Sáng sớm hôm sau, Bạch Hiểu Tình chuẩn bị rời đi, mà người ra tiễn cũng chỉ
có mình Mạc Phong, hôm qua Mạc Phong giằng co một đêm với Mộc Thanh
Thanh, sợ hôm nay nàng thức dậy quá sớm, vạn nhất biết Bạch Hiểu Tình
rời khỏi nơi này, sẽ đòi đi theo.
Thấy Mộc Thanh Thanh quả nhiên
không xuất hiện, Bạch Hiểu Tình buồn cười, không thể không nói, Mạc đại
ca thật sự rất để ý Thanh Thanh.
"Cười cái gì, ta chỉ đề phòng ngươi bắt cóc nương tử của ta."
"Không có gì, Mạc đại ca, những lời này ta sẽ bê y nguyên và nói lại với Tử Tu."
Nói xong, Bạch Hiểu Tình cưỡi ngựa bỏ đi, bỏ lại Mạc Phong hoàn toàn cứng
đờ phía sau, hơn nữa lúc nàng rời đi còn bỏ lại một câu cho Mạc Phong,
“Ngày hôm qua, chuyện ngươi châm ngòi ly gián ta nhất định cũng sẽ nói
cho Tử Tu biết', làm Mạc Phong lập tức biến thành hóa thạch.
Trong nháy mắt, hắn có một loại cảm giác sầu não.
"Bây giờ các ngươi muốn đi đâu?"
Nhìn hai người kia vẫn luôn đi theo mình, Bạch Hiểu Tình cười, tuy rằng trong khoảng thời gian này đi với bọn họ rất thú vị,
nhưng xem ra duyên phận đã hết, lúc này cũng nên tạm biệt rồi.
Việc kế tiếp nàng muốn làm không thể để bất cứ kẻ nào biết, nếu bị người khác biết, sẽ chỉ tăng thêm phiền toái!
" Tiếp theo không tiện đi theo Bạch cô nương sao?"
Ý của Bạch Hiểu Tình, tất nhiên Chu Thái Bình hiểu, tuy rằng không đuổi
hai người đi, nhưng trong lời nói có ý nói chặng đường kế tiếp không
thích hợp để ba người cùng đi.
"Bạch tỷ tỷ, ta không có chỗ nào để đi, theo ngươi sẽ tốt hơn."
Lôi Thiên Vũ cũng không muốn biết điều như Chu Thái Bình, bây giờ hắn đã
quyết định nhìn nhận Bạch Hiểu Tình, nếu không rước nàng về nhà được,
thì quyết không buông tay.
"Chu công tử, tiểu tử này giao cho ngươi, nhất định phải đưa hắn trở về, không được để hắn xuất hiện trước mặt ta."
Bạch Hiểu Tình rất không khách khí, nếu bình thường Lôi Thiên Vũ muốn đi
theo thì theo, nhưng đó là những chuyện vặt vẵn, còn bây giờ rõ ràng không giống vậy, nếu đi theo nàng, nàng sẽ không tiện
làm việc.
"Bạch tỷ tỷ, ta không đi, ngươi không thể đuổi ta đi,
một mình ngươi đi sẽ nhàm chán, có ta đi cùng ngươi sẽ vui vẻ hơn rất
nhiều, Bạch tỷ tỷ, Bạch tỷ tỷ..."
Nghe giọng nói càng ngày càng
xa, Bạch Hiểu Tình nở nụ cười, tên đáng ghét này rốt cục cũng đi rồi,
thật tốt quá, trong khoảng thời gian này bị Lôi Thiên Vũ dính chặt bên
người, Bạch Hiểu Tình không thể làm chuyện gì được, kế tiếp nàng có rất
nhiều chuyện muốn giải quyết.
Như vậy trạm thứ nhất phải đến nơi mà Mạc Phong nói, Mai thành!
Mai thành là một thành thị có từ lâu đời, truyền thuyết nói rằng lúc Mai
thành được lập thì đại lục còn chưa được thống nhất, vào lúc ấy Mai
thành rất có danh tiếng, bởi vì vừa đến mùa đông vườn mai chung quanh
Mai thành sẽ nở rộ, xinh đẹp đến mức làm cho người ta say mê.
Cũng bởi vì như vậy, Mai thành mới có thể nổi tiếng.
Tuy nhiên...
"Thật là đáng tiếc, hiện tại mới là mùa thu, nếu là mùa đông thì tốt rồi, ta
cũng có thể mở mang tầm mắt xem thử Mai Lâm đẹp bao nhiêu, ai, thật sự
đáng tiếc."
