"Sư muội mới đến" vừa ra mắt đã đạt được thành
tích rất tốt. Là một bộ phim thương mại, số lượng bán vé là tiêu chí để
quyết định tất cả. Tuy nhiên, trừ thành tích ở phòng vé, còn nêu lên vài vấn đề cần suy ngẫm. Khi mà nơi nơi đều là phim trạch đấu, cung đấu, âm mưu chồng chất, nội dung hài hước đơn giản rất ít. Đa số phim điện ảnh
rất hay gượng ép, tạo một vài điểm nhấn như phục trang sang trọng, màu
mè, diễn viên đẹp trai… giống như đang quay một MV đồng tính. Ngược lại
"Sư muội mới đến" không quảng cáo theo hướng ấy, nhưng có không ít người truyền tai nhau, cộng với việc hai diễn viên chính đều là những người
có kinh nghiệm dày dặn, sau khi xem phim, mọi người nói: Vé này đúng là
đáng đồng tiền bát gạo!
Trong lúc khán giả xem phim đang cảm thấy phim thật đáng tiền thì khán giả ở thành phố điện ảnh G đã ùn ùn bỏ
tiền đi xem, hi vọng được gặp người thật. Tin này đúng là dệt hoa trên
gấm. Lời khen dành cho "Sư muội mới đến" như nước lũ tràn về, mà chuyện
làm cho người ta bàn tán nhất chính là hai vị diễn viên chính, vợ chồng
Tương Dương chạy đến rạp để xem phim.
Trên mạng rất náo nhiệt.
Nhất là những người có mặt tại chỗ hôm ấy, được thấy người thật, rối ra rối rít kể lại hoàn cảnh khi đó.
“Lúc đó mình ngồi kế họ nè, nữ thần dựa vào ngực Triển Cự Cự, Triển Cự Cự
rất dịu dàng đấy nhé, họ thì thầm nói chuyện với nhau như cố tình để mọi người phát hiện ra ấy.”
“Người ngồi ở hàng trước phát biểu đây,
dưới ánh mắt chuyên nghiệp của một phóng viên đưa tin, gương mặt của nữ
thần thật là ngây thơ xinh đẹp (﹃).”
“Lúc đó mình với đứa bạn
đang lựa quần áo chợt thấy Triển Cự Cự kéo tay nữ thần Tương Tương chạy
vụt qua… bạn trai thật mạnh mẽ. Ông trời hãy cho con xin một người như
Triển Cự Cự đi mà!”
“Người phía trên đủ rồi nha. Trên phim đã
ngược chó rồi, bên ngoài cũng ngược chó là sao đây? Có muốn cho người
khác sống không hả? (╯‵□′)╯︵┻━┻”
“Lòng ta đau quá mannnnn”
Cố Tương tắt máy tính, cô hoàn toàn không nhớ mình và Triển Dương từng thì thầm với nhau khi nào để cho mọi người phát giác ra, sức tưởng tượng
của mọi người đừng mạnh mẽ đến vậy chứ?
Kevin rất tức giận, gọi
điện thoại đến cảnh cáo: “Hai người gây ra chuyện lớn như vậy làm gì
thế? Bây giờ là lúc nên bình thường rồi từ từ nhạt dần. Có phải cô thấy
gương mặt Klaus nhà tôi đẹp nên cố ý lôi kéo anh ta để lăng xê cho cô
không? Hừ, chúng tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu!”
Cố Tương: “………..”
Tào lao thật mà!
Chút việc tình cảm nho nhỏ này thật sự làm tăng thêm độ nóng của "Sư muội
mới đến". Bạn có thể nghĩ thử xem, một diễn viên mới nhỏ bé đáng yêu,
vai nam nữ chính đều xinh đẹp dễ thương, vốn hai người yêu nhau, trên
phim đóng vai tình nhân, ngoài đời thì dính nhau không rời. Cuộc sống đã đầy khó khăn nên khán giả đều muốn gửi những ước mơ mình không thể thực hiện vào phim ảnh. Có thể có tình yêu hạnh phúc không hề dễ dàng, mà
lqd.d.i.e.n.d.a.n cặp Cố Tương và Triển Dương có thể phát triển từ màn
ảnh đến đời thực đúng là mục tiêu mà mọi người mong ước.
Nhân vật Cố Tương được mọi người đồng lòng khen ngợi.
Vừa ngốc vừa mạnh mẽ, vừa ngây thơ vừa sắc sảo, A Quyên và Thẩm Diệu là hai người hoàn toàn khác biệt, không ai có thể diễn thành công hơn Cố
Tương. Ca khúc “Mạnh mẽ” trong phim do Đặng Hâm sáng tác liền trở thành
ca khúc được yêu thích nhất trong bảng xếp hạng, đi ngang qua quán bên
đường mua bánh mua trái cũng nghe được người bán hàng rong dùng loa kéo
mở bài này.
