Sau đêm thất tịch một ngày, những tin vịt của Cố
Tương đã hoàn toàn bị cuốn trôi đi mất. Cô cũng đã tiếp nhận một buổi
phỏng vấn, trong đó cô tự mình nhắc đến vấn đề này, bày tỏ nhân vô thập
toàn, chính cô thừa nhận mình có không ít tính xấu. Nhưng khi cô đặt
diễn xuất trở thành sự nghiệp của mình, cô không bao giờ dùng bất kỳ thủ đoạn đen tối nào để làm ảnh hưởng đến nó.
Chính thái độ thản
nhiên thừa nhận đã khiến khán giả tăng thêm hảo cảm với cô. Sau đó không lâu, một nhân vật chính khác trong câu chuyện này, Phùng Văn, cũng công khai phát biểu, giải thích. Khi đề cập đến Cố Tương đã nói rõ Cố Tương
không phải tình địch của cô ấy, cô ấy không hề có mối quan hệ mập mờ nào với Triển Dương, hai người chẳng qua chỉ là bạn bè từ nhỏ, thậm chí nếu xét kỹ, tình cảm giữa hai người chỉ nằm ở mức bạn bè bình thường mà
thôi.
Một trong những nhân vật chính đã lên tiếng, dù còn nhiều
chỗ sơ hở nhưng xem như lời giải thích này căn bản có thể khiến cho khán giả hài lòng. Tưởng Lily âm thầm oán trách với Cố Tương: “Cô ta thật
biết cách nói vuốt đuôi. Trước đây sao không nói, đợi em xử lý xong xuôi mới nhảy ra giải thích. Đúng là biết chọn thời điểm.”
Cố Tương
từ chối bình luận, cô rất bất ngờ đối với việc Phùng Văn có thể đứng ra
giải thích. Qua chuyện này có thể thấy Phùng Văn đã trưởng thành hơn một chút, bớt sự ngây thơ như nữ sinh trung học. Cố Tương cảm thấy rất hài
lòng với điều đó. Dù sao cũng không ai muốn sau này trong công việc phải đối mặt với một người luôn có địch ý với mình.
Phùng Văn thực
sự đã suy nghĩ thông suốt, cô ấy cười khổ nói với người đại diện Anna:
“Cứ như vậy đi, tôi mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục theo đuổi nữa. Quan trọng bây giờ là phải nắm chặt cái trước mắt. Sau này tôi sẽ tập trung
diễn xuất, ít nhất tôi không thể chịu thua cô ấy trong lĩnh vực này
được.”
Chứng kiến hình ảnh Triển Dương xuất hiện che chở bên cạnh Cố Tương, trong lòng Phùng Văn đã tỉnh ngộ. Trong ánh mắt của anh không hề có người nào khác, anh vì Cố Tương mà tức giận, mọi lo lắng đều xuất phát từ tận đáy lòng. Cho dù có một ngày nào đó người đàn ông như vậy
thực sự thuộc về cô ấy, trong lòng Phùng Văn cũng sẽ cảm thấy xa lạ.
Trên thế giới không chỉ có một người thích sạch sẽ, cô ấy cũng là người như
vậy. Từ lúc đó, cô ấy cực kỳ chán ghét cuộc sống theo đuổi thế này. Nếu
cuối cùng chắc chắn không đến được với nhau thì sớm buông tay sẽ hạnh
phúc hơn.
Anna nhìn cô ấy, trong giọng nói có ý trách móc: “Phùng, cô lỗ mãng rồi. Cô không nên ra mặt giải thích cho cô ấy.”
