"Bây giờ đã đến lúc dùng cơm, chúng ta đến đại
sảnh dùng cơm đi, hôm nay là ngày đầu tiên khách điếm của ta mở cửa,
cũng là sinh nhật mẫu hậu Uyển nhi, cho nên Tình Nhi đã chuẩn bị một cái bánh ngọt nhiều tầng." Triệu Tử Tu hưng phấn làm động tác mời để Bạch
Hiểu Tình đi ra.
"Bánh ngọt tới rồi."Bạch Hiểu Tình mặc bạch y
phối hợp với màu trắng của bánh ngọt, cài bánh này nàng thật sự dùng bơ
để làm, không phải là mứt hoa quả như lúc trước nữa.
"Cao như vậy sao?" Lúc bánh ngọt được đưa vào thì mọi người đều cho rằng nó cũng
giống cái bánh mấy hôm trước. Thật không ngờ hôm nay lại lớn hơn nhiều
lần như vậy, còn có thêm vài tầng, thật không biết làm cách nào để làm
được.
"Cái này được làm thêm vài tầng, cái ngày hôm trước là màu
đỏ, hôm nay là màu trắng." Hoàng đế hưng phấn như tiểu hài tử nhìn thấy
đồ chơi vậy.
"Đúng vậy, cái này ta đã chuẩn bị từ rất lâu về
trước rồi, cái ngày hôm trước chỉ để cho mọi người xem, nhưng bánh ngọt
hôm nay có thể ăn no." Bạch Hiểu Tình biết nói như vậy hình như có chút
thô tục, nhưng hôm nay nói còn có người dân cùng chung vui, ăn bánh ngọt uống rượu sao có thể thiếu phần của lê bá tánh.
"Được được, hôm nay người nào ở đây cũng đều được nhận một miếng." Hoàng thượng thấy
ánh mắt dân chúng, đây chính là con dân của mình, hắn đã hạ quyết tâm sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.
"Tạ chủ long ân." Đối với loại bánh
thần kì như vậy, tất cả dân chúng ngoài cửa đều cảm thấy rất hiếu kỳ,
diễn dafnlê quys*dôn cảm thấy thật sự quá kỳ diệu, nếu mình có thể ăn
thử một miếng đồ ăn của Hoàng thượng thì thật sự quá tốt rồi.
"Miễn lễ, các ngươi đều là con dân của ta, trẫm phải nên cảm tạ các ngươi đã
ủng hộ trẫm từng ấy năm." Lúc Triệu Thiên Dương vừa mới chuẩn bị chào
hỏi dân chúng thì lại bị thái tử Triệu Tử Hằng ngăn cản.
"Phụ
hoàng, cẩn thận thích khách, hơn nữa đám dân chúng này quá bẩn, nếu làm
tay phụ hoàng bẩn theo thì sẽ không tốt lắm." Triệu Tử Hằng chỉ xuất
phát từ ý muốn bảo vệ an toàn cho Triệu Thiên Dương, nhưng hắn lại quên
mất đây là tình huống gì rồi.
"Không sao, đây đều là dân chúng
bình dân, không có gì mà không tốt cả, bọn họ đều thật tâm đến chúc mừng khách điếm của ta khai trương." Triệu Tử Tu đã phát hiện Triệu Thiên
Dương có chút không vui, biết Triệu Tử Hằng đã nói sai rồi.
"Tử
Hằng, sao ngươi lại có thể nói mấy lời này, ngươi thân là Thái tử, đáng
lẽ càng phải yêu dân như con, dân chúng đều là hài tử của ngươi, sao
ngươi có thể nói mấy lời này được chứ." Triệu Thiên Dương cảm thấy nếu
như Hoàng đế được dân chúng kính yêu thì chính là Hoàng đế tốt, nếu bị
ghét bỏ thì về sau sao có thể bình ổn thiên hạ.
"Con biết sai rồi." Vì sao mỗi lần hắn muốn biểu hiện thì luôn bị phản tác dụng vậy.
"Ngươi thân là thái tử, tương lai rất có khả năng sẽ kế thừa ngôi vị của trẫm, sao có thể nói chuyện qua loa như vậy như vậy." Triệu Thiên Dương vẫn
cảm thấy rất tức giận, vì sao người thừa kế mà hắn một tay bồi dưỡng lại trở thành cái dạng này, nếu hắn không biết thấu tình đạt lý thì sao có
thể đối xử tử tế với con dân.
