"Muốn chết." Ở trong mắt người thường thì nữ nhân này là quỷ, nhưng Triệu Tử Tu biết nàng ta chỉ là người sống sờ sờ thôi.
"Ta thấy ngươi muốn chết rồi." Vốn dĩ bộ dạng của nàng đã rất dọa người rồi nhưng khi biến sắc thì lại càng dọa người hơn, Triệu Tử Tu thật sự
không muốn nhìn thấy.
"Người giả dạng ma quỷ trong khách điếm mấy ngày nay là ngươi đúng không." Trước khi ra tay Triệu Tử Tu cảm thấy có một số việc vẫn nên hỏi cho rõ ràng.
“ Đúng vậy, ta cảm thấy bây giờ mấy chuyện này đã không còn quan trọng nữa bởi vì ngươi cũng sẽ lập tức biến thành âm hồn dã quỷ trong khách điếm này thôi." Nói xong nàng
ta rút một thanh trường kiếm từ trong tay áo ra đâm về phía Triệu Tử Tu.
"Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó." Triệu Tử Tu hừ lạnh một tiếng rồi tránh được trường kiếm của nàng ta.
Triệu Tử Tu rút thanh nhuyễn kiếm cột trên eo xuống ngăn cản từng đòn công
kích của nữ tử, hiện tại vẫn chưa đến mức hắn phải ra tay với nàng ta,
bởi vì hắn muốn bắt sống.
Nữ quỷ thấy tập kích một lần không
thành công nên liền vội lùi về phía sau rồi dồn hết toàn bộ sức lực đâm
về phía Triệu Tử Tu, lần này Triệu Tử Tu vừa né vừa đâm về phía nàng.
Nhưng bởi vì là nhuyễn kiếm nên thanh kiếm không trực tiếp đâm trực diện vào nàng ta mà lại uốn một vòng tập kích ra sau lưng.
Nữ tử kia không dám tin vào hai mắt mình, Lệ Vương biết võ công, không phải đồn rằng hắn không biết võ sao?
"Trông ánh mắt của ngươi thì có lẽ đã thấy được điều không nên thấy rồi, ta
nghĩ ngươi sẽ thật sự phải biến thành nữ quỷ." Triệu Tử Tu biết chỉ cần
hắn ra tay thì nhất định không thể để nàng ta sống, tuyệt đối không thể
để cho người khác biết hắn biết võ công.
"Ngươi biết võ công?"
Lúc nàng ta bị Triệu Tử Tu chế phục thì đây là câu duy nhất mà nàng ta
nói, sau đó cũng biết rằng mình nhất định sẽ thua, biết mình chỉ có con
đường chết, bây giờ còn giãy dụa làm gì.
"Tử Tu, Tử Tu” Vì nàng
ta bị khống chế cho nên sương khói cũng giảm bớt đi không ít, lúc này Bạch Hiểu Tình lại tìm được Triệu Tử Tu,
hơn nữa thấy Triệu Tử Tu đã bắt được một nữ nhân.
"Nàng ta là ai?" Bạch Hiểu Tình rất hiếu kỳ nói, nữ nhân này là quỷ khách điếm sao?
"Quỷ, có muốn xem bộ mặt thật của nàng ta không?" Triệu Tử Tu đã sớm biết
nàng ta mang mặt nạ da người cho nên cũng biết bộ mặt thật của của nàng
ta cũng không giống quỷ dọa người như vậy.
Không đợi Bạch Hiểu Tình nói Triệu Tử Tu đã xé mặt nạ của nàng ta ra, để lộ một gương mặt thanh tú.
"Là ngươi?" Bạch Hiểu Tình nhận ra nàng ta, thật ra nàng ta luôn đi theo bên cạnh mình.
"Là ta thì thế nào?" Nữ nhân kia chỉ là một tiểu nha đầu, lúc ấy Bạch Hiểu
Tình thấy nha đầu này lanh lợi nên có ý bồi dưỡng nàng ta, thì ra nàng
ta lại chính là quỷ trong khách điếm này, xem ra bất cứ lúc nào bên cạnh nàng cũng đều có cơ sở ngầm.
"Ai phái ngươi tới?" Bạch Hiểu Tình biết nàng ta sẽ không nhàm chán đến nỗi suốt ngày hóa trang giả quỷ ở đây.
"Không có ai phái ta tới, là chính ta muốn phá chuyện làm ăn của ngươi." Sao
nàng ta có thể ngốc nghếch khai chủ tử của mình ra, không chừng chủ tử
sẽ đến cứu nàng bởi vì nàng còn có tin tức quan trọng muốn nói cho chủ
tử biết.
