"Sao lời nói của ngươi nghe thế nào cũng thấy chói tai như vậy chứ, rốt
cục ta đã làm gì đắc tội ngươi, sao ngươi cứ bố trí ta như vậy?" Phượng
Nghiêu cảm thấy bản thân thật uất ức, chỉ là một trò đùa dai thôi, không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ.
"Hôm nay ngươi làm hỏng việc
làm ăn của ta, ngươi nói xem ta nên làm cái gì bây giờ, hiện tại mọi
người đều cho rằng khách điếm ta thật sự có quỷ, ban ngày ban mặt mà lại có quỷ, ngươi nói thử xem nên làm gì đây, nếu bây giờ giết ngươi mà có
thể làm sáng tỏ sự thật thì nhất định ta sẽ không nương tay." Bạch Hiểu
Tình thật sự rất tức giận, tại sao có thể như vậy.
"Ta có thể bồi thường ngươi, chỉ cần ngươi tình nguyện trở lại Thiên Ẩn các thì ta có
thể làm cho việc làm ăn của ngươi tăng lên gấp mấy chục lần trong nháy
mắt mà còn không cần phải chịu những lời đồn Này quấy nhiễu nữa." Phượng Nghiêu bỗng nhiên thu lại bộ dáng bất cần đời của mình rồi nghiêm trang nói với Bạch Hiểu Tình.
"Xem ra hiện tại ngươi mới đi vào chủ
đề, tất cả những thứ này chắc hẳn đã được ngươi tính toán từ trước rồi,
ta nghĩ mục đích thật sự của ngươi vẫn là muốn kéo ta về Thiên Ẩn các
đúng không?" Cuối cùng Bạch Hiểu Tình cũng biết mục đích thật sự của
Phượng Nghiêu.
"Thật ra ta luôn hi vọng ngươi có thể trở về Thiên Ẩn các, chỉ cần ngươi nguyện ý, điều kiện gì ta cũng có thể đồng ý với
ngươi, nhưng hôm nay ta thật sự đến chúc mừng khách điếm mới của ngươi
khai trương." Phượng Nghiêu cảm thấy giờ phút này mình bị Bạch Hiểu Tình hiểu lầm.
Trước kia ở trong lòng Phượng Nghiêu nàng chính là một người nhát gan yếu đuối, sợ giết người, sợ ánh mặt trời, hơn nữa không
hiểu cách đối nhân xử thế, toàn nghĩ đến những chuyện không thực tế, nhưng từ sau lần rơi xuống vách núi về sau thì lại
như biến thành một người khác vậy.
Không chỉ có chủ kiến của bản
thân mà lại có thể xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại lại còn có thể ở lại bên cạnh Triệu Tử Tu, quản lý tất cả mọi thứ Triệu Tử Tu ngăn nắp trật tự như vậy.
"Nếu ngươi thật lòng đến chúc mừng khách điếm
của ta khai trương, ta sẽ rất hoan nghênh, nhưng nếu ngươi có dụng tâm
khác thì đừng trách ta không khách sáo." Bạch Hiểu Tình tức giận rút
nhuyễn kiếm bên hông ra chỉ về phía Phượng Nghiêu.
"Ta là chủ tử của ngươi." Phượng Nghiêu không thể tin được bây giờ Bạch Hiểu Tình lại chỉa kiếm về phía mình.
"Đó là quá khứ, huống hồ ngươi cũng từng nói với ta nếu ai ngăn cản đường
đi của ngươi, cho dù là ông trời cũng không trốn được, bây giờ ngươi
đang gây trở ngại ta đi tìm hạnh phúc của mình cho nên ngươi phải chết.
"Ta không có cản trở ngươi cái gì cả, ta chỉ hối hận vì đã buông bỏ ngươi,
ta hi vọng ngươi có thể trở lại Thiên Ẩn các một lần nữa." Phượng Nghiêu cũng không sợ hãi vì Bạch Hiểu Tình cầm kiếm chỉ về phía mình, ngược
lại còn cảm thấy thất vọng đau khổ vì Bạch Hiểu Tình có địch ý với hắn,
chẳng bao lâu nàng đã bắt đầu đi vào trong lòng hắn rồi.
