" Á a à, Tuyết nhi muội muội thật biết chọn thời điểm mà "
" nhị tẩu gọi thật lớn nha "
Cả đám cùng hùa nhau nói, khiến cho Lăng Giang Tuyết có chút bực bội nhưng lỗi vẫn là do mình, bực bội cái gì chứ.
Minh Kỳ lúc này lại hỏi
" Sao.... Tuyết tiểu thư lại gọi như thế.....? "
Hạo Thiên xua tay, nói
" Chuyện kể ra dài dòng lắm. Chỉ cần biết hiện tại Tử Kiệt và Vân Mộng
đều là con của hai chúng ta, còn chi tiết thì khi nào trở về sẽ kể cho
tất cả cùng nghe. Được chứ? "
Minh Kỳ gật đầu hiểu ý, nói
" Vâng. Nhưng mà kể cũng lạ, hai người người nào cũng hơn 20 tuổi nhưng
lại nhận một cậu trai và một cô gái mới hơn 15 tuổi thôi! "
Hạo Thiên lại bảo
" Ta đã nói khi nào trở về sẽ kể cơ mà! Còn nữa, khi nào gặp bọn kia thì
cậu cũng hãy nói cho chúng biết lời của ta hôm nay. Tránh để chúng thắc
mắc rồi hỏi hoài! "
" Vâng vâng "
Minh Kỳ gật đầu cười cười.
Cả bọn cả ngày đều ở chỗ của Minh Kỳ và Di Di, ăn uống no say và nói
chuyện vô cùng vui vẻ với nhau. Ăn ngủ nghỉ tại đó một ngày, đến sáng
sớm hôm sau thì lên đường....
Sáng sớm hôm sau, khi tất cả đã
chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Hạo Thiên và tiểu Siêu cũng nhuộm đen mái
tóc mình. Thong thả mà rời khỏi biệt thự của Minh Kỳ và Di Di.
Tụ tập nhau trước cửa, Minh Kỳ đi trước với khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, đi chưa được vài bước lại nghe...
" Báooooo, công chúa Dinh Nhĩ Linh đang kéo quân tới bao vây trước cửa ra vào, không cho bất kỳ ai ra khỏi biệt thự cả "
Minh Kỳ nhăn mày khó chịu, nói
" Bảo mọi người cứ tiếp tục làm việc. Sắp tới ta sẽ vắng mặt vài ngày "
" V... Vâng... "
Tên lính vào báo loạn khí hiểu đáp, giờ khắc này mà tướng quân còn có thể
bình tĩnh như vậy sao? Đó là công chúa Dinh Nhĩ Linh tự cai tự đại được
hoàng đế cưng chiều đó, dù ngài có là tướng quân thì con của hoàng đế
vẫn hơn một người ngoài mà, trời ơi... Không xong rồi, ngài đang nghĩ
cái gì vậy tướng quân của tôi ơi....
Minh Kỳ đi trước, khuôn mặt đầy vẻ bình thản, không chút hoang mang lo lắng gì, ngược lại còn rất
thoải mái mà bước đi. Còn nhóm Hạo Thiên đi theo sau thì chỉ cười hì hì, suy nghĩ tới trò hay sắp xảy ra...
Ngoài cửa, một đoàn quân
lính hơn ngàn người đang bao vây xung quanh biệt thự. Cô công chúa Dinh
Nhĩ Linh thì đứng ra phía trước, tay trái cầm quạt kiểu che nửa mặt, đôi mắt đắc ý nhìn vào trong.
Minh Kỳ ra tới cửa, thản nhiên đối mặt với toán lính, Ding Nhĩ Kinh thấy Minh Kỳ thì liền nói
" tướng quân An Kỳ to gan, ngày hôm qua dám làm bổn cồn chúa ngã. Khiến
toàn thân ta tới bây giờ còn ê ẩm đứng không nổi, đây là tội không thể
tha thứ được. Nhưng xét thấy ngươi có nhiều chiến công cho đất nước, ta
sẽ tha tội chết cho ngươi, nhưng ngươi phải làm người của ta, ngày ngày
phục vụ cho ta! "
" phụt.... "
Cả nhóm Hạo Thiên nín cười nín đến đau bụng, thật muốn cười phá lên cho cả thế giới cùng nghe mà
đến xem sự ngu xuẩn của cô ta. Gì mà ngã đến toàn thân ê ẩm không đứng
nổi, vậy bây giờ cô đang quỳ à? Gì mà làm người của ta, ngày ngày phục
vụ ta, ta là thấy ngươi đầu óc có vấn đề rồi!
Minh Kỳ đôi mắt đầy vẻ kinh thường, nói
" Ha, ê ẩm đến không đứng nổi. Ta nói cô này công chúa, cô hiện tại không đứng vậy chắc đang quỳ à? Thân phận một công chúa nhỏ nhoi mà thôi,
biết điều thì mau kéo quân lui đi, không thì đừng trách bổn tướng quân
đánh cho lão hoàng đế nhận không ra! "
Dinh Nhĩ Linh tức giận, đôi mắt đỏ ngầu, quăng đi chiếc quạt, chỉ thẳng mặt Minh Kỳ mà quát
" An Kỳ tướng quân to gan, mạo phạm công chúa, khi quân phạm thượng, xét
theo luật, giết không tha. Người đâu, mau tiến lên vây giết An Kỳ tướng
quân cho ta! "
"...... "
Toàn trường im lặng, im đến
không thể nào im hơn. Không một ai nhúc nhích, ngược lại còn có vẻ sợ
hãi không dám tiến lên. Dinh Nhĩ Linh nhìn quân lính, quát
" Này, lời ta nói đám dân thường các ngươi không nghe thấy sao? Mau động đi.... A... "
Dinh Nhĩ Linh giật mình run rẩy khi chợt quét ngang qua đôi mắt của Minh Kỳ, đôi mắt sắc bén, lạnh đến ghê người, xuyên thấu qua tâm can mỗi người.
