"Không biết các nàng đang luyện tiết mục gì, ngày hôm qua vây quanh mấy cây
trúc nhảy một đêm, vừa mới ngủ được một chút, nếu không thì bây giờ ta
đi gọi các nàng đến biểu diễn cho ngươi xem."
Không biết Bạch
Hiểu Tình dạy cho các nàng cái gì, họ khổ cực nghe lời như vậy mà lại
không hề có chút oán hờn, nhất là khi đối xử với các cô nương khác trong lâu cũng không cao ngạo giống trước kia nữa.
"Như vậy sao, quên
đi, các nàng cũng rất vất vả, có thời gian ta sẽ lại đến xem các nàng."
Bốn nữ nhân kia quả thật không chịu thua kém, hiện tại thành ra như vậy, Bạch Hiểu Tình cảm thấy rất vui mừng.
"Có thời gian sao? Bà cô
của ta, ngươi chớ quên, ngươi là hoa khôi ở đây, từ sáng đến tối ngươi
đều không ở đây, ngươi kêu Vạn Xuân Các của ta phải làm thế nào." Vừa
nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói ngày khác sẽ đến, Thẩm Vạn Xuân liền không
vui, khuôn mặt âm u như quả cà tím.
"Nhưng chúng ta cũng có quy
định, ta có sự tự do của riêng mình, hơn nữa Vạn Xuân Các của ngươi vẫn
còn chưa hỗn loạn, đừng tưởng rằng ta không đến thì có một số việc ta
cũng không biết." Bạch Hiểu Tình yên tâm như vậy là vì mấy ngày nay luôn nhận được tin tức thám tử hồi báo.
"Được rồi, nhưng ngươi không
thể mặc kệ Vạn Xuân Các được, ngươi như vậy thật sự không đúng." Thẩm
Vạn Xuân vẫn chưa từ bỏ ý định, không biết vì sao hiện tại chỉ cần thấy
Bạch Hiểu Tình thì trong lòng hắn lại rất vui vẻ, cho dù bị nàng mắng
vài câu thì cũng thấy vui vẻ.
Chỉ cần Bạch Hiểu Tình ở đây thì
tâm trạng của hắn sẽ an tĩnh, nếu mấy ngày không gặp Bạch Hiểu Tình thì
hắn liền bắt đầu bất an.
"Thẩm lão bản, ta nhắc nhở ngươi một
chút, hiện tại hoa khôi của các ngươi cũng là phu nhân của ta, nghĩa vụ
lớn nhất của nàng chính là hầu hạ phu quân nàng cho tốt." Cảnh tượng này khiến Triệu Tử Tu thật sự rất khó chịu, vì sao
nam nhân này cứ luôn quấn quít lấy thê tử của hắn vậy.
"Dạ, dạ,
nhưng phu nhân ngài cũng có hiệp nghị với ta." Ở trong mắt Thẩm Vạn
Xuân, chỉ có lợi ích, những cái khác đều không lọt vào mắt xanh của hắn, tuy rằng ngoài mặt hắn luôn tôn trọng Lệ Vương Triệu Tử Tu, nhưng trong lòng và hành vi của hắn thì không hề thật lòng tôn trọng.
"Là
như vậy, phụ hoàng của Lệ Vương cũng chính là đương kim Hoàng thượng
muốn tổ chức tiệc mừng thọ, ta làm con dâu cũng nên chuẩn bị một chút,
trong khoảng thời gian này ngươi phải vất vả rồi."
"Còn chuyện
khách điếm nữa, trong khoảng thời gian này đang chiêu mộ người, ngươi
cũng giúp ta đi, chờ mọi thứ xong xuôi, ta sẽ báo đáp ngươi."
Thấy Thẩm Vạn Xuân không vui, Bạch Hiểu Tình đành phải dụ dỗ đe dọa, vừa dỗ
lại vừa lừa mới trấn an được Thẩm Vạn Xuân, nhưng Triệu Tử Tu đứng ở bên cạnh nghe thấy lại toát mồ hôi lạnh, nếu nàng mà đi lừa gạt người khác
thì nhất định người bị lừa sẽ cam tâm đi giúp nàng kiếm tiền.
"Được rồi." Bị Bạch Hiểu Tình dỗ nên tâm trạng cũng nở hoa, bây giờ Thẩm Vạn Xuân không còn biết phương hướng đâu nữa.
"Vậy cám ơn ngươi." Rốt cục Bạch Hiểu Tình cũng có thể toàn tâm toàn ý đi
chuẩn bị sinh thần cho Triệu Hán Dương, chủ yếu là muốn lấy được cái tên hay cho khách điếm của mình.
"Cũng không phải lấy thân báo đáp." Lúc Thẩm Vạn Xuân trở lại trong phòng thì miệng không khỏi than thở một câu, hiện tại mới biết được mình bị mắc mưu, nhưng muốn hối hận cũng
không còn kịp nữa rồi.
Nhưng khi Bạch Hiểu Tình rời khỏi Vạn Xuân Các thì ở trong góc xó có một bóng người với khuôn mặt hung tợn nhìn
chằm chằm Bạch Hiểu Tình.