Triệu Thiên Dương quốc gia mình một tay thành lập sẽ bị phá hủy trong tay Thái tử Triệu Tử Hằng thì phải làm sao.
"Phụ hoàng, đại ca chỉ đang lo lắng cho an nguy của ngài, không phải lúc nãy ở đây đã xuất hiện thích khách rồi sao, đại ca chỉ lo lắng mà thôi, lỡ
như có người xen lẫn trong đám người muốn mưu hại phụ hoàng thì làm sao
bây giờ?" Triệu Tử Việt thấy ca ca của mình chịu nhiều chèn ép ở đây nên thật sự nhìn không được.
"Ta biết hắn có lòng tốt, nhưng cũng
phải biết nhìn tình huống chứ, vừa rồi tranh cãi với Vương phi của Tu
nhi, bây giờ lại bắt đầu ghét bỏ con dân của mình, không biết rốt cục
ngươi muốn làm cáu gì." Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của dân chúng bên
ngoài thì Triệu Thiên Dương thật sự sợ hãi nếu chuyện hôm nay truyền ra
ngoài thì sẽ mất lòng dân thì sao.
"Con biết sai rồi, lần tới sẽ
không dám nữa." Triệu Tử Hằng vẫn tỏ vẻ khiêm tốn, trên mặt cũng không
hề có chút biểu hiện bất mãn gì, biết lúc này thật sự đã thua rồi.
"Chờ sau này ta làm hoàng đế nhất định sẽ giết Triệu Tử Tu, để cho nàng ta
sống không bằng chết." Nhưng trong lòng Thái tử lại không bình tĩnh như
vẻ bề ngoài, giống như đang dấu diếm sát khí, nhất là khi thấy đứng bên
cạnh mỉm cười lại càng mất hứng.
"Biết là tốt rồi, về sau đừng có thái độ này nữa." Triệu Thiên Dương cũng cảm thấy khiển trách nhi tử
mình trước mặt nhiều người như vậy sẽ khiến hắn mắt hết mặt mũi cho nên
cũng không nói gì nữa, nếu không thì thật sự sẽ khiên Thái tử thật sự bẽ mặt.
"Con đã biết." Thái tử vẫn cúi đầu không nói gì chính là đang thừa nhận mình sai.
"Bắt đầu phân phát bánh ngọt đi." Bạch Hiểu Tình cất cao giọng, mọi người đều bắt đầu nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt kia.
Dao đầu tiên là do Hoàng đế Triệu Thiên Dương cắt.
"Phụ hoàng, vì bù lại sai lầm vừa rồi mà Hoàng nhi phạm phải, ta muốn tự
mình phát bánh ngọt cho dân chúng." Triệu Tử Hằng biết với cục diện lúc
này là phải biết bám víu, vì thế nên rất tích cực đề nghị đi phân phát
bánh ngọt cho dân chúng.
"Được, như vậy rất tố." Thấy Triệu Tử Hằng kịp thời nhận ra sai lầm của bản thân thì trong lòng cảm thấy thật vui mừng.
"Các vị, hôm nay là ngày đầu tiên Uyển Tình Cư của ta khai trương, ta làm
lão bản nên đã làm chút điểm tâm đặc biệt của riêng cố hương ta cho mọi
người nếm thử, sau này mọi người đến thăm khách điếm của ta nhiều một
chút, giúp đỡ cho công việc làm ăn của ta." Bạch Hiểu Tình thấy dân
chúng luôn ngó ngang ngó dọc ở ngoài cửa.
Vì thể nên hắng giọng
dùng giọng điệu của một người làm ăn mà nói, mọi người nghe thấy thế thì liền muốn đi vào nếm thử mùi vị của cái bánh đó.
"Mọi người
không nên chen lấn, một lát nữa Thái tử điện hạ của chúng ta sẽ tự mình
phân phát, nếu ai dám thừa dịp náo loạn thì nhất định sẽ bị giết không
cần hỏi." Tên thích khách vừa rồi chết không rõ ràng, Bạch Hiểu Tình
thật sự rất lo lắng sẽ có người tác loạn bên trong đám người.
"Dạ." Dân chúng đều quỳ xuống đất khấu tạ.