"Một mình ngươi giả quỷ chơi rất vui sao?" Bạch Hiểu
Tình cảm thấy buồn cười với hành vi này của nàng, cho rằng nàng và Triệu Tử Tu là đồ ngốc sao.
Nhưng sau khi nói xong câu đó thì nàng ta cũng không nói chuyện nữa.
"Nếu ngươi nói với ta chủ nhân của ngươi là ai thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi,
nếu không thì ta sẽ rạch nát khuôn mặt của ngươi ra." Đợi nửa ngày thấy
nàng vẫn không nói một câu, Bạch Hiểu Tình lấy con dao tùy thân ra đặt ở trên mặt nàng uy hiếp.
"Ta sẽ không nói cho các ngươi biết cái
gì hết." Cho dù là bị dao nhỏ lạnh lẽo kề sát mặt nàng cũng vẫn không để lộ là ai sai nàng đến đây.
"Ngươi thật sự không nói." Bạch Hiểu
Tình gia tăng lực đạo đè sát dao nhỏ vào mặt nàng, giống như chỉ cần hơi chút dùng một chút lực nữa thì con dao sẽ cắt sâu vào làn da mịn màng
của nàng.
Mặc dù là như vậy nhưng nàng ta vẫn xoay đầu qua hướng khác, vốn không hề có ý muốn nói.
"Ngươi nghĩ rằng ta là người lương thiện sao?" Nhìn thấy nàng ta ngang bướng
thì Bạch Hiểu Tình dùng sức, trên khuôn mặt của nàng ta liền chảy một
dòng máu tươi xuống.
"A" Nữ nhân kia cảm thấy mặt mình thật sự có dòng chất lỏng nóng nóng chảy xuống, dùng tay sờ thì liền phát hiện đó
là máu tươi, lập tức hét ầm lên, trong cái khách điếm tối đen như vậy có một giọng nữ nhân thét chói tai như vậy thì thật sự rất khủng bố, trong phạm vi mười dặm không ai dám đến gần.
"Ngươi nói hay không nói, nếu ngươi không nói thì ta sẽ tiếp tục rạch thêm." Triệu Tử Tu đã từng
chứng kiến thủ đoạn của Bạch Hiểu Tình, nàng không hề nhu hòa như vẻ bề
ngoài.
Tuy rằng cảm thấy trên mặt vừa nóng vừa đau, nhưng nàng ta vẫn ngang bướng như cũ, không chịu nói chuyện, chỉ ôm mặt mình trừng
mắt nhìn Bạch Hiểu Tình.
"Ngươi thật sự không muốn nói." Bạch
Hiểu Tình vốn không thèm để ý, nàng ta không muốn nói vậy thì để cho
nàng tiếp tục chịu khổ, vì thế cầm lấy dao nhỏ rạch khắp nơi trên mặt
nàng.
"A, a, ngươi giết ta đi, cho ta chết thoải mái đi." Nữ nhân che mặt mình, mặc cho máu cứ chảy xuống, hi vọng
Bạch Hiểu Tình có thể cho nàng một cái chết thoải mái, như vậy thì nàng
sẽ không cần chịu khổ nữa.
"Muốn chết thì quá dễ dàng, chỉ cần
ngươi nói ra ai sai ngươi tới, vì sao muốn phá hư khách điếm, có phải
không phải là thái tử không?" Bạch Hiểu Tình biết giờ phút này người cảm thấy hứng thú với khách điếm chỉ có thái tử.
"Là ai không quan
trọng, mấu chốt là muốn khách điếm của ngươi không khai trương được mới
là quan trọng nhất." Ý nàng ta là muốn nhận hết tất cả mọi chuyện lên
người mình.
"Hiện tại ta đã tiếp nhận khách điếm này nên chuyện ở đây là chuyện của ta, chỉ cần ngươi thú nhận là ai sai khiến, ta nhất
định sẽ thả ngươi, hoặc là thỏa mãn ngươi cho ngươi chết thoải mái."
Bạch Hiểu Tình thật sự không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với nàng ta.
"Dù ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ không nói, lão bản khách điếm này đã đắc
tội ta cho nên ta mới tới trả thù." Nữ nhân bỗng nhiên xoay tròn mắt,
tùy tiện ngụy biện một lý do, chỉ cần không khai chủ tử ra thì nói cái
gì cũng được.
"Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin tưởng lý do này
sao?" Triệu Tử Tu thật sự rất muốn trợn trắng mắt, có phải nàng ta ngu
xuẩn không, chuyện này mà cũng nói được.
"Mặc kệ các ngươi tin
hay không, dù sao sự thật chính là như vậy." Dù có chết nàng cũng không
thừa nhận mà chỉ im lặng ôm khuôn mặt đau đớn.