Trong đời người thường gặp rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như mọi
thứ vừa vào guồng lại không thể kiểm soát mà trật đường ray.
Cố Tương cho rằng, đời này sống lại có thể toàn tâm toàn ý tập trung
diễn xuất. Dĩ nhiên con đường này không quá bằng phẳng, cô đoán chắc
chắn sẽ xuất hiện đối thủ, nhưng không ngờ người này thách đấu vì mục
đích tranh giành tình cảm, xem diễn xuất như là công cụ để đối đầu cô.
Chỉ có thể nói suy nghĩ và thực tế khác nhau quá xa.
Sau khi mọi người ra về, Văn Tĩnh vô cùng lo lắng nhắc nhở Cố Tương:
“Tương Tương, người phụ nữ kia đến đây hoàn toàn không có ý tốt, em nên
cẩn thận một tý.”
Cố Tương rất muốn nói cho cô ấy biết, chẳng qua đây chỉ là một nữ sinh
trung học thôi. So với loại người như Kiều Ánh Tinh thì Phùng Văn chả là gì cả. Nhìn một cách khách quan, khả năng diễn xuất của Phùng Văn cao
hơn. Nhưng khi Phùng Văn nói những câu đó trong bếp cuối cùng đã kích
thích một ít tâm trạng của cô.
Phùng Văn nói, muốn lấy kịch bản của Tư Khải làm cơ sở cạnh tranh công
bằng với Cố Tương. Kịch bản của Tư Khải tính nghệ thuật rất cao, lần này Phùng Văn đã nhắm vào vai nữ chính. Việc cạnh tranh nhân vật này có thể dùng hai chữ thảm khốc để hình dung, nhưng Phùng Văn có thể đề xuất với Tư Khải cho Cố Tương một cơ hội thử vai.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, mặc dù đầu óc Phùng Văn giống như một cô nữ sinh
cấp hai nhưng cũng là một người đàng hoàng. Tuyệt vời hơn nữa là trực
tiếp dùng kỹ thuật diễn để nói chuyện. Đối với một diễn viên chuyên
nghiệp, việc này không thể nào tốt hơn được nữa. Lấy tư cách của Cố
Tương muốn được nhận phim ở nước ngoài ít nhất phải đợi thêm mấy năm.
Chỉ một câu nói của Phùng Văn có thể mang đến cho cô cơ hội này, quả là
phải cám ơn Phùng Văn rồi.
Dù gì thì việc đánh cuộc của Phùng Văn cũng rất ngây thơ, xem đàn ông
như phần thưởng chiến thắng à? Suy nghĩ của các ngôi sao hành động nữ
đều đơn giản và thô bạo vậy sao?
Kiếp trước bộ phim giúp Cố Tương giành giải ảnh hậu chính là một bộ phim hành động. Từ đầu đến cuối phim toàn bộ những cảnh nguy hiểm đều do Cố
Tương tự mình diễn xuất. Cảnh hành động khó ở chỗ khi tay chân hành động thì vẻ mặt và tâm lý bị chậm nửa nhịp. Ưu điểm của cô chính là diễn
xuất tâm lý làm rất tốt, tuy nhiên cô không có võ thật nên diễn cảnh
hành động vẫn là nhược điểm của cô.
Vì bộ phim đó, Cố Tương đi tìm một chỉ đạo võ thuật chuyên nghiệp học
hơn nửa năm, dù mỗi ngày về nhà với mặt mày sưng húp
nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, trong phim cô đã dùng kỹ thuật
diễn tâm lý xuất sắc và cảnh võ thuật chuyên nghiệp đè bẹp các ngôi sao
nữ cùng thời, giành về giải ảnh hậu trẻ tuổi nhất.
Sau đó vốn nên là thời khắc toả sáng nhưng vì Lương Quý cầu hôn nên cô
rút khỏi giới giải trí. Nếu như nói đó là bước ngoặt mà cô hối hận nhất
trong sự nghiệp của mình thì lời đề nghị của Phùng Văn kiếp này giống
như lịch sử được lặp lại.
Cô không muốn mất đi cơ hội này. Nói cô ham mê nổi tiếng, thích hư vinh
cũng tốt, muốn chứng minh bằng giải thưởng ảnh hậu cũng được, cô chỉ
muốn được đóng phim hành động một lần nữa, tự khẳng định với bản thân
mình, sống lại một đời này, chẳng những cô có thể trở lại đỉnh cao trước kia mà còn có thể tốt hơn nữa. Cô muốn dùng cách này để chứng minh
rằng, kiếp này cô đã dũng mãnh sống lại!
“Đừng lo.” Cố Tương nói với Văn Tĩnh: “Vài ngày nữa chị giúp em liên lạc với một chỉ đạo võ thuật nhé. Việc nên