"Tình Nhi, ngươi... Sao ngươi có thể như vậy... ?"
Phượng Nghiêu mê mang, không biết vì sao Bạch Hiểu Tình lại thay đổi nhiều đến như vậy, hơn nữa hình như quan hệ giữa nàng và Triệu Tử Tu cũng tiến
triển quá nhanh.
"Vốn dĩ ta cũng không có gì muốn nói, nhưng bây
giờ ta lại không thể không nói, Tình Nhi không phải là tên để Phượng các chủ kêu, xin Phượng các chủ gọi ta là 'Bạch Hiểu Tình, cám ơn!" Giọng
nói của Bạch Hiểu Tình có sự kiên định chắc chắn, giống như đã hạ quyết
tâm, không cho Phượng Nghiêu có cơ hội phản bác.
Nói xong, Phượng Nghiêu nhìn chằm chằm Bạch Hiểu Tình, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu,
vốn dĩ hôm nay hắn phải hạ quyết tâm mới đến
được đây, nhưng bây giờ tình cảnh này lại làm cho hắn trở nên bị động.
Tất nhiên Triệu Tử Tu cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, bắt đầu đứng bên cạnh thêm mắm thêm muối.
"Ta nói Phượng lão huynh đệ này, bây giờ mới biết hối hận thì Tình Nhi cũng đã là người của ta rồi, hơn nữa cách gọi này chỉ có ta mới được dùng,
người tuyệt đối đừng quên thân phận." Triệu Tử Tu đắc ý ôm bả vai Bạch
Hiểu Tình nhìn Phượng Nghiêu.
"Phu quân, chàng nên khiêm tốn một chút đi, miễn cho người ta đố kỵ sẽ không tốt lắm."
Vốn dĩ chỉ muốn nhắc nhở Phượng Nghiêu đừng xưng hô quá thân thiết với
nàng, nhưng không thể ngờ được Triệu Tử Tu lại giống như một tiểu hài tử đứng đây khoe khoang, thật sự là khiến nàng không còn cách nào.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Phượng Nghiêu không chỉ run run khóe mắt mà ngay
cả toàn bộ cơ mặt đều bắt đầu run rẩy, đây vẫn là Lệ Vương mà hắn quen
sao, Vương gia tàn bạo, thích giết người nổi danh đây sao.
"Kêu
tên cũng không được, hai người các ngươi có cần bá đạo như vậy không,
tốt xấu gì trước kia ta cũng là chủ nhân của Bạch Hiểu Tình, thật sự có
chút nhớ nhung chuyện cũ." Giờ phút này Phượng Nghiêu cảm thấy mình thật giống như một đứa nhỏ bị vứt bỏ, cảm giác thế giới này thật sự không
công bằng.
"Không được!"
"Không được!"
Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình cùng trăm miệng một lời, thật giống như Phượng Nghiêu là kẻ thù lớn không đội trời chung vậy.
"Ngươi cũng nói là chủ tử trước kia, dù là trước kia thì ta cũng chỉ là một
trong số những sát thủ của ngươi, từ trước đến giờ ngươi gọi người luôn
gọi theo số thứ tự, sao bây giờ lại đột nhiên sửa miệng vậy." Lúc trước
các chủ Thiên Ẩn các còn coi nàng là quân cờ chuẩn bị vứt bỏ nữa.
"Nhưng hiện tại ngươi đã có tên." Phượng Nghiêu thật sự rất hối hận, vì sao không giữ nàng lại.
"Được rồi, mấy lời nhàm chán nói tới đây thôi, ta quả thật tìm các ngươi có
chuyện, không phải các ngươi luôn muốn hỏi thăm chuyện bảo nhân sao?"
Phượng Nghiêu biết chỉ cần nói ra chuyện này thì hai người này sẽ cảm
thấy hứng thú.
"Về đề tài này thì ta thật sự cảm thấy hứng thú,
nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi là lạ, vì sao lần nào ngươi cũng không nói
cho hết mà chỉ nói một phần."
Rất nhiều lúc Bạch Hiểu Tình cảm
thấy kỳ quái, vì sao lần nào Phượng Nghiêu cũng đều chọn đúng thời điểm
để chạy đến báo một ít tin tình báo như vậy.
"Không phải là vì ta muốn gặp Tình Nhi nhà chúng ta sao." Tuy rằng đây là vận mệnh của
Phượng Nghiêu, nhưng vì muốn gặp Bạch Hiểu Tình nhiều một chút nên hắn
cũng nhọc lòng.
"Ta lặp lại lần nữa, không ai được gọi tên này,
nếu không ta sẽ rút đầu lưỡi của hắn, ngươi muốn thử hay không." Bạch
Hiểu Tình rất khó chịu vì sao nam nhân yêu nghiệt này lại cứ gọi nàng
một cách thân thiết như vậy.
"Còn có ta nữa, ta cũng không đồng ý."
Triệu Tử Tu cũng rất khó chịu, nam nhân này không biết suy nghĩ sao, dám ở
trước mặt hắn làm càn như vậy, coi hắn là người chết sao.
