"Vậy chàng nếm thử đi, nếu ăn ngon thì ta làm lại cái khác, ta thấy như vậy
vẫn chưa ngon lắm, nhưng vẫn rất muốn biết hương vị thế nào." Bạch Hiểu
Tình thấy ánh mắt Triệu Tử Tu sáng rực thì biết nhất định hắn rất muốn
thử một miếng, dù sao đây là bánh ngọt đầu tiên nàng làm ở đây nên nhất
định phải cho người trong lòng mình ăn mới được.
"Ta có thể ăn
sao? Nhưng chắc là nàng phải tốn rất nhiều tâm huyết mới làm được." Thấy cái bánh đẹp như vậy, Triệu Tử Tu vốn không dám
ăn, nếu hắn ăn thì Tình Nhi lấy cái gì để chúc thọ phụ hoàng đây.
"Đương nhiên, đây vốn là làm cho chàng ăn, nói đúng hơn thì chàng chỉ là vật
thí nghiệm của ta, trước khi ta dâng lên cho phụ hoàng thì cũng nên có
người thưởng thức thử, lỡ như không thể ăn mà dâng lên cho hoàng thượng
thì sẽ mất đầu.
"Ta tình nguyện nếm thử, huống chi cái này trông
rất ngon." Triệu Tử Tu bắt đầu xoa tay, nhưng nhìn qua thì lại không
biết nên bắt đầu ăn từ đâu.
"Nhưng ta không hiểu, ta ăn thế nào
đây, tay của ta cũng không lớn như vậy." Mặc dù võ công của Triệu Tử Tu
đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, nhưng đối với cái bánh này hắn thật sự không biết ăn thế nào.
"Dùng dao cắt, sau đó đặt vào đĩa,
dùng nĩa ăn?" Bạch Hiểu Tình rút dao tùy thân ra để dùng, nhưng ngẫm lại thì con dao này đã từng giết người nên nếu dùng để cắt đồ ăn thì không
được tốt lắm, vì thế nên đổi một con dao khác.
"Nĩa là cái gì?" Trước kia ăn cơm chỉ dùng thìa và đũa nhưng hình như chưa từng dùng nĩa, Triệu Tử Tu vẫn cảm thấy rất mới mẻ.
"Cái kia ở đây không có, vậy dùng chiếc đũa đi, dù sao dùng nó cũng rất
tốt." Cầm lấy chiếc đũa, Bạch Hiểu Tình đưa cho Triệu Tử Tu.
"Tình Nhi, cái này ăn ngon quá, nếu phụ hoàng ăn thì nhất định cũng sẽ rất
vui vẻ, nàng yên tâm đi phụ hoàng nhất định sẽ rất thích." Triệu Tử Tu
ăn một miếng bơ, khiến Bạch Hiểu Tình nhịn không được nở nụ cười.
Thật ra đây cũng không phải bơ mà là một loại mứt do Bạch Hiểu Tình căn cứ
vào công thức điều chế hiện có để làm, nàng dùng mật ong, mứt hoa quả và một ít đường để điều chế nhưng so với hương vị bơ hiện đại vẫn kém hơn
rất nhiều.
"Thật sự ngon lắm sao?" Đối với biểu cảm khoa trương
của Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình thấy rất khó để biết hắn nói thật hay là giả.
"Thật mà, không tin thì tự nàng nếm thử đi, hương vị thật
sự rất ngon." Nói xong, Triệu Tử Tu dùng đũa gắp một miếng đưa đến miệng Bạch Hiểu Tình.
"Hình như thật sự rất ngon." Hương vị mứt hoa
quả này hình như ngon hơn cả vị bơ nữa, so với thứ đồ ăn không tốt cho
sức khỏe ở hiện đại thì cái này có giá trị dinh dưỡng rất cao.
"Ta nói này, tuy rằng đã quen nhìn đôi tay của nàng giết người, nhưng không thể tin được đôi tay này lại khéo như vậy, có thể làm ra được món ăn
ngon như vậy." Hiện tại Triệu Tử Tu cảm thấy mình thật sự đã tìm được
một miếng bảo vật, kéo lấy bàn tay Bạch Hiểu Tình rồi hôn lên đó một
cái.
Không thể tin được Triệu Tử Tu lại cầm lấy tay mình như vậy, đột nhiên nàng cảm thấy Triệu Tử Tu giống như một thân sĩ cực kỳ mê
người.
"Đây chỉ là vật thí nghiệm, ta còn muốn làm thêm mấy tầng
nữa, như vậy thì mọi người đều có thể ăn." Lần đầu thì làm một cái nhỏ
để nếm thử trước nhưng bởi vì nơi này thiếu nhiều nguyên liệu nên phải
chuẩn bị từ rất lâu.
"Phu nhân thật sự rất thông minh." Ngoại trừ khen ra thì Triệu Tử Tu không biết phải nói gì khác.