“Làm lại từ đầu thôi.” Phùng Văn cười khổ sở: “Lần này tôi sẽ không lợi dụng diễn xuất trở thành chiêu trò của mình, mà là…. Vì những người bên cạnh tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
……………
Sau khi clip thử vai
của Cố Tương được đăng lên, kỹ thuật diễn xuất của cô đã được công nhận
tại Mỹ. Mọi người ai cũng là người sáng suốt, chỉ cần không phải người
ngu đều có thể nhìn được vấn đề. Kỹ thuật diễn của Cố Tương so với Phùng Văn không hề kém cạnh. Huống chi so với Phùng Văn, cô còn có nét phong
tình đặc trưng của con gái phương Đông. Điều này vô tình tăng thêm cho
cô không ít điểm cộng. Đến khi Tư Khải giới thiệu cô trong buổi ra mắt,
ấn tượng mọi người đối với cô đều không tệ, không khí cũng khá hài hoà.
Dĩ nhiên người đầu têu Tống Châu Hiền không hề xuất
hiện. Dám sử dụng thủ đoạn như vậy, cộng với kỹ thuật diễn không thể nói là quá tốt, ở nơi cá lớn nuốt cá bé như thế này, có thể nói con đường
phát triển trong tương lai của Tống Châu Hiền ngày càng hẹp lại. Chưa kể tính cách của cô ấy cũng gây nên sự hạn chế nhất định cho bản thân trên con đường sau này.
Vốn định sau khi bàn hợp đồng với Tư Khải
xong, Cố Tương muốn tập làm quen với quy trình bên này, bỗng dưng nhận
được điện thoại của Cố Nam gọi đến, giọng thầm thì: “Cố Tương, chị và
anh rể khoẻ không?”
Cố Tương hơi cạn lời. Em ruột mình gọi mình
là “Cố Tương”, lại gọi Triển Dương là “anh rể”. Cuối cùng ai mới là
người thân vậy hả?
“Rất tốt.” Cô nói: “Có gì nói đại đi.” Triển
Dương vẫn còn đang ở đây, lịch trình đóng phim của anh cũng đã hoàn tất, chuẩn bị tạm nghỉ dưỡng hai tháng. Không biết vì sao, dạo này nhiệt
tình làm việc của anh đột ngột dâng cao. Tuy nhiên anh vẫn yêu cầu kịch
bản có tính thử thách cao như trươc đây. Với một người biết trước sự
kiện trọng đại của tương lai như Cố Tương, những tác phẩm này ngày sau
sẽ trở thành kinh điển. Không thể không thừa nhận mắt nhìn của Triển Cự
Cự khá chuẩn.
“Chuyện đó…. Chị không biết hả?” Giọng Cố Nam hơi
ngập ngừng: “Ừ, hai người nhà anh rể đã đến, thông gia đó.” Lúc nói ra
hai chữ “thông gia”, tất nhiên Cố Nam cảm thấy có chút không quen. Cậu
hàm hồ nói: “Cố Tương, hai người tự quyết định chuyện chung thân khi nào vậy? Lần trước không phải nói do truyền thông tung tin bậy bạ sao?”
Lần trước sự kiện Triển Dương cầu hôn, Cố Tương phải nói hết hơi hết sức
mới khiến Cố Nam tin đây là chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua chỉ là sự cố
do đám phóng viên viết lung ta lung tung mà thôi.
Nhưng mà bây giờ Cố Nam nói, cha mẹ Triển Dương về nước, còn đi nhà họ Cố?
“Em đang ghẹo chị à?” Cố Tương hỏi.
“Em ghẹo chị làm gì?” Cố Nam không nhịn được, nói: “Chẳng qua em thấy hai
bên rất vui vẻ, bây giờ cha còn đang ôm cha anh rể khóc kia kìa.”
Cố Tương: “…………”
Cúp máy, Triển Dương từ ngoài trở lại, trên tay còn xách thức ăn mới mua
về, hơi ngạc nhiên khi thấy cô ngồi ngẩn người, đi tới hỏi: “Đang nghĩ
gì đó?”
“Cự Cự,” Cố Tương ngơ ngác nhìn anh: “Anh có biết ba mẹ của anh lầy như vậy không?”
Triển Dương: “……….” Anh tự tay vuốt tóc Cố Tương: “Đọc kịch bản đến sảng luôn hả? Ăn cơm đi.” Nói xong cầm lấy thức ăn.