"Ta đã
nói rồi, cả đời này ta cũng sẽ không trở lại cái nơi giết người kia,
hiện tại ta đã là thê tử của Tử Tu, ta sẽ sinh con dưỡng cái cho hắn, cả đời đều sẽ như vậy, sau này nếu ngươi còn tới tìm ta vì chuyện này thì
ta khuyên ngươi không cần uổng phí công sức nữa."
Bạch Hiểu Tình nằm mơ cũng muốn rời khỏi tổ chức kia, bây giờ nếu kêu nàng trở về cái nơi đó thì có khác gì giết nàng đâu.
"Quên đi, chúng ta vẫn nói chuyện trước mắt đi, ta chưa hề nghĩ sẽ gây tổn
thất cho việc làm ăn của ngươi, vừa rồi thật sự chỉ là nhất thời đùa dai thôi."Phượng Nghiêu nhìn ra Bạch Hiểu Tình thật sự muốn cách xa Thiên
Ẩn các, nếu thật sự tiếp tục đề tài này thì sợ là sẽ chia tay trong
không vui, vì thế nên vội vàng nói sang chuyện khác.
"Nếu người
còn nói về đề tài kia thì đừng trách ta không khách sáo." Bạch Hiểu Tình thu nhuyễn kiếm lại, nhưng vẫn còn đề phòng nhìn Phượng Nghiêu.
Bây giờ thậm chí Bạch Hiểu Tình còn hoài nghi có phải Phượng Nghiêu đã
thiết lập vài cạm bẫy để mình nhảy vào không, có nhiều khi chuyện này
rất khó phòng bị.
"Được, được, vốn dĩ hôm nay là một ngày cực
tốt, vì sao cứ muốn rút kiếm ra vậy chứ, như vậy có rất nhiều điềm xấu." Phượng Nghiêu tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, ngày hôm nay thật là
cực khổ.
"Ma quỷ cũng đã xuất hiện thì còn cái gì mà may mắn vói
xui xẻo, ngươi có biết vì hôm nay mà ta mất bao nhiêu sức lực mới đạt
được hiệu quả như vậy không, bây giờ chỉ bởi vì một trò đùa dai của
ngươi mà toàn bộ đều bị hủy."
"Nếu không phải bởi vì ngươi và ta
từng là cộng sự thì bây giờ ta đã giết ngươi sau đó mang đi dạo thị
chúng giống như nữ nhân buổi sáng vậy." Bạch Hiểu Tình hung tợn nói.
"Ngươi đều đã lập gia đình rồi sao còn không chịu ngoan ngoãn một chút vậy, về sau làm sao có thể ở nhà giúp chồng dạy con, ta nói Lệ Vương này, sao
ngươi không chịu quản phu nhân của ngươi vậy." Thật ra Triệu Tử Tu luôn
đứng bên cạnh không nói gì, chỉ luôn nghe Bạch Hiểu Tình và Phượng
Nghiêu nói chuyện.
"Chuyện này không tới phiên Phượng đại các chủ lo lắng, Tình Nhi là thê tử của ta, ta thích nàng như vậy."
Triệu Tử Tu không đổi sắc nói, đối với nhưng nam nhân muốn tới gần Bạch Hiểu Tình thì hắn đều không có hảo cảm.
"Không phải là ta đang lo lắng giùm ngươi sao?" Phượng Nghiêu cảm giác bản thân như bị sặc một cái, có chút thất lạc nói.
" Có phải bây giờ chúng ta nên vào thẳng vấn đề chính rồi không, nói đi, hiện tại khách điếm của ta làm sao bây giờ?"
"Ngươi có biết tửu lâu của Thái tử ở ngay bên cạnh khách điếm của ta không,
nếu khách điếm của ta chưa bắt đầu mà đã kết thúc như vậy rồi thì sau
này chúng ta phải chống lại Thái tử thế nào đây."
Những lời Bạch
Hiểu Tình nói trước mặt Phượng Nghiêu đều không hề dịu dàng, hiện tại
mục đích của nàng chính là hi vọng khách điếm đừng rối loạn vì chuyện ma quỷ, lúc trước âm mưu của Thái tử đã được giải quyết rồi.
"Ta
hiểu ý ngươi, thật ra này chuyện ma quỷ cũng rất đơn giản, ta đã có thể
cầu cho ngươi một cái kính bát quái thì cũng có thể mời giùm ngươi một
đạo sĩ trừ quỷ." Thật ra trong lòng Phượng Nghiêu đã sớm có chủ ý rồi.