Cảm giác ớn lạnh truyền đến toàn thân, cứ ngỡ là bị đóng băng luôn rồi,
toàn thân không cách nào nhúc nhích nổi, cảm giác này còn đáng sợ hơn cả hôm qua nữa....
Đúng lúc này...
" Hoàng đế giá đáo! "
Một âm thanh rung chuyển trời đất vang lên, một chiếc xe sang trọng và đen
tuyền chạy đến. Đám quân lính đang cứng đờ nghe tiếng liền quỳ rạp xuống đất, hô
" Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! "
" Cạch "
Sau tiếng hô vang trời, một người đàn ông cao lớn, thân hình khá đô con,
hàng chân mày trông vô cùng dữ tợn, trang phục hoàng đế mặc trên người
trong lại càng thêm biết rõ đây là một lão hoàng đế hại nước hại dân -
một hôn quân đích thực! Một người trong tuổi đã già, nhưng sức lực có vẻ còn khá là minh mẫn. Vừa xuống xe liền nhìn quanh, Dinh Nhĩ Linh thấy
cha mình liền bò lại, khuôn mặt ướt át liền hiện ra, khóc lóc oan uổng
" Cha à, cha phải đòi lại công bằng cho con. An Kỳ tướng quân hại con
gái của người đi không nổi nữa, tên đó dám xô con té trên đất như này
rồi. Lại còn tùy tiện gọi thẳng tên cha nữa, An Kỳ tên này đáng chết,
cha mau giết hắn đi "
Lão hoàng đế đỡ con gái mình dậy, và rồi....
" Bốp "
Một cái tát như trời giáng xuống, choáng váng mặt mày. Dinh Nhĩ Linh vừa
được đỡ dậy liền bị đánh cho té lần nữa, khuôn mặt cứng đờ, ngơ ngác
nhìn cha mình. Lão quát
" Con nghĩ mình là ai? Là công chúa thì
ngon à, đó là An Kỳ tướng quân, không phải là người con có thể trêu
trọc. Nam nhân ngoài kia còn rất nhiều, con muốn ai ta đều cho con, đừng có mà mơ tưởng đến An Kỳ tướng quân nữa. "
Lão hoàng đế quay sang nhìn Minh Kỳ, khuôn mặt xin lôi, van xin liền hiện ra, giọng nhỏ nhẹ
" An Kỳ tướng quân bớt giận. Con gái mới lớn tính tình thất thường, khó
trách có những hành vi thiếu suy nghĩ, mong ngài lượng thứ cho "
Cả đám Hạo Thiên " quào " một tiếng, đây là hoàng đế sao? Sợ hãi như vậy,
Minh Kỳ làm tướng quân mà thôi, đia vị và tầm quan trọng cũng thật lớn
nha!
Minh Kỳ " hừ " lạnh một tiếng, nói
" Hoàng đế cũng
thật biết dạy con. Con gái mình đầu óc có vấn đề mà lại để chạy loạn ra
ngoài như thế sẽ rất hại người, tốt nhất nên nhốt lại thì hơn. Tránh gặp người xấu, công chúa của ngài sẽ gặp chuyện không may đấy "
Lão hoàng đến với gương mặt dữ tợn nhưng hiện tại hành vi và thái độ lại
trong hiền lành nên nhìn rất ư là không vừa mắt, rất kì quặc. Lão nói
" Tôi đã biết. Chỉ mong An Kỳ tướng quân đừng để trong lòng về hành vi lúc nãy của Nhĩ Linh là được "
Minh Kỳ lắc đầu, nói
" Nào có để trong lòng. Hoàng đế nghĩ quá nhiều rồi. Hiện tại tôi có
chuyện, sẽ vắng mặt vài ngày mong hoàng đế tránh đường cho "
Lúc này, lão già xuống xe cùng với lão hoàng đế lại nói
" An Kỳ tướng quân nói chuyện có phải hơi vô lễ rồi không? Chỉ vì đám điêu dân lv mới 200 này mà khi dễ hoàng đế sao? "
Hạo Thiên nhìn, xem qua bảng thông tin của lão. Đây là Minh Ngũ, lv 395
cấp, là ngũ trưởng lão của Hắc Hổ tông. Lv mới chỉ 395 cấp, bốn năm
trước 394 cấp, 4 năm sau mới 395 cấp, quá yếu!
Minh Kỳ nhăn mày, " hừ " một tiếng đáp
" Minh Ngũ trưởng lão cũng thật lắm chuyện, vấn đề của ta tới lượt lão xen vào sao? "
Minh Ngũ nhăn mày, quát
" Ngươi.... "
" Được rồi được rồi, Ngũ trưởng lão đừng nói nữa. An Kỳ tướng quân bớt giận, hiện tại tôi liền tránh đường! "
Minh Kỳ tiến lên phía trước, nhóm Hạo Thiên thong thả theo sau. Trước khi đi Minh Kỳ còn nói
" Mong ngũ trưởng lão tự biết thân phận của mình! "
Chưa dừng ở đó, Di Di còn phán thêm câu
" Người ta nói rừng càng gùa càng cay, còn tôi thấy lão già như ông thì rừng càng già càng ngu thì đúng hơn! "
Nói xong liền đi mất, bỏ lại mớ hỗn loạn cho đám người này tự lo liệu. Cả
nhóm cùng nhau rời kinh thành, đến với quốc gia thứ hai - Sanaji...