“Hay là chúng ta về nước một chuyến đi?” Cố Tương nghiêm mặt nói: “Ba mẹ anh tụ họp với cha em khá vui vẻ đấy.”
Động tác Triển Dương khẽ ngừng lại, cau mày suy tư một lát, sau đó khuôn mặt giãn ra, nói: “Được.”
……………
Lúc này tại thành phố G, đèn đuốc nhà họ Cố sáng trưng, chủ và khách đều
vui vẻ, rượu chè say sưa, nói cười tíu tít…. Là chuyện không thể.
Chén chú chén anh thì có, nói cười tíu tít không có. Lúc này Cố
Trường Xuân và Triển Thường Phong đang ôm nhau khóc ròng, Triệu Quyên và La Tịnh choáng váng mặt mày. Triệu Quyên xin lỗi: “Thật ngại quá, lão
Triển hay như vậy. Hôm nay thật rất vui.”
“Không sao không sao.”
La Tịnh vội khoát tay: “Lão Cố mới là người để mọi người chê cười.” Bà
xoa xoa đôi tay, hơi lúng túng. Dù sao người nhà họ Triển đến quá bất
ngờ, chưa kể cả nhà đều không ra vẻ kẻ cả. Chỉ là chuyện trên bàn rượu
phát triển vượt tầm kiểm soát của bà, hai người đàn ông ôm nhau khóc là
thế nào. Chậc, hai người cộng lại đã hơn một trăm tuổi rồi đấy.
Triển Thường Phong nói: “Anh trai, em mời anh một ly. Trước đây khi xem những tin kia trên tin tức, em còn nghi ngờ không biết thằng nhóc Triển Dương này thích người con gái tính cách thế nào, nhân phẩm có vấn đề gì
không. Kết quả bây giờ nhìn lại quả nhiên do đám truyền thông nói quàng
nói xiên. Nghĩ đến trước đây vì chuyện này mà nghi ngờ, em cảm thấy thật mất mặt. Xấu hổ quá.” Ông lắc đầu, thở dài.
“Ai ai ai, không
thể trách chú.” Cố Trường Xuân nói: “Tính tình đứa con gái nhà tôi từ
nhỏ đã cứng đầu. Trước khi bị oan cũng không thèm nói tiếng nào, chỉ
thích để ý mấy chuyện vớ vẩn. Lúc nhỏ tôi còn sợ nó tự hành hạ bản thân
đến nỗi bị bệnh luôn ấy chứ. Không phải bây giờ mấy đứa trẻ hay thích
cái bệnh tâm lý gì đó, à đúng rồi, trầm cảm! Thật may mắn, từ lúc nó vào làng giải trí, không biết có phải do qua lại với Tiểu Triển nhà chú
không mà tính tình sáng sủa hơn nhiều, cũng biết chuyện hơn. Hiện tại
chững chạc, đứng đắn hơn trước. Tất cả là nhờ con trai ngoan của nhà chú hết đấy.”
Nếu Cố Tương có ở đây, nghe được những lời này của Cố
Trường Xuân chắc sẽ tức ói máu. Tình cảm sau khi mình sống lại, kinh
nghiệm làm người đời trước góp nhặt được đến tay cha già liền trở thành
công lao của Triển Dương. Triển Dương là bà vú sao? Có chức năng bơm máu à? Có lộn không đây, hơn nữa còn nói như đúng rồi vậy. Đời trước cô mắc chứng bệnh tâm thần phổ biến của giới trẻ, đời này được Triển Dương tư
vấn tâm lý cho cô. Sao không nói Triển Dương thành linh vật luôn đi cho
xong.