Bạch Hiểu Tình thích nhất là cảnh đẹp, bây giờ biết
rõ phía trước có cảnh đẹp mà lại không thể đi xem, loại cảm giác này
người khác không thể hiểu được.
"Nhưng mà quên đi, chờ lần sau đi với Tử Tu tới đây, bây giờ Tử Tu không có ở đây, cho dù thật sự là mùa
đông một mình xem cũng không có gì thú vị."
Bởi vì trong khoảng
thời gian này đã quen với việc ở chung với Triệu Tử Tu, cho nên lúc này
không có Tử Tu ở bên cạnh, ít nhiều gì Bạch Hiểu Tình cũng có chút không quen, thậm chí nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp đều sẽ
nhớ tới Triệu Tử Tu, hi vọng lần sau hai người có thể cùng nhau tới nơi
này thưởng thức cảnh sắc.
Đi vào trong thành, Bạch Hiểu Tình
quyết định tìm một quán trọ để nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này bị
hai người kia quấy rầy, hiện tại thân thể Bạch Hiểu Tình khá kém, cho
nên muốn ngủ bù, nhưng mà, ngay cả ngủ đối với Bạch Hiểu Tình cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
Sau khi nàng tìm được một quán trọ để nghỉ ngơi, nàng mới hiểu được, sau khi ngủ ác mộng lại bắt đầu.
Lại một lần nữa, lại là cơn ác mộng đó, lại là bầu trời màu đỏ sậm, lại là
phi tiêu máu đầy trời, Bạch Hiểu Tình không nhớ đây là lần thứ mấy nhìn thấy cảnh tượng này, lần trước kim loan điện nhiễm
máu, lần này lại là cái gì, lúc này sau khi cảnh tượng này chấm dứt,
nàng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa đây?
"Ha ha, máu, ta muốn, ta muốn nhiều máu hơn nữa! Cho ta máu, Bạch Hiểu Tình, ta muốn máu, cho ta, cho ta!"
Vẫn là thanh âm xinh đẹp kia, vẫn là giọng nói đó, biến đáy lòng trở nên
khát máu, Bạch Hiểu Tình không rõ bản thân mình bị cái gì, vì sao lại
biến thành bộ dạng này, cảnh tượng này rốt cuộc là của Bạch Hiểu Tình
thời cổ đại, hay là của chính bản thân nàng?
"Không cần, không
cần gọi, ta không muốn, ta không muốn máu, cút, ngươi cút ngay cho ta,
mặc kệ ngươi là ai đều không được đến gần mê hoặc ta!"
Bạch Hiểu
Tình không ngừng phủ nhận, nàng tuyệt đối không tiếp nhận được sự thật
này, tuy rằng nàng là sát thủ, thế nhưng sẽ không lạm sát kẻ vô tội,
nàng không có khả năng lại cảm thấy khát máu như vậy!
Nhưng dù
phủ định thế nào, nàng cũng không phủ nhận được sự khát máu ở đáy lòng,
nàng sợ, ở hiện đại một trong những lý do mà nàng không muốn làm sát thủ trong là vì trong lòng nàng có tâm ma cuồng loạn.
"Không cần
sao? Ha ha, Bạch Hiểu Tình, ngươi không cần tự lừa mình dối người nữa,
ngươi quên sao, ta là ngươi, ngươi chính là ta, ta khao khát cái gì, tất nhiên ngươi cũng khao khát cái đó "
Giọng nói kia giống như đánh tan ý chí của Bạch Hiểu Tình, một lần lại một lần nữa vang lên,
làm Bạch Hiểu Tình không có chỗ trốn, trong lòng
nàng không ngừng phủ nhận bản thân là sát nhân, nhưng, giọng nói đó vẫn
tiếp tục khẳng định.
"Suy nghĩ kỹ một chút... , suy nghĩ thật kỹ xem rốt cục ngươi là người thế nào."
"Không cần, ta không muốn nhớ tới, ta là ta, ta chỉ là một người bình thường,
tuy rằng là sát thủ nhưng vẫn có lý trí, không thể trốn được việc giết
chóc, nhưng không đến nỗi nhập ma đạo!"
Bạch Hiểu Tình gằn từng
tiếng kiên định nói, nhưng trong lòng lại có một giọng nói không ngừng
kêu gọi nàng, không phải, nàng không phải là người như thế, thật ra nàng là ma quỷ khát máu.
"Ha ha, người bình thường? Bạch Hiểu Tình,
sao ngươi có thể là người thường được, ngươi và ta vĩnh viễn không thể
là người thường, ngươi quên sao, huyết thìa (nguyên văn là huyết thi),
chúng ta là những cái xác không hồn nhiễm đầy máu, sinh mệnh của chúng
ta chỉ có máu tươi làm bạn !"