Triệu Tử Tu thấy Bạch Hiểu Tình làm bánh ngọt từng chút một như vậy, có bánh ngọt làm nền, Bạch Hiểu Tình càng thêm xinh đẹp.
"Tình Nhi, nàng như vậy nhìn thật sự rất đẹp." Triệu Tử Tu cứ thốt ra lời
trong lòng bản thân như vậy, không hề cảm thấy ngượng ngùng.
"Ta
hi vọng kiếp này chàng chỉ nói những lời này với ta, nếu không ta sẽ cắt đầu lưỡi chàng." Nghe thấy câu này thì lúc đầu Bạch Hiểu Tình thấy rất
vui vẻ, nhưng lập tức nghĩ đến một ý khác thì liền trở nên hung tợn.
"Nhất định chỉ nói với một mình nàng, phu nhân của ta." Triệu Tử Tu còn liếm
tay Bạch Hiểu Tình một cái rồi sau đó uất ức nhìn thoáng qua nàng, trong mắt Bạch Hiểu Tình đầy vẻ kiên định và tàn bạo.
"Thật ngoan." Bạch Hiểu Tình lấy mứt hoa quả trét lên mặt Triệu Tử Tu, kết quả là hai người náo loạn trong phòng bếp.
"Tình Nhi, nàng mặc đồ màu đỏ thật sự rất xinh đẹp." Vào ngày thọ yến của
Hoàng đế, Bạch Hiểu Tình tỉ mỉ trang điểm một chút, lúc đi ra khỏi phòng thì khiến Triệu Tử Tu sợ đến ngây người.
Lần này Bạch Hiểu Tình
mặc sườn xám màu đỏ, nhưng mà đây là do chính nàng tự tỉ mỉ thiết kế,
vạt áo rất lớn, phối hợp với áo khoác bên ngoài làm tôn lên dáng người
linh lung của nàng, thu hút rất nhiều ánh mắt của nam nhân, nhưng mà
Triệu Tử Tu lại thấy không thoải mái.
"Tình Nhi, có phải quần áo
của nàng rất kỳ quái không, tuy rằng rất đẹp mắt nhưng ta cảm thấy quá
bó, ta không thích nàng mặc loại quần áo này đi ra ngoài, chỉ có thể mặc trong vương phủ cho ta xem." Triệu Tử Tu bá đạo không cho Bạch Hiểu
Tình ra khỏi cửa.
"Tử Tu, ta mặc cái này vì muốn càng thêm xuất
chúng, như vậy sẽ cho chàng mặt mũi." Bạch Hiểu Tình biết bộ dáng hiện
tại của mình có hơi quá một chút, nhưng như thế này cũng là vì chứng
minh ánh mắt Triệu Tử Tu không sai.
"Không được." Triệu Tử Tu thô bạo ôm Bạch Hiểu Tình vào phòng.
"Vậy ta tùy tiện thay bộ khác vậy." Bạch Hiểu Tình biết nếu bây giờ không
thay y phục thì nhất định Triệu Tử Tu sẽ không bỏ qua cho mình.
"Ừ."
Cuối cùng Triệu Tử Tu cũng hài lòng nhìn Bạch Hiểu Tình mặc một bọ quần áo cực kỳ bảo thủ đi ra khỏi phòng.
Sau khi vào cung, Triệu Tử Tu bận rộn kéo Bạch Hiểu Tình đến một góc xó rồi ngồi xuống, bởi vì lúc hắn vừa đến thì phát hiện có một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào nữ nhân của mình, mà ánh mắt này lại khiến hắn rất khó
chịu.
Nhưng Triệu Tử Tu chỉ lo không cho nam nhân khác mơ tưởng
đến nữ nhân của mình mà quên mất còn có một nữ nhân khác vẫn luôn tại
nhìn chăm chú vào mình.
"Tử Tu ca ca, chuyện lần trước là Diên
Nhi không đúng, hi vọng Tử Tu ca ca không giận ta, ta tới nhận tội với
huynh." Vừa nhìn thấy Triệu Tử Tu đi vào thì Bạch Diên Nhi đã nhìn chằm
chằm không rời.
"Chuyện quá khứ ta không muốn nhắc lại, hôm nay
là ngày sinh thần của phụ hoàng, ngươi không cần phải gây chú ý, phụ
hoàng mới là nhân vật chính." Chiêu này của Triệu Tử Tu rất tốt, bên
ngoài thì như đã tha thứ cho Bạch Diên Nhi, nhưng thật ra vẫn không muốn nói chuyện với nàng.
"Diên Nhi, nhanh đến đây." Bạch Yêu Nhiêu thấy Bạch Diên Nhi lại đi tìm Triệu Tử Tu, sợ nàng sẽ gây ra chuyện.