Vừa nghe Cố Trường Xuân nói những lời này, Triển Thường
Phong khóc “Oa” một tiếng rất lớn. Muốn nhếch nhác bao nhiêu có bấy
nhiêu, ông thao thao bất tuyệt: “Anh trai, anh không biết rồi. Thằng con trai này của em, đừng nói tới nuôi dạy nó. Gần gũi với em nó còn không
muốn. Anh biết tại sao không? Vì những sai lầm trước đây của em đó. Em
đã hại chết mẹ của nó, từ khi còn nhỏ nó đã oán hận em, không thèm nói
chuyện với em. Trong nhà không ai để ý tới nó. Tự mình trở về nước gia
nhập làng giải trí, không thèm nói với em tiếng nào. Hiện nay em cũng
không biết có thể làm được gì cho nó. Có một người con dâu vẫn chưa gặp
mặt, chỉ có thể tự mình đến thăm. Sao có thể là một đôi cha con hạnh
phúc được đây, hu hu!”
Triển Thường Phong vừa khóc, Cố Trường
Xuân cũng khóc theo. Ông than vãn: “Chú em à, không phải có mình chú
đâu! Tôi với con gái cũng không gần gũi nhau! Sau khi tôi ly hôn với mẹ
nó, nó liền oán giận tôi! Tôi dẫn em trai nó đi, không dẫn được nó theo, hu hu! Tinh thần mẹ nó có chút không bình thường, tôi rất sợ sẽ dạy đứa con gái này thành hoang tưởng! Bây giờ đã đến thành phố G, dù đã hàn
gắn tình cảm được phần nào nhưng vẫn còn khoảng cách! Tình cảm cha con
tan vỡ không thể sửa chữa trong một sớm một chiều, hu hu! Mặc dù tôi
cũng cố gắng gần gũi nó nhưng tôi vẫn có cảm giác không có tác dụng!”
Triển Thường Phong tiếp tục khóc: “Đều là lỗi tại em, em nguyện ý chuộc tội. Chỉ cần con trai có thể trở lại hu hu hu.”
Cố Trường Xuân theo sau gào thét: “Đều do tôi không tốt, tôi không đúng.
Tôi nguyện ý bồi thường, chỉ cần con gái có thể làm áo bông nhỏ tri kỷ
của tôi thôi. Hụ hụ hụ”
Ngày thường hai người đàn ông này cũng là những nhân vật có máu mặt, ngoài xã hội là người có
phẩm chất. Nhưng bây giờ giống như đang so tài trong cuộc thi Ai Khóc To Hơn. Thỉnh thoảng ngưng một chút lại tiếp tục khóc với chủ đề: “Mọi
người đều là người đồng cảnh ngộ.”
Ngồi trên ghế xem rất lâu, Cố Nam cất chiếc di động đã quay video lại, lắc đầu, cười chê nhìn hai
người. Thật là mất mặt. Ở một góc độ nào đó, lý do Cố Tương và Triển
Dương có thể tâm đầu ý hợp có lẽ xuất phát từ cá tính của hai người cha
này đây.
La Tịnh nói: “Nam Nam, con bưng trái cây ra phòng khách đi. Lộ Lộ vẫn còn ngồi chơi ở đó đấy.”
Bà và Triệu Quyên còn phải ở lại chăm sóc hai con ma men này, không thể đi được.
Cố Nam bĩu môi, miễn cưỡng bưng dĩa trái cây đến phòng khách. Trong phòng
khách Triển Lộ đang nhàm chán xem TV, vừa lúc trên tivi đang chiếu cảnh
Phùng Văn thanh minh.
Trong lòng Triển Lộ có chút không thoải
mái, nhìn thấy Cố Nam không dằn được càm ràm: “Cha cũng thật là, nhất
định đến đây. Chắc gì đã kết hôn, cần gì phải gặp mặt chính thức như
vậy?” Cô khẽ lạnh giọng: “Chị Phùng Văn có tình ý với anh trai lâu như
vậy còn không đến với nhau được mà.”
Cố Nam nhướng mày, cậu là
dạng người giống với Cố Tương, vô cùng bao che khuyết điểm. Có người dám nói nhăng nói cuội trước mặt cậu, sao Cố Nam có thể nhịn được. Lập tức
dĩa trái cây đang sắp đặt lên bàn bị cậu bới lên, không chút do dự xiên
một miếng dưa hấu ăn, ý nhị nói: “Cha cũng thật là, nhất định đón tiếp.