"Tương Tư, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thẩm Vạn Xuân thấy Tương Tư đang nhìn chằm chằm hướng Bạch Hiểu Tình và
Triệu Tử Tu rời đi thì cảm thấy rất kỳ quái.
"Không có, ta ra
ngoài hít thở không khí thôi." Không biết ánh mắt mình có bị Thẩm Vạn
Xuân thấy không, nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Vạn Xuân thì ánh mắt nàng ta
lập tức trở nên quyến rũ động lòng người.
“À." Thẩm Vạn Xuân cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, vì thế liền nâng bước rời đi, căn bản đã quăng ánh mắt quyến rũ của Tương Tư ra sau đầu.
Tất cả những thứ này đều khiến Tương Tư khó chịu không thôi, vì sao Bạch Hiểu Tình vừa xuất hiện thì nàng liền không có gì cả.
"Tình Nhi, vừa rồi nàng nói muốn chuẩn bị sinh thần cho phụ hoàng thật tốt,
có phải trong lòng nàng đã có chủ ý gì rồi không?" Dọc theo đường đi
Triệu Tử Tu rất tò mò muốn biết Bạch Hiểu Tình làm thế nào để mừng sinh
thần phụ hoàng.
"Tạm thời giữ bí mật, nếu không phải có chuyện
muốn nhờ phụ hoàng của chàng thì ta cũng lười tham gia mấy bữa tiệc xã
giao như vậy, một đám dối trá." Nghĩ đến bộ dáng dối trá của Bạch Yêu
Nhiêu thì Bạch Hiểu Tình liền cảm thấy ghê tởm.
"Ta hiểu rồi, vì
ta mà nàng phải chịu nhiều uất ức như vậy." Khoảng thời gian trước Bạch
Hiểu Tình bị Bạch Yêu Nhiêu quấy rầy, trong lòng Triệu Tử Tu cũng thấy
rất phiền chán, tuy rằng Bạch Hiểu Tình không bị thương, nhưng nàng vẫn
chịu không ít uất ức.
"Ta đã có ý tưởng cho tên khách điếm, nhưng đến lúc đó vẫn cần dẫn đường cho phụ hoàng, chuyện này phải dựa vào
chàng rồi." Bạch Hiểu Tình đã sớm nghĩ ra tên rất hay chính là tên hai
nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời Triệu Tử Tu.
"Là gì, lúc
cần ta nhất định sẽ phối hợp với nàng."Triệu Tử Tu thấy có lúc phải cần
đến hắn, trong lòng lập tức vui mừng, đồng thời cũng rất hiếu kỳ với cái tên khách điếm kia.
" Vãn Tình cư, chàng cảm thấy tên này thế
nào?" Bạch Hiểu Tình biết nhất định Triệu Tử Tu và Triệu Hán Dương sẽ
thích cái tên này.
"Tên này thật dễ nghe, trong đó có tên mẫu hậu ta còn có cả tên của nàng, vừa khéo hợp nhau như vậy, có vẻ rất tao
nhã, không hề tỏa ra khí chất của một nhà buôn." Triệu Tử Tu cảm thấy
không có tên nào hợp hơn tên này, hơn nữa nụ cười trên mặt không cần nói cũng biết.
"Ừ, tin rằng biểu cảm của phụ hoàng chàng cũng sẽ
mừng rỡ giống như chàng, thật ra ta thật sự cảm tạ mẫu thân của chàng đã mang chàng đến thế giới này, nếu không ta sẽ không thể gặp được chàng,
cho nên khách điếm này cũng là vì tưởng nhớ bà." Sao Bạch Hiểu Tình có
thể không biết Triệu Tử Tu nhớ nhung mẫu thân.
"Tình Nhi, có nàng thật tốt, đời này ta chỉ có một nữ nhân là nàng, những nữ nhân khác ta
đều không muốn." Triệu Tử Tu cảm thấy đời này gặp được Bạch Hiểu Tình là không sai, nàng có thể cho hắn nhiều sự ấm áp hơn.
"Chàng dám có nữ nhân khác xem, nếu chàng dám ta nhất định sẽ phế đi cái chân thứ ba
của chàng." Nam nhân Bạch Hiểu Tình đã nhận định thì sao có thể cho nữ
nhân khác có cơ hội tới gần được.
"Thật lợi hại, nhưng ta thích
nàng như vậy." Nghe thấy Bạch Hiểu Tình uy hiếp mình, nếu đổi thành nam
nhân khác thì nhất định sẽ bị tức chết, nhưng những lời này lọt vào tai
Triệu Tử Tu lại trở nên rất dễ nghe, chẳng lẽ
Triệu Tử Tu có khuynh hướng thích bị ngược.
"Ai vừa rồi đã cam
đoan buổi tối không chạm vào ta, chẳng lẽ bây giờ muốn phạm quy sao?"
Lúc Triệu Tử Tu chuẩn bị tiến lên ôm lấy Bạch Hiểu Tình, Bạch Hiểu Tình
liền lập tức nhắc lại mấy lời cam đoan của Triệu Tử Tu.
"Đó là buổi tối, không phải hiện tại." Triệu Tử Tu xấu xa nói.