"Hai
người các ngươi không cần tức giận như vậy, tốt xấu gì ta cũng đã cứu
Tình Nhi, đúng không, có phải ta là ân nhân cứu mạng của ngươi không."
Phượng Nghiêu cảm thấy dù thế nào thì hắn cũng là cứu Bạch Hiểu Tình,
chẳng lẽ Bạch Hiểu Tình thật sự vô tình như vậy sao.
"Vậy lúc trước khi ngươi truy sát ta, ngươi có niệm tình cũ sao?" Bạch Hiểu Tình nhếch lông mày nhìn Phượng Nghiêu.
"Được rồi, vậy tiểu Tình, ta có thể gọi ngươi như vậy không?" Phượng Nghiêu
vẫn phải nhường nhịn, bây giờ nữ nhân này càng lúc càng khiến hắn bó tay mà.
"Có thể, đã như vậy thì sau này ta sẽ coi ngươi như huynh
trưởng của ta." Chuyện Bạch Hiểu Tình lo lắng nhất là nam nhân này sẽ
thích nàng.
"Được, như vậy sau này ngươi có thể bảo vệ Tình Nhi." Triệu Tử Tu vẫn cảm thấy chủ ý này không tệ.
"Được rồi, tiểu Tình." Tuy rằng Phượng Nghiêu không thích lấy thân phận này
để ở bên cạnh Bạch Hiểu Tình, nhưng hiện tại hắn cũng có một lý do để
công khai gặp mặt nàng rồi.
"Cứ quyết định như vậy đi, sau này không cho phép gọi ta là Tình Nhi nữa, nếu không ta sẽ bóp nát cằm của ngươi."
"Bây giờ ta đã là người tự do, chuyện của ta thì ta sẽ tự mình làm chủ."
Bạch Hiểu Tình đã không còn là Bạch Hiểu Tình trước đây nữa, trong thân
thể này cũng không còn linh hồn sợ hãi nhát gan đó nữa.
"Ta thích Tình Nhi như vậy."
Dứt lời, Triệu Tử Tu không biết xấu hổ hôn Bạch Hiểu Tình một cái ở ngay
trước mặt Phượng Nghiêu, khiến Phượng Nghiêu hận không thể tìm một cái
động để chui vào, thì ra hắn lại là dư thừa như vậy.
"Về bảo
nhân, bên ta có một tin tức, cho nên mới chạy tới nói cho các ngươi
biết, vậy mà các ngươi lại đối xử với khách như thế." Phượng Nghiêu cảm
thấy bản thân thật sự rất nghẹn khuất, người mình cực khổ bồi dưỡng ra
lại dâng lên cho người khác.
"Chúng ta tìm được nơi của bà vú." Mở tờ giấy cầm trong tay ra.
"Ở đâu?"
Đối với chuyện này, Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình đều rất quan tâm, vừa
nghe đến tin tức liên quan đến bảo nhân thì mắt hai người đều sáng lên.
"Chúng ta cũng chỉ nhận được tin tình báo thôi, biết được đại khái là ở khu
vực nào thôi, thật ra chỗ này các ngươi đã đi qua, nhưng không biết các
ngươi có ấn tượng hay không?" Phượng Nghiêu nói chuyện giống như cố ý
thừa nước đục thả câu, thăm dò thái độ của hai người.
"Nếu ngươi
không muốn nói thì thôi, đừng trông cậy chúng ta sẽ cầu xin ngươi, cùng
lắm thì chúng ta tự mình đi thăm dò." Thấy Phượng Nghiêu cố ý thừa nước
đục thả câu, Bạch Hiểu Tình cũng không quan tâm, hiện tại là lúc nào rồi mà còn phải nhìn sắc mặt hắn.
"Ta không có ý này, ngươi xem ta
đã mang đến lễ vật lớn như thế, các ngươi ăn cơm mà không muốn dẫn ta
theo sao, tiểu Tình tự mình làm cơm, ta làm huynh
trưởng mà không thể cùng ăn sao." Không biết từ khi nào mà Phượng Nghiêu đã sáp đến gần Bạch Hiểu.
"Không được, Phượng đại các chủ nổi
danh như vậy, cái gì mà chưa từng thấy, sao lại đi để ý đến bữa cơm rau
dưa của chúng ta, ta thấy vẫn không nên làm bẩn dạ dày ngươi thì sẽ tốt
hơn." Bạch Hiểu Tình nói có hàm ý khác, Triệu Tử Tu và Phượng Nghiêu
cũng hiểu rất rõ ràng.
"Nếu ngươi không còn gì để nói nữa thì
chúng ta đi ăn cơm đây." Lúc này Bạch Hiểu Tình thầm nghĩ muốn hưởng thụ thế giới hai người cùng Triệu Tử Tu.
"Có, bà vú ở Lộ thành."
Phượng Nghiêu nói xong liền lập tức biến mất, bởi vì lúc này Bạch Hiểu
Tình và Triệu Tử Tu vốn không muốn tiếp bất cứ ai.
"Lộ thành? Nơi xảy ra thảm án sao." Nơi đó bọn họ quả thật đã từng đi qua, nhưng sau
khi xảy ra chuyện đó thì bọn họ cũng thật sự không muốn ở đó nữa.