"Thì ra ngươi đã sớm nghĩ xong biện pháp giải quyết, vậy vì sao còn đứng ở
đây vòng vo nửa ngày với ta, ta ghét nhất là người nói quanh co lòng
vòng.
"Ta không có quanh co lòng vòng, đó là bởi vì ngươi không
hỏi ta." Phượng Nghiêu nói cứ giống như mọi chuyện không liên quan đến
mình vậy.
"Xem như ngươi lợi hại, vậy bây giờ ngươi nhanh chóng
đi mời đạo sĩ cho ta, ta hi vọng chuyện này có thể kết thúc trong hôm
nay." Đã có thể giải quyết chuyện này thì Bạch Hiểu Tình hi vọng có thể
lập tức giải quyết cho xong.
"Sao ngươi lại nóng vội quá vậy,
hiện tại đã rất trễ rồi, ngày khác đi, dù sao hôm nay khách điếm này của ngươi cũng không ai đến, nếu không thì các ngươi nhiệt tình khoản đãi
ta một chút đi." Phượng Nghiêu nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói với Bạch
Hiểu Tình.
"Hiện tại rõ ràng mới là buổi chiều, sao lại xem như
đã tối muộn, ngươi dốc lòng đi làm việc đi, nếu hôm nay ngươi không giải quyết chuyện này cho ta thì sau này ngươi đừng tới gặp ta nữa, dù sao
bằng hữu như ngươi không có cũng được." Bạch Hiểu Tình thấy Phượng
Nghiêu không thật lòng muốn giúp nàng.
Bạch Hiểu Tình mở cửa, tỏ
vẻ bây giờ không chào đón người vô dụng như Phượng Nghiêu, nếu chỉ muốn
ăn uống thì nhanh chóng cút đi.
"Nhanh như vậy đã hạ lệnh đuổi
khách, ta còn chưa được ăn cơm đâu, Uyển Tình Cư của các ngươi đối xử
với khách tới ăn cơm như vậy sao, chuyện này sợ là còn nghiêm trọng hơn
chuyện ma quỷ nữa đó." Phượng Nghiêu cũng không cảm thấy không thoải mái vì bị Bạch Hiểu Tình xua đuổi.
"Đó là bởi vì ngươi không phải
khách bình thường đến ăn cơm, ngươi đến đây để xem náo nhiệt thôi, chỗ
này của ta không hoan nghênh ngươi." Bạch Hiểu Tình không vui nhìn
Phượng Nghiêu, đã không đến giúp đỡ thì thứ bằng hữu này giữ lại cũng
không hữu dụng.
"Ta không có nói không giúp các ngươi, nhưng
ngươi cho ta ăn no đã, không cho người ta ăn no thì sao mà có sức lực đi làm việc chứ, hơn nữa yêu cầu của ta cũng không quá đáng." Phượng
Nghiêu cảm thấy mình chỉ muốn ăn một chút cơm của Bạch Hiểu Tình mà
thôi.
“ Ngại quá, bây giờ ngươi đến đây quả thật không đúng lúc,
hơn nữa hiện tại đầu bếp của ta đã nghỉ ngơi rồi, không còn ai có thể
nấu cơm." Bạch Hiểu Tình cảm thấy Phượng Nghiêu như một kẻ vô lại đòi ăn đòi uống ở đây vậy.
"Không phải ngươi có thể nấu cơm sao? Ngươi
không thể làm cơm cho ta ăn sao? Một mình ta cũng không ăn bao nhiêu,
chỉ cần làm vài món đơn giản là được rồi." Những điều Phượng Nghiêu nói
về Bạch Hiểu Tình, mọi người đều biết rõ.
"Thật xin lỗi, thê tử
của ta chỉ nấu cơm cho ta, nếu không có tình huống đặc biệt thì người
khác không thể ăn, ngươi muốn làm gì thì làm đi." Triệu Tử Tu ôm bả vai
Bạch Hiểu Tình, nói cho Phượng Nghiêu nàng là nữ
nhân của mình.
"Vậy làm sao bây giờ, hiện tại ta thật sự rất đói
bụng." Phượng Nghiêu vẫn muốn vô lại ăn vạ trong phòng thu chi không
chịu đi ra ngoài.
