"Tình nha đầu, đây là cái gì?" Thấy bánh ngọt được đưa vào, hoàng đế vui mừng đứng lên khỏi long ỷ, không ngồi yên được nữa.
"Đây là bánh ngọt, theo phong tục quê ta chỉ lúc sinh nhật mới có thể ăn,
còn phải thổi nến nữa, nó chứa một ước nguyện, điều ước lúc sinh nhật
rất linh nghiệm." Bạch Hiểu Tình nói phong tục ở hiện đại ra, nghe thấy
thế thì mọi người đều cảm thấy rất hiếu kỳ.
"Còn có chuyện này
sao, sao tới bây giờ ta vẫn không hề nghe nói vậy." Đây là lần đầu tiên
Triệu Thiên Dương biết mình còn có thể ước nguyện, nhiều năm như vậy,
sau khi làm hoàng đế thì hắn muốn gì có đó, nên
cũng trở nên vô cảm, cho tới bây giờ hắn đều không hy vọng xa vời mình
còn có thể ước nguyện.
"Ừ, chúng ta cùng nhau hát bài hát mừng
sinh nhật cho người, người chỉ cần nhắm mắt lại ước là được rồi, còn
nữa, điều ước này không thể nói ra, chỉ có một mình người được biết."
Bạch Hiểu Tình biết lúc hoàng đế ước nguyện thì nhất định Bạch Yêu Nhiêu ngồi bên cạnh sẽ hỏi.
Với sự am hiểu tâm lý người khác, hắn làm hoàng đế nhiều năm như vậy, nhất định rất cô độc, tâm trạng cũng có phần giống nàng.
"Ha ha, hình thức sinh nhật này ta rất thích." Nói xong, hoàng đế liền nhắm mắt lại nghiêm túc cầu nguyện, còn về điều ước đó là gì thì không ai
biết, trong lòng hoàng đế cũng có vài gửi gắm nho nhỏ.
"Tốt lắm,
bây giờ người chỉ cần một hơi thổi tắt hết những ngọn nến trước mắt là
được rồi, như vậy thì ước nguyện của người sẽ nhanh chóng trở thành hiện thực." Bạch Hiểu Tình thấy hoàng đế giống một đứa bé nhắm mắt lại
nghiêm túc cầu nguyện, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chỗ cao không thể
tránh khỏi gió lạnh, hắn nhất định cũng bất đắc dĩ.
"Phù." Triệu
Thiên Dương dùng sức thổi một hơi, tất cả ngọn nến đều đồng loạt tắt,
Bạch Hiểu Tình vỗ tay đầu tiên, lúc này Triệu Tử Tu cũng vỗ tay theo
Bạch Hiểu Tình, sau đó những người khác cũng đều vỗ tay theo bọn họ,
thật giống như bọn họ cũng vui vẻ lây.
"Cung chúc Ngô hoàng vạn
tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tất cả đại thần đều thật tâm chúc phúc hoàng
đế, ở trong mắt bọn họ hoàng đế cũng là một người bình thường, hắn cũng
cần được quan tâm.
"Cám ơn mọi người đã làm nhiều thứ vì sinh
nhật ta, ta thật sự rất cảm động." Triệu Thiên Dương cảm thấy kiếp này
chỉ có lúc này mới là sinh nhật ý nghĩa nhất, trước kia những thứ này
đều chỉ là hình thức mà thôi.
"Cám ơn ngươi, Tình nha đầu, hôm
nay ta thật sự rất vui vẻ." Triệu Thiên Dương cảm thấy khóe mắt của mình có nước mắt, cảm giác ấm áp chỉ có khi ở cùng Uyển Nhi.
"Đây là
chuyện con dâu như ta phải làm." Thật ra Bạch Hiểu Tình đã sớm đoán được phản ứng của hoàng đế, nhưng thật không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
"Hôm nay trẫm rất vui mừng, nhất là Tình nha đầu, bây giờ ta cũng muốn tặng
cho ngươi gì đó, ngươi có thể tự mình lựa chọn.” Bây giờ Triệu Thiên
Dương thật sự rất vui mừng cho nên muốn thỏa mãn một ước muốn của Bạch
Hiểu Tình.
"Cám ơn Hoàng thượng, ta không có nguyện vọng gì đặc
biệt, chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ thôi." Bạch Hiểu Tình biết mình sắp
đạt được mục đích rồi.
"Sao, ngươi có thỉnh cầu gì nhanh nói ra
đi, không biết nguyện vọng của ta lúc nào mới có thể thực hiện, nhưng mà hiện tại ta có thể giúp ngươi thực hiện nguyện vọng của ngươi, như vậy
ta cũng cảm thấy rất vui vẻ." Triệu Thiên Dương cảm thấy như vậy cũng
rất viên mãn.