Chắc gì đã kết hôn, cần gì phải gặp mặt chính thức như vậy?”
Triển Lộ sững sờ, lập tức giận dữ nói: “Cậu….” Cô ta quen được chiều chuộng,
chưa từng có chàng trai nào không nể mặt cô ta. Lần đầu tiên bị một
chàng trai trẻ nhẫn tâm chọc tức, liền cảm thấy mất mặt.
Cố Nam vừa ăn dưa hấu vừa xoay người về phòng ngủ, lạnh lùng nói: “Tự mình ăn đi, không ăn để cho chó ăn cũng vậy.”
Trực tiếp chọc cho Triển Lộ sau lưng tức đến die luôn.
…………
Chờ khi Cố Tương và Triển Dương đáp máy bay chuyến gần nhất về đến, hai vợ
chồng nhà họ Triển và hai vợ chồng nhà họ Cố đã nghiễm nhiên xưng hô
thông gia với nhau rồi.
Cố Tương cảm thấy kiếp này hầu hết mọi
việc đều phát triển theo dự kiến của mình, nhưng không thiếu chuyện đi
lệch khỏi quỹ đạo khá xa.
Biểu tình trên mặt Cố Trường Xuân có
vẻ: “Thông gia rất tốt, tôi rất hài lòng. Cuối cùng nửa đời sau của con
gái đã có chỗ nương tựa.” là sao?
Chỉ có Cố Nam quan tâm hỏi han hai người: “Cố Tương, anh rể. Hai người mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Không cần.” Triển Dương cười nói với Cố Nam: “Lần này về đây có mang cho cậu
một ít tài liệu không còn xuất bản. Chắc cậu sẽ thích đấy.”
“Thật chứ?” Ánh mắt Cố Nam sáng lên, cảm giác như một giây sau sẽ hoá thành
một chú chó lớn xông lên cọ cọ trong lòng Triển Dương. Cậu nói: “Cám ơn
anh rể!”
Cố Trường Xuân nhìn con trai mình giống như gặp quỷ. Bên ngoài chàng trai Cố Nam luôn giả vờ như một người cao ngạo, lạnh nhạt.
Vì sao khi gặp mặt Triển Dương lại toả sáng như ánh mặt trời? Sau khi Cố Trường Xuân tỉnh rượu đã quên hết nội dung hôm qua kề vai sát cánh tâm
sự với Triển Thường Phong, nhìn chằm chằm Triển Dương với vẻ cảnh giác.
Chẳng lẽ cậu con rể này có ma thuật sao? Hai đứa con đều bị thu phục?
Đây là yêu quái gì?
Triển Lộ đứng sau lưng Triển Thường Phong,
mặt như gặp ma, nhìn chằm chằm Triển Dương. Lúc ở nhà họ Triển, Triển
Dương rất lạnh nhạt với cô ta. Trước kia Triển Lộ là một thiếu nữ cao
quý, có anh trai là một nhân vật nổi tiếng, vừa đẹp trai vừa thông minh, tất nhiên vẫn cảm thấy tự hào, hi vọng dựa vào mối quan hệ với Triển
Dương để ra vẻ với bên ngoài. Vậy mà không thể nhờ cậy được xíu nào,
thái độ của Triển Dương với cô ta giống như một người qua đường. Đã quen nhìn Triển Dương bày ra dáng vẻ lạnh lùng, thấy anh tỏ thái độ ấm áp
với Cố Nam, Triển Lộ kinh ngạc muốn rớt cằm. Thầm nghĩ chị em nhà họ Cố
dữ dằn thật, đồ ba gai như Triển Dương mà cũng thu phục được.
Hai bên âm thầm quan sát kỹ đối phương. Lần đầu tiên vợ chồng nhà họ Triển
gặp Cố Tương, tạm thời không nói đến Triệu Quyên, Triển Thường Phong có
vẻ rất kích động.