"Buồn cười, dù sao chúng ta không hầu hạ, bên
ngoài có rất nhiều tiệm cơm, còn nữa không được đứng trước mặt nữ nhân
của ta, nếu không ta gọi binh lính đến đây." Triệu Tử Tu thấy Phượng
Nghiêu vẫn không muốn rời đi thì có chút tức giận.
"Nếu ngươi
không đồng ý giúp ta mời đạo sĩ thì tự chúng ta đi mời hòa thượng, dù
sao Tử Tu có chùa miếu hoàng gia, đại sư nơi đó cũng rất lợi hại."Đối
với Bạch Hiểu Tình, mặc kệ là hòa thượng hay là đạo sĩ thì công năng đều giống nhau.
"Đương nhiên không giống, hòa thượng chỉ biết tụng
kinh, vốn sẽ không trừ quỷ, chuyện trừ quỷ vẫn nên giao cho đạo trưởng
thì sẽ thành thạo hơn.” Bộ dáng Phượng Nghiêu trông rất chuyên nghiệp.
"Có vẻ như ngươi biết rất nhiều thứ, ở quê quán của chúng ta, hòa thượng và đạo sĩ đều giống nhau, nếu ngươi còn ở trong này không chịu đi thì
ngươi chờ ăn cơm tù đi, một lát nữa ta kêu quan phủ cho ngươi một tội
danh giả thần giả quỷ, như vậy khách điếm của ta không cần mời đạo sĩ
trừ quỷ nữa." Trực tiếp bắt người khởi xướng lại thì không cần nghĩ
nhiều chuyện như vậy rồi.
"Ngươi cảm thấy thuộc hạ của ngươi có
bản lĩnh bắt được ta soa?" Phượng Nghiêu vốn không để binh lính của
Triệu Tử Tu vào mắt, nếu những người đó đều có thể bắt được hắn thì sao
hắn có thể làm các chủ Thiên Ẩn các.
"Bọn họ không có bản lĩnh
này, nhưng nếu là ta thì sao?" Bạch Hiểu Tình biết Phượng Nghiêu vốn
không để đám binh lính này vào mắt, nhưng nếu là nàng thì đánh một trận
đến cuối cùng ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.
"Vậy thì khó mà nói, quên đi, ta vẫn nên tự đi một chuyến thì hơn, nói muốn mở khách
điếm gì chứ, keo kiệt như vậy, cho dù là không ma quỷ thì cũng sẽ không
làm ăn được." Lúc đi Phượng Nghiêu còn có chút không tình nguyện, hơn
nữa còn lải nhải nửa ngày.
"Nếu ngươi không đi thì ta liền thả
chó cắn ngươi, thật là, nếu Phượng Nghiêu các chủ để lộ cái đức hạnh này cho người khác biết thì nhất định sẽ bị cười đến chết." Cửa lớn thì
không đi, tên Phượng Nghiêu này lại nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
"Hiện tại rốt cục chân tướng đã rõ ràng, chỉ cần một lát nữa Phượng Nghiêu
đưa đạo sĩ trừ quỷ đến, sau đó diễn kịch là được rồi, như vậy mọi người
sẽ tin tưởng Uyển Tình Cư không có ma quỷ." Triệu Tử Tu nghĩ hiện tại
hẳn là nên dẫn Bạch Hiểu Tình trở về nghỉ ngơi một chút.
"Tên
đáng chết Phượng Nghiêu, chàng có cảm thấy gần đây có vẻ như tính tình
hắn đã thay đổi rất nhiều hay không." Nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp nam
nhân này, trên người hắn luôn có khí thế âm lãnh và uy hiếp, nhưng bây
giờ đã hoàn mất hết.
"Ta không cảm thấy vậy, ở trong ấn tượng của ta hắn luôn như vậy "
"Lần này nếu đổi lại là ta trước kia thì nhất định sẽ giết người này." Thật
ra nếu muốn cảm khái thì Triệu Tử Tu mới là người thay đổi nhiều nhất.
"Ta biết bây giờ chàng không giống với trước kia, nhưng bất cứ lúc nào
chàng cũng không được quá tin tưởng người bên cạnh mình, cho dù là ta."
Bạch Hiểu Tình nhìn mặt Triệu Tử Tu, nếu tương lai có một ngày nàng
không ở bên cạnh Triệu Tử Tu thì ai sẽ bảo hộ hắn đây.