"Khách điếm mới của ta sắp khai trương nên muốn xin Hoàng thượng cho ta một cái tên có được không?" Bạch Hiểu Tình mỉm cười nhìn Hoàng thượng, nàng biết Hoàng thượng nhất định sẽ thỏa mãn nhu cầu của mình.
"Thì ra là yêu cầu này, rất đơn giản, ngươi có ý tưởng gì chưa, hoặc là khách điếm của ngươi thiên về cái gì?" Hoàng đế biết
Bạch Hiểu Tình là một người rất có cá tính, nếu hắn tự tiện lấy một cái
tên thì nhất định nàng sẽ không thích.
"Phụ hoàng, thật ra trong
lòng nhi thần đã có một cái tên, nhưng là Tình Nhi hi vọng phụ hoàng có
thể tự mình viết ra." Giờ phút này Triệu Tử Tu biết đã đến lượt mình lên tiếng, biểu cảm rất uất ức.
"Ha ha, thì ra vị trí của ta ở trong lòng Tình nha đầu còn quan trọng hơn cả Tu nhi, xem như hôm nay ta nhận được thêm sự kinh hỉ thứ ba, thật sự rất vui vẻ." Tuy rằng biết nha đầu này đang dỗ mình, nhưng trong lòng hắn vẫn rất vui, như vậy mới là gia
đình ấm áp.
"Vậy hoàng nhi đã nghĩ ra tên gì rồi, ta cũng muốn
nghe xem, bởi vì bây giờ ta cũng không thể nghĩ ra tên gì thú vị cả, ta
nghĩ khách điếm của Tình nha đầu nhất định sẽ rất khác biệt nên chắc
chắn cũng muốn dùng một cái tên đặc biệt, nếu hoàng nhi nói ra thì ta sẽ viết."
"Tình nha đầu, ngươi nói xem ý của phụ hoàng như vậy có
được không? Hiện tại Triệu Thiên Dương đã nhìn ra cục diện trước mắt
rồi, nhất định là đôi phu thê này đã lừa hắn vào tròng.
Chẳng qua đây là lời nói dối thiện ý, Triệu Thiên Dương cảm thấy bản thân rất vui vẻ bị lừa.
"Tất cả theo ý phụ hoàng.” Bạch Hiểu Tình biết lúc này hoàng đế đã nhìn ra
bản thân đang diễn trò, nhưng hắn vẫn tình nguyện phối hợp thì chứng
minh là mình đã dỗ hoàng đế rất vui vẻ.
"Như vậy đi hoàng nhi,
ngươi nói tên ngươi nghĩ ra để ta xem xem, coi thử tên gì mới xứng với
khách điếm của Tình nha đầu." Triệu Thiên Dương hưng phấn muốn nghe thử
tên của hắn đặt.
"Uyển Tình cư." Triệu Tử Tu nói xong tên này thì nghe thấy có người tán dương, có người khinh thường, dù sao loại âm
thanh nào cũng đều có.
"Tên này rất hay, nhất là chữ Uyển, thật
sự rất tốt, dùng rất tài tình." Nghe thấy Triệu Tử Tu nói ra cái tên này thì Triệu Thiên Dương cảm thấy trong lòng mình có tiếng gì đó vang lên.
Là một cảm giác ấm áp đã lâu không thấy hay vẫn là một lời gửi gắm đây.
"Hoàng thượng, ta cảm thấy cái tên này không hợp với một khách điếm, ta thấy
không tốt, ta không thích chữ Uyển này." Bạch Yêu Nhiêu nghe thấy chữ
Uyển thì trong lòng cũng rất không thoải mái, nhất là thấy Hoàng đế sau khi nghe xong lại vui vẻ như vậy, chứng tỏ trong
lòng hắn vẫn không thể quên được nữ nhân kia.
"Ta cảm thấy tên
này rất tốt, rất tao nhã, không giống như mấy cái tên trong sách, hơn
nữa trong cái tên này còn có tên của Tình nha đầu." Triệu Thiên Dương
không hề thấy kỳ lạ mà ngược lại còn cảm thấy tên này rất dễ nghe.
"Dù sao ta không cho ngươi dùng tên này, ta không thích nghe thấy chữ
Uyển." Bạch Yêu Nhiêu biết trong lòng Triệu Thiên Dương vẫn không thể
quên được nàng, cho nên trong lòng lại càng thêm khó chịu, sao mình lại
phải chịu uất ức như vậy.
"Đủ rồi, đừng náo loạn nữa, ngày vui
như vậy, Uyển Tình cư, tên này thật sự rất tốt, người đâu, chuẩn bị bút, giấy, nghiên mực cho ta." Triệu Thiên Dương chuẩn bị tự mình đề bút
viết tặng.