm của mình, đứng phía sau Triệu Tử Tu làm bộ như mình là một nữ nhân biết nghe lời.
"Được, ta đã biết." Nghe thấy là
Phượng Cơ thì đầu Triệu Tử Tu như to ra gấp đôi, nữ nhân này muốn làm
cái gì, chẳng lẽ lại uy hiếp bản thân thú nàng ta sao?
"Tình Nhi, nàng nói xem chúng ta có gặp hay không, ta không muốn gặp nàng ta, nàng ta đã muốn đầu quân cho Thái tử thì cứ để nàng ta đầu quân đi, chẳng lẽ còn muốn uy hiếp ta cưới nàng ta sao?" Từ lần trước gặp Phượng Cơ xong
thì ấn tượng của Triệu Tử Tu về nàng ta cũng rất kém.
Nữ nhân này không có nam nhân nào muốn sao? Vì sao cứ muốn quấn lấy hắn vậy.
"Ta cũng không muốn gặp nàng ta, tuy rằng nàng ta và ta có cùng cố hương,
nhưng ta cũng không thích nàng ta, dám mơ tưởng nam nhân của ta." Giờ
phút này nhìn bề ngoài thì trông Bạch Hiểu Tình rất khí phách nhưng
Triệu Tử Tu thích nhất là nghe Bạch Hiểu Tình nói mình là nam nhân của
nàng, trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ.
"Nhưng nhất định lần này nàng ta có mục đích, nếu không thì sẽ không vội vàng đến mình chúng ta như
thế, lần này là nàng ta chủ động tới tìm chúng ta." Bây giờ Bạch Hiểu
Tình là một người làm ăn nên rất nhiều thời điểm không thể xử trí mọi
chuyện theo cảm tính, nàng ta đã chủ động tìm đến cửa rồi thì sao nàng
không tiếp chiêu chứ.
"Chúng ta đi gặp một chút đi, tốt xấu gì
cũng là đồng hương của nàng." Lúc đi Triệu Tử Tu vẫn không quên cắn một
miếng đùi thỏ, bởi vì hắn thật sự rất đói bụng.
"Như vậy đi,
ngươi mời nữ nhân kia đến đại sảnh trước đi, ta và Vương gia dùng thiện
xong sẽ qua đó." Bạch Hiểu Tình thấy Triệu Tử Tu giống như quỷ đói đầu
thai thì thật sự rất muốn cười.
"Không phải đi bây giờ sao?" Vì
vừa rồi Triệu Tử Tu rất đói bụng, nghĩ rằng mình phải lập tức đến gặp
Phượng Cơ nên mới không có hình tượng như vậy.
"Để nàng ta chờ
một chút đi, chàng ăn chân thỏ trước, đây là do ta làm riêng cho chàng,
mặc kệ nàng ta một lát đi." Bạch Hiểu Tình nghĩ lúc này mà hắn còn muốn
giữ chút mặt mũi, cứ để nữ nhân kia chậm rãi chờ
đi.
"Như vậy cũng tốt, chúng ta cũng không vội vàng gặp nàng ta,
là nàng ta vội vàng muốn gặp chúng ta đúng không." Triệu Tử Tu nghe Bạch Hiểu Tình phân tích rất đúng, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua mỹ thực
trước mắt.
"Ừ." Bạch Hiểu Tình cứ như vậy ngồi ăn cơm cùng Triệu Tử Tu, nhìn Triệu Tử Tu ăn thỏ nướng mình làm từng miếng một.
"Tốt lắm, hiện tại đã ăn no, hơn nữa cũng đã nghỉ ngơi tốt, chúng ta đi gặp
nữ nhân kia đi." Triệu Tử Tu cảm thấy bản thân đã nghỉ ngơi tốt, hiện
tại cũng đã qua vài canh giờ rồi, chắc hẳn nàng ta cũng đã không còn
chút nhẫn nại nào nữa.
"Chúng ta đi thôi." Bây giờ Bạch Hiểu Tình vẫn chưa nghĩ ra Phượng Cơ đến tìm mình vì chuyện gì.
"Đi thôi" Triệu Tử Tu ôn nhu ôm Bạch Hiểu Tình chậm rãi đi ra ngoài.
"Tiểu Tình, các ngươi đến rồi? Ta đã đợi rất lâu. Tham kiến Vương gia."
Phượng Cơ đã đợi ở đại sảnh vài canh giờ, trong lòng nghĩ chẳng lẽ Bạch
Hiểu Tình đang đùa giỡn nàng sao.
Phượng Cơ đến thời đại này liền cảm thấy bản thân mình tài trí hơn người, chưa từng có ai dám trêu đùa
nàng ta như vậy, hôm nay nàng ta lại rơi vào trong tay Bạch Hiểu Tình,
trong lòng nhất thời có chút lửa giận dâng lên.
"Thật ngại quá,
vừa rồi Vương gia ăn cơm ăn chậm một chút nên mới để ngươi đợi lâu."
Bạch Hiểu Tình thấy Phượng Cơ đã sắp không còn kiên nhẫn nữa thì làm bộ
trấn an, nhưng nhìn nữ nhân này gấp gáp như vậy thì trong lòng cũng rất
hả hê.