Cho là dưới sự giúp đỡ của hạ nhân thì Thái tử sẽ nhanh chóng phát hết bánh ngọt, trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ rất thỏa mãn.
"Sau này mọi người hãy ghé thăm khách điếm của ta nhiều một chút, đồ ăn ngon ở chỗ chúng ta, dù là bất cứ lúc nào cũng đều có vô hạn để phục vụ."
"Mặt khác mọi người đều biết ta là hoa khôi của Vạn Xuân Các, vì vậy Uyển
Tình Cư chúng ta sẽ có người của Vạn Xuân Các đến góp vui, ở cả hai nơi
này đều sẽ có xe ngựa miễn phí để đưa đón."
Chuyện này cũng là bước đầu tiên mà Bạch Hiểu Tình đi.
"Đừng tưởng rằng Bạch Hiểu Tình ta không có Phượng Cơ và Phượng Lai Lâu thì
sẽ không làm nên trò trống gì, dám mơ ước nam nhân của ta, ta sẽ cho
ngươi chết thật thảm, kẻ phản bội thì phải chết." Xem ra trận thứ nhất
trông cũng không tệ.
Bạch Hiểu Tình đang nghĩ tiếp theo nên làm gì để bóp chết tửu lâu của Thái tử.
"Được rồi, bây gờ bánh ngọt cũng đã ăn, trẫm muốn bãi giá hồi cung, về sau
nếu trẫm tới ở trong phòng VIP thì đến lúc đó tuyệt đối đừng ghét bỏ
ta." Triệu Thiên Dương có chút nghịch ngợm nói.
"Nhất định sẽ
không, ta sẽ đặc biệt để lại phòng ngủ chùa này, nói với mọi người căn
phòng đó là của ngài." Bạch Hiểu Tình vui vẻ nói.
"Nhưng mà phụ
hoàng, cứ cho người trở về như vậy cũng không được tốt lắm, bởi vì còn
chưa để ngài dùng cơm trưa mà, hôm nay ta tự mình xuống bếp nấu lẩu cho
phụ hoàng." Bạch Hiểu Tình nghĩ nhiều người như vậy thì nên ăn lẩu đi.
"Ngươi tự mình xuống bếp? Ta thật muốn nếm thử xem coi ngươi có đủ tư cách hầu hạ Tu nhi nhà ta không." Cho tới bây giờ Triệu Thiên Dương cứ tưởng một nữ hộ vệ như Bạch Hiểu Tình ngoại trừ võ công thì còn có thể làm được
việc gì khác sao?
"Phụ hoàng, ngài đã quá đề cao ta rồi, ta yêu
nàng còn không kịp, sao lại có thể để cho nàng hầu hạ ta được." Nghe
thấy Hoàng đế nói vậy thì Triệu Tử Tu cảm thấy trong lòng là lạ, hắn
luôn thề là sẽ khiến nữ nhân của mình được hạnh phúc, sao lại có thể để
cho nàng chịu uất ức như vậy.
"Cũng phải, dù sao Tu nhi là con
của người, ta thờ ơ với ai cũng không dám thờ ơ với nhi tử ngài." Bạch
Hiểu Tình pha trò nói, sau đó liền một trái một phải kéo Hoàng đế và
Triệu Tử Tu đi, giờ phút này Bạch Yêu Nhiêu cứ bị bỏ mặc qua một bên nên rất không cam lòng.
"Vậy hôm nay ngươi chuẩn bị đồ ngon gì cho
ta, ở trong cung ta đã ăn rất nhiều thứ ngon rồi, ta không tin tay nghề
của ngươi có thể làm cho ta vừa lòng." Triệu Thiên Dương thật sự rất bất ngờ khi nghe Bạch Hiểu Tình biết nấu ăn, một nữ sát thủ mà còn có thể
nấu ăn giỏi sao.
"Hôm nay ta chuẩn bị một nồi nước sôi rất đơn
giản, chúng ta cùng nhau ăn lẩu." Thật ra Bạch Hiểu Tình vốn đã chuẩn bị vài món ăn sở trường, nhưng thấy ở đây có quá nhiều người, sợ ăn không
đủ cho nên nhớ lại lúc trước có xem một bộ phim truyền hình.