Hơn nữa giống như cổ vũ cả đám đi tỏ tình. Từ trường học đến công ty, học sinh hay thành phần lao động mỗi khi tỏ tình đều
hát bài “Mạnh mẽ”, cặp vợ chồng Tương Dương bỗng trở thành cổ động viên
cho họ.
Đủ loại thái độ làm cho Cố Tương choáng váng. Nếu như
nói năm ngoái "Tề hậu truyện" là cơ hội cho cô nổi tiếng thì năm nay
không thể nghi ngờ "Sư muội mới đến" chính là một mở màn đầy may mắn,
tiếp theo sau chắc chắn sẽ là cơ hội ngày càng trở nên nổi hơn.
Nhưng cơ hội và thách thức luôn đi chung với nhau.
……..
Cuối năm, trên phố đã có không khí năm mới. Hàng quán xung quanh đã bày ra
đôi liễn chữ Phúc, cả con đường treo đầy đèn lồng đỏ sáng rực trong đêm
nhìn rất huyền ảo. Các cửa hàng gắn biển giảm giá nô nức người đến người đi.
Bên ngoài một rạp chiếu phim có dán một poster khổng lồ.
Trên poster có hình ảnh trai xinh gái đẹp khoác tay nhau rất vui vẻ, bốn chữ "Sư muội mới đến" to đùng ập vào mắt.
Dù cho cả dòng người
đang qua lại hối hả nhưng tấm poster này cũng có sức hút riêng. Thỉnh
thoảng có một cặp trai gái trẻ tuổi chỉ trỏ vào poster nói chuyện. Hình
như trong dịp Tết Nguyên Đán, poster này mang một ý nghĩa hạnh phúc nào
đó, rất đặc biệt.
Trước trục đèn giao thông có một chiếc xe thể thao màu đen đang đậu, cửa sổ
xe quay xuống phân nửa, thấp thoáng gò má của một thiếu nữ xinh đẹp. Cô
ta mang khẩu trang to đùng che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, lộ ra bên ngoài một đôi mắt cực đẹp mơ hồ trộn lẫn nhiều cảm xúc. Ánh mắt
cô ta nhìn thật lâu trên tấm poster đối diện, không biết đang nghĩ gì.
Lát sau đèn xanh sáng lên, cô ta đóng cửa sổ lại, hoà mình vào dòng xe.
Trong phòng 1101, Cố Tương đang đau đầu nhìn mấy người trước mặt. May là Văn
Tĩnh còn có thể vào bếp phụ một tay, Tưởng Lily và Đường Duệ chỉ trơ mắt ra vẻ chờ ăn. Triển Dương bị Cố Nam kéo vào phòng để thảo luận về kiến
thức kiến trúc, Cố Tương nhìn chằm chằm lò nướng, đợi bánh quy sắp chín.
Họp mặt đầu năm gì chứ? Rõ ràng là một đám ham ăn chạy qua ăn chực! Không biết mắc cỡ.
Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên. Cô tưởng là Kevin đến,
Văn Tĩnh đang tập trung bóc tỏi, Cố Tương không còn cách nào ngoài việc
mặc tạp dề chạy ra mở cửa.
Vừa mở ra, cô hơi giật mình. Một cô
gái trẻ mặc áo khoác ngoài bằng lông cừu màu đen đang đứng trước cửa.
Một cô gái muốn thể hiện phong cách qua bộ quần áo dày cộp như thế rất
khó. Nhưng cô ta ăn mặc vừa đúng, mái tóc nâu mềm mại gợn sóng, gương
mặt lớn bằng bàn tay, có nét đặc sắc của người Châu Âu. Đúng là một cô
gái vô cùng xinh đẹp, nữ tính.
Cô ta nhìn thấy Cố Tương, hơi ngớ người, sau đó ngẩng cằm lên đầy kiêu ngạo, hỏi: “Cô là ai?”
“Kevin về tới chưa….” Tưởng Lily cầm hạt dưa đi đến, nhìn thấy người ở cửa cũng đơ ra: “Phùng Văn?”
Phùng Văn…. Trong lòng Cố Tương nhận ra ngay, có lẽ do vừa nãy quá bất ngờ
nên không kịp phản ứng, ngay cả người này mà cô không nhận ra thật đúng
là sai sót quá.
Nếu muốn chia sức ảnh hưởng của minh tinh nữ ở
thị trường trong nước và quốc tế mà nói thì thị trường quốc tế lại chia
thành châu Á và châu Âu. Phùng Văn là một trong số rất ít người phát
triển tốt ở Châu Âu. Thực tế là tiếng tăm của cô ta ở trong nước không
bằng nước ngoài. Nhưng thời đại bây giờ, mặt trăng ở nước ngoài còn có
vẻ tròn hơn. Chỉ cần tên của bạn mạ một lớp vàng ở nước ngoài, về nước
sẽ bay lên vù vù.