Trước đây Triển Dương không yêu sớm, ông cảm
thấy đứa nhỏ này rất ngoan. Sau này lớn tuổi vẫn chưa yêu ai, Triển
Thường Phong có hơi lo lắng. Ông sợ do mình nên Triển Dương mắc bệnh tâm lý nào đó, không gần nữ sắc. Âu Mỹ thường có vấn đề bệnh tâm lý này,
Triển Thường Phong vẫn luôn mơ hồ suy đoán.
Sau lại nghe tin tức Triển Dương và Cố Tương yêu nhau, dù ông mạnh miệng nói muốn cẩn thận
khảo sát nhân phẩm đối phương, nhưng khi gặp mặt, trong nháy mắt săm soi gì cũng tan biến. Trong lòng chỉ còn một ý niệm, trời ạ, Triển Dương thật sự yêu người khác phái! Cô gái này là nữ!
Ông kích động nói: “Con là Cố Tương phải không. Thật xinh đẹp, dịu dàng.
Chú từng xem phim con và Tiểu Dương đóng chung, rất xứng đôi.”
Cố Tương: “……….” Nói thật, rất khó tưởng tượng hình ảnh vị trước mặt này
vùi trên ghế salon vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim tình cảm. Rất
buồn cười đó.
Triển Thường Phong khen ngợi như vậy làm cho mọi người đứng hình một hồi. Triển Dương ho nhẹ, nói: “Ngồi xuống nói chuyện nào.”
“Ừ.” Triển Thường Phong vội đáp.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Triệu Quyên liếc Triển Thường Phong,
thận trọng nói: “Tiểu Dương, lần này ba con và dì tới đây để hỏi chuyện
hôn sự của tụi con.” Hình như bà hơi sợ Triển Dương không vui, vừa nhìn
sắc mặt Triển Dương vừa nói: “Truyền thông đã đưa tin, ba con nghĩ nếu
con thích Tương Tương như vậy, Tương Tương lại là con gái, không thể làm chậm trễ người ta cho nên nếu thật sự muốn kết hôn, người lớn chúng ta
phải đứng ra bàn bạc.”
Hiện nay tin tức truyền thông phát ra đều
xác nhận quan hệ vợ chồng của hai người. Triển Thường Phong biết tính
tình con trai mình, nếu không thích Cố Tương sẽ không gây lớn chuyện như vậy. Nếu toàn thế giới biết, cũng có nghĩa, Triển Dương đã chuẩn bị
trọn đời sống bên Cố Tương.
Triển Dương nhíu nhíu mày, mặc dù
anh có tính toán của riêng mình nhưng không muốn dùng cái này để trói
buộc Cố Tương. Cố Tương cũng không phải là người tình nguyện bị hôn nhân trói buộc. Nếu cô thích, khi nào kết hôn do cô quyết định. Nhưng bây
giờ, những dự tính trước đây đã bị rối loạn.
Cố Trường Xuân nghe vậy cũng cực kỳ vui sướng. Ông vô cùng tự hào, kiêu ngạo đối với thành
tựu ngày hôm nay của Cố Tương trong làng giải trí, nhưng đồng thời cũng
hơi lo lắng. Với tư cách một người làm cha, Cố Trường Xuân không mong
đợi con gái mình nổi tiếng quá nhanh hoặc vang danh thế giới. Ông chỉ hi vọng Cố Tương khoẻ mạnh vui vẻ, không cần quá cực khổ. Nhưng tính chất
đặc trưng của làng giải trí đã định sẵn con đường của Cố Tương sẽ rất
vất vả.
Nếu có thể khiến Cố Tương sớm lập gia đình, có lẽ cuộc sống của cô sẽ an ổn một chút.