Bọn
họ dùng nước sôi để nhúng thịt dê, lúc trước ở hiện đại khi rảnh rỗi
cũng có xem một vở lịch cung đình, người ta cũng dùng nước sôi, chỉ cần
bỏ hết gia vị vào thì sẽ không thành vấn đề.
"Nước sôi sao, không phải như vậy quá đơn giản ư." Triệu Thiên Dương vừa nghe đến nàng dùng
nước sôi để nấu cơm thì cảm thấy mình không nên ôm quá nhiều hi vọng,
dienxdafnleequysdoon chỉ cần tùy tiện ăn một chút là tốt rồi, nếu không
nhất định nuốt không trôi.
"Nhìn qua rất đơn giản nhưng thật ra
vẫn rất phức tạp. Ngài chờ ở bàn ăn đi, ta đến phòng bếp dặn người làm
một chút. " Bạch Hiểu Tình buông tay Triệu Thiên Dương và Triệu Tử Tu ra rồi đi ra ngoài.
"Ta sẽ chờ ở đây." Vì vừa rồi Triệu Thiên Dương ăn mấy miếng bánh ngọt nên thật ra cũng không đói bụng, nhưng vì ăn
ngọt cho nên muốn ăn trước vài món có hương vị khác.
"Không phải
chờ quá lâu đâu, ta còn làm vài món điểm tâm sở trường, một hồi ta cho
người mang lên trước, như vậy mọi người có thể vừa ăn vừa chờ." Bạch
Hiểu Tình nghĩ nên mang vài món đồ ăn mình đã làm lên trước vì người ta
rất ghét phải chờ trong vô ích.
"Được, ha ha, hôm nay đến khách
điếm này đúng là có ăn có uống có nơi ở, thật sự rất vui vẻ, có thể
chính miệng ăn đồ do thê tử của con ta làm thật sự rất tốt, trước kia ta chưa từng ăn đồ do con dâu làm đâu" Triệu Thiên Dương nghĩ cuộc đời của mình chưa từng trải qua việc này.
Hoàng tử khác cưới phi tử đều
là tiểu thư khuê các, chắc chắn là loại nữ nhân mười ngón tay đều không
dính nước, sao có thể xuống bếp được chứ.
Triệu Tử Hằng đang nghĩ đến thái tử phi được nuông chiều từ bé trong nhà mình, trong lòng liền
hận nghiến răng, nếu không phải lúc trước muốn ngồi lên vị trí Thái tử
thì hắn vốn không muốn cưới nữ nhân kia.
Bây giờ nhìn thấy Bạch
Hiểu Tình như vậy, trong lòng Triệu Tử Việt chắc hẳn cũng đã hiểu vì sao Triệu Tử Hằng lại không bỏ được Bạch Hiểu Tình.
"Đồ ăn đến đây"
Tuy rằng vẫn chưa thấy rõ được hình dạng đồ ăn nhưng từ xa xa đã có thể
ngửi thấy mùi đồ ăn rồi, chắc hẳn là ăn rất ngon.
Xem người trong phòng bếp nối đuôi nhau đi ra thì mọi người cũng đều ngửi thấy mùi
hương bay ra từ phòng bếp, đây thật sự là do một nữ sát thủ làm sao?
Không ai dám tin, đương nhiên ngoại trừ Triệu Tử Tu, bởi vì Triệu Tử Tu
thường xuyên được ăn đồ do nàng làm.
"Hương vị quả thật không tệ, hơn nữa trình bày cũng không tệ, quả thật là con dâu hiền, thật không
hổ là nàng dâu bậc nhất Hoàng gia." Ngay từ đầu Triệu Thiên Dương đã
không ôm hi vọng quá lớn nhưng tay nghề của Bạch Hiểu Tình thật sự rất
tốt.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút đi, thật ra bình thường khi
không có gì làm Tình Nhi đều xuống bếp, bình thường cũng chỉ nấu cho ta
vài món điểm tâm, rất ít khi làm đại tiệc như vậy." Triệu Tử Tu có chút
ghen tỵ nói.
"Ngươi nên biết vừa lòng đi, có một thê tử tốt như
vậy, nếu không phải hôm nay khách điếm của ngươi khai trương thì có lẽ
cả đời này ta cũng không ăn được." Cuối cùng Triệu Thiên Dương cũng yên
tâm.