Phùng Văn chính là vậy. Cô đứng top 100 trên
danh sách nghệ sĩ quốc tế, là diễn viên hạng nhất trong số những diễn
viên phát triển tại thị trường nước ngoài của Trung Quốc. Vì sao cô ta
lại xuất hiện ở đây? Trong thoáng chốc Cố Tương hiểu ra, bởi vì Phùng
Văn là diễn viên thuộc công ty “Thịnh Đường.”
Một siêu sao xếp hạng 100 quốc tế đứng đầu Thịnh Đường do Đường Duệ làm chủ, đang tiến quân vào Hollywood, Phùng Văn.
“Cô đang nói gì vậy?” Đường Duệ đứng dậy bước đến, ngạc nhiên: “Tiểu Văn, sao cô về rồi?”
Tiểu Văn? Cố Tương hơi thắc mắc, hình như quan hệ của Đường Duệ
và Phùng Văn không phải là quan hệ ông chủ và nhân viên như bề ngoài.
Phùng Văn nhìn Đường Duệ, hờ hững “Ừ”, tự mình đến ngồi trên ghế sofa.
“Siêu sao, cực kỳ tuỳ ý” Tưởng Lily lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Cố Tương.
Cố Tương từ chối cho ý kiến, cô không phải không biết siêu sao nước ngoài, qua hai đời đây là lần đầu tiên cô giao thiệp với Phùng Văn, thuận theo tự nhiên là được.
“Tiểu Văn, bỗng nhiên sao cô về đây? Sao cô
không báo trước vậy? Lần này đóng phim suôn sẻ chứ? Tôi thấy bên Tư Khải có một kịch bản khá hay, có thời gian cô đến đó xem rồi quyết định, vừa lúc bên đó đang tìm nữ chính đấy.”
Mặc dù Phùng Văn là một diễn
viên nữ phát triển ở nước ngoài khá tốt nhưng vẫn chỉ là vai phụ. Dù sao yêu cầu nước ngoài so với trong nước không giống nhau, cơ hội cũng cạnh tranh khốc liệt. Đường Duệ tích cực lo lắng khắp nơi vì cô ta khiến mọi người trong phòng không khỏi than thở. Quả nhiên là đối xử dành riêng
cho bộ mặt công ty, không phải lúc nào cũng có cơ hội tốt như vậy.
Nhưng Phùng Văn tỏ vẻ không nhẫn nại: “Nói những chuyện này sau đi, tôi không muốn bàn công việc.”
“Ok.” Đường Duệ không tức giận, tính tình dễ chịu nói: “Nhưng sao bây giờ cô ở đây, không báo với ai à? Năm nay định ăn Tết trong nước hả?”
Phùng Văn nhìn anh ta, dáng vẻ mất hứng: “Anh dài dòng quá đấy.”
“Có cá tính.” Tưởng Lily lại kề vào tai Cố Tương nói nhỏ.
Cố Tương nhún nhún vài. Cái tên Đường Duệ này, sau khi quen thân với nhau
sẽ đối xử rất được, nhìn cách anh ta chung đụng với Phùng Văn thì biết
mối quan hệ cá nhân của họ ở mức bạn bè khá thân. Vì cô ta mà vắt hết óc để giành vai, đúng là làm cả nước cảm động.
Nhưng người tên
Phùng Văn này giống như dạng nhân vật mà cô ta thể hiện, cao ngạo không
xem ai ra gì. Cô ta chỉ chăm chăm nói chuyện với Đường Duệ, coi thường
cả đám xung quanh đứng nghe. D.d.l.q.d.u.m.u.m Nói gì đi nữa cũng là nhà của cô, lý nào lại tự nhiên muốn làm gì làm à?
Cuối cùng, người này đến đây làm gì?
“Két” Cửa phòng ngủ mở ra, Cố Nam từ trong bước ra, hai tay ôm hai quyển
sách, mặt mày rạng rỡ vui mừng, Triển Dương đi theo sau lưng cậu.
“Klaus, Tiểu Văn đã về,” Đường Duệ vẫy vẫy anh.
Triển Dương nhìn sang.
Sau đó Cố Tương liền thấy, cô nàng kiêu căng xinh đẹp này nhìn Triển Dương
chằm chằm bén ngót, giống như đang nhìn đồ vật sở hữu riêng của mình.
Dường như cố hết sức tỏ vẻ không thèm để ý, nhưng nói thế nào nhỉ, phụ
nữ nhìn phụ nữ, luôn rất rõ ràng, bởi vì đời trước Cố Tương từng như
vậy. Ánh mắt đó chỉ thể hiện ý nghĩ: “Mau nhìn em!”