Cái thanh âm kia vẫn như trước mê hoặc Bạch Hiểu Tình, nói với nàng, sinh mệnh của nàng không thể không có máu.
"Không, không phải, ta không tin!"
Bạch Hiểu Tình lại lần nữa phủ nhận, thanh âm kia giống như đã mất tính nhẫn nại, cũng không tiếp tục giải thích, chỉ là ngay sau đó, trong không
gian đỏ máu liền xuất hiện vô số bóng người màu đỏ.
"Có tin hay không tự ngươi nhìn thử đi, Bạch Hiểu Tình, muốn rời khỏi đây, giết sạch những người này ngươi mới có thể rời đi!"
Những bóng người đỏ như máu đánh về phía Bạch Hiểu Tình, một đôi bàn tay to
lớn đặt trên cổ nàng, trong nháy mắt nàng cảm thấy cả người đều hít thở
không thông.
Vì sao, vì sao muốn giết nàng, nàng không muốn giết người, vì sao lại có nhiều người bức bách nàng như vậy.
Ý chí muốn sống rất lớn, ngay lúc những người máu kia sắp giết chết
Bạch Hiểu Tình, không biết từ đâu ra mà trong tay
nàng lại có thêm một thanh kiếm, không chút do dự, kiếm trong tay hung
hăng chém về phía đám người đó.
Trong nháy mắt, máu tươi bắn tung tóe trước mặt Bạch Hiểu Tình.
Nhưng lúc này nàng không có sợ hãi, cảm giác duy nhất chính là vui sướng vì
tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa vặn thoát hiểm, nếu nàng chậm
một chút, người chết sẽ là nàng, hiện tại nàng vì sống sót, nhất định sẽ giết sạch đám người này!
Một người, hai người, ba người...
Một thi thể nhiễm máu ngã xuống trước mặt Bạch Hiểu Tình, nàng không hề sợ
hãi, không có cảm giác gì cả, chỉ nhìn đám người trước mắt, không ngừng
chém giết.
Thậm chí dù máu tươi phun vào trong miệng của nàng, nàng đều cảm thấy rất ngọt, đó là một loại cảm giác không thể diễn tả được.
Rốt cục, lúc thi thể cuối cùng ngã xuống, giọng nói kia lại vang lên một lần nữa, nhưng lần này, rõ ràng rất trào phúng.
"Lúc này ngươi còn dám nói ngươi không khát máu sao, ngươi xem vừa rồi ngươi đã giết bao nhiêu người, nhìn cho kỹ đi. Ha ha, vừa rồi nếm máu tươi có phải cảm thấy rất ngọt không, hì hì, ta có thể cảm giác được suy nghĩ
của ngươi."
Trong nháy mắt, Bạch Hiểu Tình ngây ngẩn cả người, nhìn thi thể nằm rộng trên đất.
Đây không phải là bóng ma, vốn dĩ là con người, là một đám người sống!
Nhiều người chết dưới kiếm của nàng như vậy, vậy mà nàng còn cảm thấy thích
thú, đó là cảm giác vui sướng phát ra từ tận linh hồn.
"A —— không, Tử Tu cứu ta ——! ! !"
Rốt cục, Bạch Hiểu Tình cũng tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, nàng run run giơ
hai tay lên trước mắt mình, không có, vẫn còn sạch, cũng không có vết
máu, trắng nõn, khô mát, cũng không bị máu tươi nhuộm đỏ.
Hiện
thực không hề giống với cảnh tượng trong mộng, thật tốt quá, vừa rồi chỉ là mơ, không phải sự thật, thật sự quá tốt! Nàng
không phải là ác ma giết người, nàng không giết nhiều người như vậy,
nàng không phải người thị huyết.
Bạch Hiểu Tình liền tự bảo vệ
bản thân mình như vậy, trong lòng nàng lặp lại những lời này nhiều lần,
phủ nhận giọng nói vừa rồi.
Nhưng chỉ có bản thân Bạch Hiểu Tình
mới biết, vừa rồi lời thiếu nữ kia nói đều là sự thật, nàng là người thị huyết, thậm chí trong chớp mắt, nàng cảm thấy máu tươi rất ngọt, nàng
không muốn biến thành bộ dáng kia nữa, nàng không muốn làm nô lệ của sự
chém giết, không muốn!
"Tử Tu, ngươi ở đâu, ngươi mau tới đây, ta rất sợ, cứu cứu ta..."
Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình tách ra đã hai tháng, Bạch Hiểu Tình rốt cục
xuất hiện một mặt nhu nhược, thậm chí còn muốn ỷ lại vào Triệu Tử Tu..