“Xin lỗi cha, bác Triển. Bây giờ tụi con vẫn chưa tính chuyện kết hôn.” Cố
Tương mỉm cười trực tiếp từ chối đề nghị này. Cô không hề có ý che giấu ý định của mình, cô nói: “Hiện nay sự nghiệp của con và Triển Dương đang ở giai đoạn thăng hoa, nếu kết hôn sẽ ảnh hưởng. Huống chi tụi con hi
vọng khi tình cảm vững chắc hơn một chút mới quyết định tiến đến hôn
nhân. Dù sao bây giờ mọi chuyện vẫn còn quá sớm.”
Ai nói phụ nữ
tới tuổi phải kết hôn? Tại sao phụ nữ phải bị ảnh hưởng bởi định kiến xã hội? Đời chỉ có một lần, tất nhiên phải làm những gì mình
muốn để bù đắp những tiếc nuối của mình chứ.
Lời nói thẳng thắn của cô chấn động trực tiếp đến mọi người, Triển Lộ nói: “Chị bị gì vậy?”
“Yêu đương tự do, mắc mớ gì đến cô?” Cố Nam phang một câu.
“Lộ Lộ!” Triển Thường Phong trách cứ, quay đầu nhìn Cố Tương, cười nói:
“Không sao. Tương Tương nói đúng. Dù sao không phải chuyện nhỏ, suy nghĩ kỹ tốt hơn. Rất tốt.”
Thần trí Cố Trường Xuân tỉnh táo lại, cười ha hả: “Không có gì, không có gì. Dù sao hai đứa cũng còn trẻ, Tuổi trẻ lúc nào cũng muốn liều mạng cho sự nghiệp. Chỉ là,” ông thay đổi đề
tài, nhìn Triển Dương nói: “Tiểu Triển à, khi nào tụi con có ý định này
nhất định phải báo chúng ta biết. Chúng ta vẫn có thể giúp hai đứa suy
nghĩ hôn lễ nên tổ chức thế nào. Lần này xem như thông gia gặp nhau,
tiệc tùng họp mặt.”
“Đúng đúng đúng, anh nói đúng.” Triển Thường Phong vội phụ hoạ.
Cố Tương và Triển Dương đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Đến khi được chuồn ra, Cố Tương kéo Triển Dương vào phòng Cố Nam, liếc nhìn anh: “Vừa rồi em nói như vậy, anh không giận chứ?”
“Nói có sẽ được em đền à?”
“Không biết.”
Triển Dương: “Vậy không có.”
Cố Tương cười: “Thật?”
Triển Dương thở dài, sờ sờ đầu cô: “Em vui là được rồi. Tóm lại anh vẫn ở
đây, khi nào muốn kết hôn thì nói anh, lúc nào cũng được.”
“Anh
không sợ em gạt anh à. Lỡ có lúc nào đó em muốn chia tay anh, không phải anh mất cả chì lẫn chài sao?” Gần đây Cố Tương có hứng thú với việc
chọc ghẹo anh chàng Triển Cự Cự.
Dĩ nhiên 18 chiêu theo đuổi bạn gái của Triển Cự Cự không phải là học chơi, anh liếc Cố Tương, hời hợt
nói: “Đơn giản, trước tiên lấy chút lãi đã.“
“Anh…..” Cố Tương
đang muốn phản bác, bỗng nhiên cửa bị mở ra, Cố Nam đi vào thấy hai
người họ, làm ra vẻ mình hiểu rõ: “Hai người… kềm chế chút đi!”
Cố Tương, Triển Dương: “……………..”
“Khoan nói chuyện này,” Cố Nam nói với Cố Tương: “Em có gửi vào mail chị một
đoạn clip, khi nào rảnh chị mở ra xem thử. Mặc dù cha và ba thông gia có hơi vội vàng, cũng là …. Tấm lòng cha mẹ. ”
Cậu trừng mắt với Triển Dương: “Anh rể, làm đàn ông phải mạnh mẽ một chút chứ!”
Tác giả có lời muốn nói: Cố Nam: ba mình không thể bị thu phục như vậy ╮(╯▽╰)╭